Chương 37: Sau này không thể tùy tiện nói những lời như vậy

Đã hết 5 phút.

Âm nhạc vừa rồi vẫn còn chậm chạp thoáng chốc cao hơn một bậc, mỗi một nhịp đều kí©h thí©ɧ máu của mọi người trong sàn nhảy xao động.

Ánh đèn bắt đầu trở nên rất mờ ảo, giống như là ánh trăng chiếu xuống, chậm rãi lưu động trong đại sảnh, mặt mũi tất cả mọi người tham gia vũ hội mặt nạ này đều nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙©, làm cho người ta trống rỗng sinh ra một loại cảm giác sa đọa mụ mị.

Ngay cả khi hắn có vẻ lạnh lùng.

Ví dụ như Sở Nghiêu.

Đám người đang di chuyển có trật tự lại tán loạn, có đôi có cặp.

Đeo mặt nạ, cùng bạn nhảy của bọn họ, bước theo nhịp điệu âm nhạc, thân hình nhẹ nhàng hòa mình vào sàn nhảy.

Chỉ có hai người không nhúc nhích.

Đôi mắt Sở Nghiêu rủ xuống, nhìn đôi tay đang đặt bên hông hắn.

Năm ngón tay thon dài, xương cổ tay nhô ra, gân tay hơi nhô lên trên mu bàn tay rõ ràng, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn màu đen.

Âm nhạc đã vang lên gần một phút, người trong sàn nhảy đã sớm bước vào cảnh đẹp, trước mắt Sở Nghiêu ngẫu nhiên có góc váy bay qua cùng với âu phục chợt lóe qua.

Hắn nâng mắt nhìn chằm chằm Tần Đồ.

Tay Tần Đồ còn đặt trên lưng hắn.

Hai người duy trì một loại ăn ý ngầm một cách kỳ diệu —— Không ai chuyển động theo âm nhạc, cũng không ai để động tác tay mập mờ kia trở lại đúng vị trí của nó.

Khóe môi Tần Đồ không thu lại ý cười, ánh mắt lại có chút phức tạp, anh nhìn thẳng Sở Nghiêu, nhìn ánh sáng đỏ rực trên đỉnh đầu và xa xa chiếu xuống mặt Sở Nghiêu.

Mặt nạ ác ma màu đỏ sậm dường như lại tà ác thêm vài phần.

Tần Đồ hơi nghiêng đầu, cái cổ thon dài theo động tác của anh kéo ra một đường viền cổ đẹp đẽ, yết hầu của anh giật giật, khàn giọng cười nói: "Mặt nạ của cậu không tệ."

Sở Nghiêu nhìn chằm chằm sườn mặt anh, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Tần Đồ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn hắn, nhếch môi: "Bởi vì tôi cũng muốn trải nghiệm cuộc sống về đêm."

"......"

Sở Nghiêu không hỏi.

Nghe cẩn thận lời Tần Đồ nói, kết quả anh toàn nói nhảm, nghe không bằng không nghe, lãng phí vài giây sinh mệnh. Dưới tình huống bình thường, người này vẫn có thể nói một cách nghiêm túc, Sở Nghiêu không thể không thừa nhận, ở phương diện nào đó Tần Đồ vẫn rất có năng lực.

Dù sao cũng đâu có ai vô liêm sỉ như anh ta?

"Thiếu tá......"

"Câm miệng."

Lời nói của Tần Đồ bị Sở Nghiêu ngước mắt lên chặn lại, anh vẫn mỉm cười, vô tội chớp mắt mấy cái, hỏi: "Sao vậy?"

Sở Nghiêu không trả lời anh, chỉ buông tay bên cạnh.

Tần Đồ liếc xuống phía dưới một cái, cho rằng Sở Nghiêu muốn rút tay hắn ra, anh cụp mắt, đầu ngón tay đặt ở trên eo Sở Nghiêu khẽ nhúc nhích. Đơn giản thức thời một chút, tự mình lấy xuống, miễn cho cổ tay lại xanh tím hai ngày.

