Ký túc xá của các nghiên cứu sinh đều là hai người ở chung, với hai chiếc giường đơn đặt song song dựa vào tường. Phía đầu giường còn treo một bức tranh sơn dầu, mà kỳ lạ thay, đó lại chính là tranh chân dung của Giản Ôn và Hoắc Thịnh.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên họ đến đây, phòng cũng là tự họ chọn ngẫu nhiên, vậy mà đầu giường đã treo sẵn tranh chân dung của họ, khiến người ta cảm giác như có ai đó đã âm thầm theo dõi họ từ lâu, hoặc đó là một lời tiên đoán quái dị, làm người ta không khỏi rùng mình chìm vào sợ hãi.
Giản Ôn kéo tay áo Hoắc Thịnh: “Ca, em sợ.”
Hoắc Thịnh đáp: “Ngủ chung là không có đâu.”
Giản Ôn lại lẩm bẩm: “Tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị.”
Hoắc Thịnh cảnh giác kiểm tra khắp phòng, còn Giản Ôn thì đứng trước bức tranh sơn dầu, ngắm nghía bức chân dung của mình.
“Đúng là chủ nhân chu đáo,” Giản Ôn trầm trồ. “Biết có khách đến, lại dùng cách đón tiếp nhiệt tình thế này. Đến lúc rời đi chắc em muốn mang bức tranh này theo thật đấy.”
Ký túc xá tuy không lớn, nhưng mọi thứ cần thiết đều đầy đủ, có cả bồn rửa tay và nhà vệ sinh riêng. Giường chiếu cũng sạch sẽ gọn gàng. Sau khi quan sát xung quanh, Giản Ôn ngẩng đầu lên và nhận ra trần nhà chằng chịt mạng nhện. Điều may mắn duy nhất là ở đây không có con nhện nào.
Hoắc Thịnh sau khi kiểm tra xong nói: “Cảm giác như mình vừa bước vào hang ổ của nhện tinh vậy.”
Giản Ôn nằm dài trên giường, cười đùa: “Anh trai ơi, mau lên chơi cùng đi.”
Hoắc Thịnh cởi giày, mặt không chút biểu cảm bước tới. Cách tốt nhất để đối phó với nhện là gì? Đương nhiên là lấy giày đập chết rồi.
Giản Ôn thấy thế liền bật dậy, chạy vào phòng tắm: “Em đi tắm đây.”
Hoắc Thịnh thở dài, mang lại giày và tiếp tục sắp xếp hành lý. Giản Ôn đứng nhìn phần lưng của Hoắc Thịnh, mắt đầy ngưỡng mộ: “Mông to thật đấy, phát đạt ghê.”
Hoắc Thịnh cảm thấy không thoải mái, đứng thẳng người dậy rồi quay đầu nhìn, Giản Ôn liền nhanh chóng vọt vào phòng tắm, đóng cửa cái rầm: “Em tắm thật mà!”
Nói là tắm, thật ra Giản Ôn có chút ám ảnh với việc sạch sẽ. Tuy không bị thương sau vụ tai nạn xe trước đó, nhưng cậu cứ cảm thấy trên người mình có chút xui xẻo cảm thấy khó chịu vô cùng.
Vừa cởϊ qυầи áo, cậu vừa nhìn vào gương, ngắm nghía cơ thể gầy gò bằng phẳng không thế bằng phẳng hơn, làn da trắng nhợt nhạt. Giản Ôn không mấy hài lòng với vóc dáng của mình, luôn ước ao có thân hình khỏe khoắn và thần thái như Hoắc Thịnh.
Một ý nghĩ lóe lên, Giản Ôn mở cửa phòng tắm, gọi vọng ra ngoài: “Anh, tắm chung không? Như hồi bé ấy ~”
Hoắc Thịnh lạnh lùng đáp: “Không cần.”
Giản Ôn đành ngậm ngùi đóng cửa lại, mở vòi nước. Và rồi, chuyện xảy ra.
“Anh ơi, có ma! Em sợ quá!”
Hoắc Thịnh: “Anh ngủ rồi.”
Giản Ôn: “…"
Bất đắc dĩ, Giản Ôn chỉ đành từ bỏ ý tưởng tắm chung, tự mình tắm rửa. Phòng tắm vô cùng sạch sẽ, kính pha lê sáng bóng, không dính chút bụi nào. Khi tắm, sương mù bốc lên tạo nên không gian mờ mịt hư ảo, và đồng thời trong góc mắt, Giản Ôn bất chợt thấy bóng dáng mờ ảo bên ngoài cửa kính.
Ban đầu cậu chỉ nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng khi nhìn kỹ lại, một khuôn mặt trắng bệch, tóc đen dài, đôi mắt đỏ ngầu đã dán sát vào cửa kính. Càng kinh dị hơn, khuôn mặt đó dần dần xuyên qua cửa kính, tiến vào trong phòng tắm.
Họ ở tầng hai, vậy mà bóng đen đó có thể lơ lửng ngoài cửa sổ tầng hai đồng thời còn xuyên qua kính, rõ ràng thứ đó không phải là con người.
Giản Ôn ngay lập tức che nửa thân dưới lại, rồi hoảng loạn kêu lên: “Ca! Thật sự có ma mà!”
Hoắc Thịnh Làm như không nghe thấy.
Giản Ôn đã mất hết danh dự khi cầu cứu Hoắc Thịnh, nhưng không còn lựa chọn nào khác, cậu chỉ đành một mình đối diện với con ma nữ hung ác. Trong thời khắc đó, Giản Ôn vẫn không quên che chắn cho chỗ hiểm: “Mỹ nữ à, đừng tưởng biến thành ma thì pháp luật không xử lý được. Rình coi như thế cũng là một dạng quấy rối tìиɧ ɖu͙© đấy, cô có biết không?”