Lâm Lâm thử thăm dò Túc Quản Viên, hỏi một cách khách sáo: “Xin hỏi, trong trường đã xảy ra vụ án nghiêm trọng nào à?”
Túc Quản Viên bực tức đáp: “Tôi mà biết rõ rồi thì cần mời các vị thám tử làm gì nữa? Tự mình tra đi. Dù sao, sự việc này không nên lan truyền. Bên phía lãnh đạo trường chúng tôi không muốn có bất kỳ tin tức nào lọt ra ngoài.”
Sau khi phân phát chìa khóa xong, Túc Quản Viên rời đi, và khi NPC biến mất, nhóm người chơi bắt đầu hoạt náo.
“Nhiệm vụ lần này chắc không khó đâu, chỉ là điều tra trong khuôn viên trường thôi mà, toàn là học sinh, bọn chúng thì có ân oán lớn lao gì đâu chứ?” một người nói.
Lâm Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa bước đến cửa hành lang, gương mặt Lâm Lâm không kìm được mà tái mét, giống như bị bóp nghẹt cổ họng, không thể thốt nên lời.
Toàn bộ cầu thang nhuốm đầy một màu đỏ rực.
Ánh sáng trên trần đổ xuống cũng đỏ ngầu như máu, trên tường trắng đầy những dấu tay rực đỏ, giống như đang diễn tả lại cảnh có người đã từng tuyệt vọng giãy giụa trước khi chết.
Cả vách tường lẫn sàn nhà đều thấm đẫm sắc đỏ, giống như đang cử hành một nghi lễ tế máu.
Lâm Lâm xanh mặt quay lại, muốn tìm Túc Quản Viên, nhưng người kia đã biến mất không dấu vết.
Giản Ôn tiến lên xem xét kỹ, ngửi thử và còn sờ lên dấu máu.
“Chỉ là sơn màu thôi mà,” cậu cười giễu, “Nếu tô điểm thêm một chút nữa, có khi nơi này lại giống khu đèn đỏ cũng nên.”
Hoắc Thịnh nghe thế liền cười khẩy, ánh mắt nhìn cậu đầy ẩn ý: “Xem ra cậu rất rành khu đèn đỏ nhỉ?”
Sau khi nghe thấy lời hắn ngay lập tức ánh mắt của những người chơi khác trở nên kỳ quặc, đặc biệt là Lâm Lâm, nhìn Giản Ôn đầy vẻ mặt cực kì ghét bỏ.
Giản Ôn cười khoa trương nói lớn: “Anh! Không phải anh dẫn em đi à? Anh còn nói thích nhất là ba người cùng nhau mà!”
Hoắc Thịnh vội vàng lấy tay bịt miệng Giản Ôn: “Tiểu tổ tông, xin cậu im miệng! Tôi sai rồi được chưa?”
Lần này, đến lượt những người xung quanh đều nhìn Hoắc Thịnh bằng ánh mắt khác lạ.
Lâm Lâm khinh bỉ nói: “Đàn ông mà, tự làm hỗn đản rồi còn kéo theo huynh đệ cùng hỗn đản. Đúng là không phải người cùng một nhà thì không thể vào chung cửa.”
Hoắc Thịnh thầm rủa: "Lão tử với tên tiểu hỗn đản này thật sự không phải cùng một nhà!"
Chưa kịp giải thích gì thêm, họ đã lên đến tầng hai.
Giống như Hoắc Thịnh, nhiều người cũng chọn tầng hai. Lâm Lâm cùng đồng đội của cô chọn phòng 211 đối diện với phòng 201 của Hoắc Thịnh, còn hai người nam trong nhóm khác cũng ở tầng này.
Khi vừa đến tầng hai, chưa kịp tìm phòng, họ đã bị thu hút bởi căn phòng ở giữa phòng nơi ấy trong có vẻ tách biệt hẳng so với các căn phòng khác Cửa mở toang hoang, đèn phòng sáng trưng nổi bật trên một dãy hành lang tối tăm diều đó không khó để người nhìn vào cảm thấy đầy rùng rợn, căn phòng ấy trở nên đặc biệt nổi bật.
“Chúng ta qua xem thử đi, có thể sẽ có manh mối,” Lâm Lâm đề nghị, rồi bước nhanh về phía căn phòng có vẻ như có ai đó đang sử dụng, nghe thấy thế nhũng người xung xung quanh cũng nối gót theo sau, chỉ để lại Hoắc Thịnh và Giản Ôn ở lại cuối cùng.
“Huynh đệ, làm ơn, đừng nói thêm gì nữa được không?” Hoắc Thịnh thầm than, hối hận vì đã đồng ý hợp tác với Giản Ôn. Rõ ràng đây chính là tự chuốc khổ vào thân.