Sở Nghiêu thật sự sẽ không thương hương tiếc ngọc.

Tần Đồ cười cười, đang muốn rút tay về.

Sở Nghiêu bỗng nhiên nắm lấy cổ tay anh.

Không dùng sức, không phải có ý muốn đối phó anh.

Tần Đồ có chút kinh ngạc nhướng mày: "Sao vậy?"

"Nhảy cái gì?" Sở Nghiêu hỏi anh.

"Hả?" Tần Đồ tựa hồ nghe không hiểu, nhìn hắn.

"Giống bọn họ đi." Sở Nghiêu không đợi anh trả lời, hất cằm về phía các vị đang nhảy múa nóng bỏng xung quanh.

Lần này Tần Đồ nghe hiểu.

Thiếu tá muốn nhảy với anh.

"Nhảy cái gì cũng được, tôi cái gì cũng biết." Tần Đồ lười biếng cười nói.

Tay anh lại động đậy, thoát khỏi lòng bàn tay Sở Nghiêu, đầu ngón tay ngược lại chạy dọc theo xương cổ tay, chớp mắt, hai người mười ngón tay đan vào nhau.

Nhưng chỉ hai giây sau, Tần Đồ rút lại hành động này, ngược lại nhẹ nhàng nắm ngón tay Sở Nghiêu trong lòng bàn tay mình.

Sở Nghiêu: "......"

"Anh có ý gì?" Sở Nghiêu nheo mắt.

Tần Đồ cười cười: "Không phải muốn khiêu vũ sao?"

Sở Nghiêu liếc mắt nhìn tay hai người, ánh mắt có chút phức tạp.

Hắn ngước mắt nhìn Tần Đồ, nhìn chằm chằm vài giây, sau đó khẽ nhíu mày, thần sắc không hiểu, nói: "Tôi nhảy bước nữ?"

Ngữ khí có vẻ không khác gì bình thường, thậm chí ở dưới ánh đèn kiều diễm và hoàn cảnh mập mờ, Sở Nghiêu dường như không còn cảm giác lạnh lùng như ngày thường nữa, làm cho người ta một loại ảo tưởng từ thần đàn đi xuống, tràn ngập những ham muốn trần tục.

Nhưng Tần Đồ biết tâm tình hiện tại của Sở Nghiêu.

Thiếu tá càng không lạnh lùng, càng hỏi nhẹ nhàng, lại càng phải đề cao cảnh giác.

Cho nên, Tần Đồ chỉ suy nghĩ một giây, sau đó tự nhiên thay đổi tư thế tay của hai người.

Giờ phút này là đầu ngón tay anh có thể chạm vào lòng bàn tay Sở Nghiêu.

"Bây giờ tôi nhảy bước nữ." Tần Đồ nghiêm túc gật đầu.

"Còn nhảy không?"

Sở Nghiêu: "......"

Co dãn được như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy.

Lại nói tiếp, chỉ sợ đây là chuyện gần gũi nhất mà bọn họ từng làm kể từ khi quen biết tới nay, đương nhiên, là dưới tình huống cả hai đều đồng ý.

Đơn phương, ví dụ như tình huống Tần Đồ vượt biên tiện đà bị đánh cũng không tính, chỉ có hiện tại mới thật sự là gần gũi.

Hai người đều ngầm đồng ý gần gũi.

Mặc dù nó không là gì, chỉ là một điệu nhảy.

Bên cạnh còn nhiều người không tìm được bạn nhảy trong lòng, chỉ có thể tùy tiện kéo một người thay thế, có nhiều cặp Alpha thối mặt khiêu vũ, vừa nhảy vừa xem Omega khác trên sàn nhảy.

Tâm viên ý mã.(1)

(1) 心猿意馬: Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Nhóm từ này thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định.

Họ cũng lên sàn nhảy.

Giống như tất cả những người bình thường trên thế giới này, bị phàm trần bao phủ khắp người.

Hai người đều không mở miệng, giống như thật sự chỉ im lặng mà chuyên tâm nhảy múa.

"Thiếu tá."

Giọng nói lười biếng khàn khàn của Tần Đồ phảng phất vang lên bên tai Sở Nghiêu.

Gần quá.

Sở Nghiêu nhíu mày, lặng lẽ mở mắt ra, hỏi: "Sao vậy?"

"Cậu có thể ôm chặt một chút." Tần Đồ cười nhìn Sở Nghiêu, giọng nói chậm rãi, "Tôi không sao."

"Tôi có sao." Sở Nghiêu nói.

Tần Đồ vô tội chớp mắt: "......"

Sở Nghiêu: "Tôi không muốn ôm chặt một chút."

Tần Đồ: "......""Vậy sao?" Tần Đồ không có chút xấu hổ nào, ngược lại có chút tiếc nuối nói: "Quả nhiên nên để tôi nhảy bước nam."

Như vậy, anh muốn ôm bao nhiêu thì ôm bấy nhiêu.

Sở Nghiêu: "......"

Tần Đồ ngoài miệng nói nhã nhặn, tao nhã như vậy, nhưng bàn tay khoác lên cánh tay Sở Nghiêu lại không phải như vậy.

Không an phận.

"Anh còn động đậy thì đừng nhảy nữa." Sở Nghiêu liếc mắt nhìn Tần Đồ đang nắm tay mình.

"Được, tôi không động, cậu động." Tần Đồ ngoan ngoãn đặt tay lên cánh tay Sở Nghiêu, như thể nghe lọt tai.

Tôi không động, cậu động.

Lời nói nghe rất đứng đắn, nhưng người nói lại không đứng đắn, ý tứ này tự nhiên sẽ không quá đứng đắn.

Sở Nghiêu ngước mắt nhìn Tần Đồ, hắn cắn răng, thấp giọng nói: "Câm miệng."

"Hả?"

Tần Đồ nhanh chóng ghé sát lại, gần đến mức chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau, nhưng đều đeo mặt nạ, cuối cùng cũng không đυ.ng phải cái gì.

Sở Nghiêu kinh ngạc, nhíu mày nhìn anh, lạnh mặt lui về phía sau, trầm giọng nói: "Anh làm gì vậy?"

"Giọng của cậu vừa rồi nhỏ quá, tôi không nghe thấy." Tần Đồ cười nói, "Không bằng thiếu tá cậu lại gần một chút, nói lại một lần nữa?"

Sở Nghiêu: "......"

Khoảng cách vẫn còn quá gần.

Gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

"Vậy anh lại gần một chút, tôi nói lại lần nữa." Sở Nghiêu nhìn Tần Đồ nói, mặt nạ màu đỏ sậm trên mặt hắn bỗng nhiên dưới ánh đèn lóe lên một ánh vàng sẫm.

Thoạt nhìn làm cho người ta rung động lại sợ hãi.

Tần Đồ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.

Anh quay đầu không nhìn Sở Nghiêu nữa.

"Đùa chút thôi, vừa rồi nghe rõ rồi."

Qua một lúc lâu, Tần Đồ mới nói một câu. Nói xong lại nói tiếp: "Tôi sẽ ngoan ngoãn câm miệng."

Sở Nghiêu cũng không lên tiếng, việc này ăn ý kết thúc.

......

Tần Đồ cảm thấy đến nơi này thật sự là một lựa chọn sai lầm.

Mũi anh quanh quẩn mùi pheromone như có như không này.

Vô cùng nhạt, hơi không chú ý sẽ không ngửi thấy.

Thanh, lạnh, còn mang theo chút ngọt ngào.

Là pheromone của Sở Nghiêu.

Thật con mẹ nó khó nhịn.

Yết hầu Tần Đồ khẽ lăn, đang suy nghĩ có nên tìm lý do không nhảy nữa hay không.

Sở Nghiêu bỗng nhiên lên tiếng.

"Thu lại Pheromones của anh một chút."

Tần Đồ nheo mắt, tựa hồ không nghe rõ, lại hỏi một lần: "Pheromone của tôi?"

Sở Nghiêu giương mắt nhìn hắn.

Tần Đồ: "Cậu có thể ngửi thấy?"

Sở Nghiêu: "Có một chút, không nồng."

"À, vậy tôi cũng không có biện pháp, không ngăn được." Tần Đồ nói, "Chắc là trong vũ hội có nhiều Omega lắm."

Đúng vậy.

Pheromones của Alpha và Omega có thể thu hút lẫn nhau.

Đặc biệt là khi Omega phát tình, pheromone của họ có sức hấp dẫn chết người đối với Alpha.

Ở bất kỳ tình huống một trong hai bên nhiều hơn, cả hai đồng thời sẽ bị kí©h thí©ɧ bởi pheromone, đây vốn là bẩm sinh của chủng tộc này.

Pheromone của Tần Đồ và Sở Nghiêu nhạt hơn rất nhiều so với những người khác trên sàn nhảy, hầu như chỉ có hai người bọn họ có thể ngửi thấy pheromone của đối phương, cũng chỉ có thể nhàn nhạt ngửi được.

So sánh với những người khác, tương đương với không có.

Bọn họ dù sao cũng là Alpha đẳng cấp cao, đối với năng lực khống chế pheromone đều là hạng nhất.

"Bởi vì Omega?" Sở Nghiêu hỏi.

"Không phải vậy." Tần Đồ cười nói.

Cũng không thể nói thật, nói là bởi vì cậu.

Vậy thì điệu nhảy này sẽ không kéo dài đến cuối cùng.

Lại im lặng hai giây.

Tần Đồ còn đang nhìn Sở Nghiêu, dường như đang chờ đợi điều gì đó, cuối cùng, anh nhìn thấy Sở Nghiêu mở miệng lần nữa.

"Anh có ngửi thấy mùi của tôi không?"

"Cái gì?"

"Pheromone." Sở Nghiêu nói.

Tần Đồ cúi đầu, Sở Nghiêu không thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, một lúc lâu, anh ngẩng đầu, cười nói: "Không ngửi thấy nha."

Sở Nghiêu ngước mắt nhìn anh, dường như đang xác nhận tính chân thực và tính đáng tin cậy trong lời nói của anh.

Tần Đồ hào phóng cho hắn xem, khóe môi không bị che khuất bởi mặt nạ nửa mặt của thiên thần màu vàng khẽ nhếch lên, có chút nghiền ngẫm hỏi: "Thiếu tá, cậu hỏi như vậy, cũng là bởi vì Omega sao?"

Sở Nghiêu liếc anh một cái, áp dụng nguyên văn vừa rồi của anh: "Nếu không thì?"

"Ừ." Tần Đồ tựa hồ cúi đầu cười cười, "Biết rồi."

Hai người nói chuyện như là đang chơi thương chiến, tràn ngập nói dối cùng thăm dò.

Tần Đồ không biết nghĩ tới điều gì, đôi mắt đen nhánh xẹt qua một nụ cười khó phát hiện.

"Giải quyết được mấy người rồi?" Sở Nghiêu bỗng nhiên mở miệng, phá vỡ sự im lặng sau cuộc đối thoại vừa rồi.

"Ba." Tần Đồ nói.

Sở Nghiêu suy nghĩ một chút, đánh giá: "Rất nhanh."

"Thiếu tá."

"Hả?"

"Cậu còn rất biết mắng chửi người."

Sở Nghiêu: "?"

Tần Đồ: "Sau này không thể tùy tiện nói những lời như vậy."

Sở Nghiêu đối diện với ánh mắt như cười như không của Tần Đồ.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy, có một số người miệng thật sự không nên tồn tại.

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kỹ thuật lái xe nhà ai mạnh?

Cảm ơn những thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tui trong thời gian này.

Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới tiêu dinh dưỡng: Ứng Chi 10 chai; Rượu Blanche, Demo Test1

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!