Chương 20: Anh là Alpha?

【 Kỷ nguyên tinh ngày 17 tháng 5 năm 4786, kỷ niệm 20 năm "Sự kiện Ám Tinh 517 ", toàn cầu mặc niệm. 】

Đây là một thông báo cuộn, kèm theo một bức ảnh nhỏ màu xám chụp mọi người cúi đầu mặc niệm, cực kỳ trang trọng và yên tĩnh.

Ám Tinh là một hành tinh phụ thuộc của Dương Tử Tinh, kích thước nhỏ, ít người cư trú, cảm giác tồn tại ở tinh hệ δ rất yếu.

Hải Kim không hiểu biết nhiều về Ám Tinh cho lắm, anh từ nhỏ đã ở Đế Tinh, sau khi trưởng thành đến Dương Tử Tinh, cũng không biết "Sự kiện Ám Tinh 517" này.

Kỷ niệm 20 năm....... Lúc ấy anh chỉ mới 7 tuổi.

Ngày 17 tháng 5, hôm qua.

Vì sao chỉ có Ám Tinh mặc niệm toàn tinh cầu, còn tinh cầu khác lại không có chút xíu tin tức nào?

Hải Kim nhíu chặt mày, nhìn màn hình thực tế ảo trước mắt, bấm vào mục "Sự kiện Ám Tinh 517" trong thông báo.

Màn hình nhảy tìm kiếm cụm từ đó.

Một giây sau, màn hình thực tế ảo trước mặt hiện ra thông tin chi tiết.

【 Sự kiện Ám Tinh 517: Kỷ nguyên tinh ngày 17 tháng 5 năm 4766, tộc thú nhân cư trú ở Hôi Tinh đột nhiên xảy ra bạo loạn, sau khi nhận được mệnh lệnh từ chỉ huy tối cao Đồ Minh · Vanderkin của tộc thú nhân, tiến hành cướp đoạt tàn sát các Omega cao cấp của Đế Tinh, địa điểm bị tàn sát là Ám Tinh, lãnh đạo của Ám Tinh và thú nhân trong ứng ngoại hợp, 79 Omega cao cấp không ai sống sót, hành vi tàn nhẫn thủ đoạn đê tiện, toàn cầu bi thảm. Ngày 29 tháng 5 cùng năm, Tổng tư lệnh tối cao của Liên Bang lặng lẽ ban hành một sắc lệnh, lãnh đạo của Ám Tinh bị phán quyết tử hình, tất cả Omega vĩnh viễn không được bước chân lên Ám Tinh kể từ ngày 30 tháng 5 năm 4766.】

Tất cả Omega vĩnh viễn không được bước chân lên Ám Tinh kể từ ngày 30 tháng 5 năm 4766......

Dòng chữ này cứ lởn vởn trong đầu Hải Kim, khiến trái tim anh đập thình thịch.

Hải Kim nhìn mấy chữ này mở to hai mắt, xong rồi xong rồi, vì sao anh không biết việc này!!

Chết rồi, anh hại Tần Đồ không kịp chuẩn bị ngã ngựa......

Đậu má...... Làm sao bây giờ.

Hải Kim tuyệt vọng tắt thông tấn khí bỏ vào trong túi cất kỹ, nhắm mắt lại, nhớ lại khi nãy Tần Đồ nói chuyện với mình, cảm xúc cũng không có biến hóa gì, cái này...... Có nghĩa là anh còn có thể cứu đúng không?

Nhưng mà Tần Đồ người này từ trước đến nay dáng vẻ không lộ ra ngoại, bất kể gặp chuyện gì thoạt nhìn đều là không giận không sợ hãi, cà lơ phất phơ. Rất ít người có thể biết được suy nghĩ thật sự trong lòng hắn. Cho nên Hải Kim cũng không đoán được tình hình hiện tại.

Không biết có cách nào lấy công chuộc tội không.

Trong lòng Tần Đồ nhất định đã sớm sắp đặt, người này tâm tư kín đáo, nhìn không thấu, khi nào ngã ngựa khẳng định đã tính toán tốt. Nhưng bây giờ lại bởi vì anh làm rối loạn kế hoạch...... Hải Kim ngửa đầu nhìn trời, sinh lòng tuyệt vọng, nếu vì chuyện này mà quan hệ giữa Tần Đồ và Sở Nghiêu trở nên căng thẳng, vậy thì anh phải chịu.

Anh hồi tưởng lại một chút thủ đoạn của Tần Đồ, sợ tới mức run rẩy, cả người là một con hổ biết cười (1), anh còn nhớ rõ ba năm trước, anh chỉ sờ cái nhẫn bảo bối của Tần Đồ một chút, đã bị ném tới Hôi Tinh ba tháng!

(1)笑面虎: Hổ biết cười: người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác.

Suốt ba tháng, suýt nữa mất mạng.

Hải Kim giờ nghĩ lại cũng thấy sợ.

Chiếc nhẫn kia xấu còn đen thui, cũng không biết Tần Đồ lấy ở đâu ra, đột nhiên có một ngày thấy hắn đeo trên tay. Đồ chơi xấu xí như vậy mà là bảo bối cái gì, Hải Kim tặc lưỡi, đương nhiên lời này anh không dám nói trước mặt Tần Đồ, trừ phi anh muốn trải qua kỳ nghỉ hè này ở Hôi Tinh.

Huống hồ nhìn thái độ của Sở Nghiêu sáng nay, dường như tình huống của hai người bọn họ không lạc quan lắm.......

Bản thân đã giương cung bạt kiếm (2), hiện tại lại càng họa vô đơn chí (3).

(2)剑拔弩张: tình huống nghiêm trọng, muốn đánh nhau.

(3)雪上加霜: tai hoạ không đến một mình.

"Hazz ——"

Hải Kim ở bên ngoài phòng bệnh của Sở Nghiêu thở dài.

Sau một lúc lâu, anh giơ tay chắp trước ngực, thành kính nhắm mắt.

Tần Đồ, tôi cầu phúc cho cậu.

......

"Sao hôm nay cậu lại ở chỗ tôi?" Đôi mắt xanh biếc của William nhìn chằm chằm Tần Đồ, hỏi.

Bình thường người này sẽ không ở lại chỗ này, thậm chí hiếm khi có thể nhìn thấy hắn một lần, cơ bản chỉ có lúc làm nhiệm vụ mới có thể nhìn thấy, những lúc khác ngay cả bóng người cũng không có cách nào thấy.

"Như thế nào, không chào đón?" Tần Đồ ngồi trên sô pha gỗ, ngắm nghía thông tấn khí trong tay, nghe vậy ngước mắt lên nhìn William, cười nói.

"Không phải." William · Dalt nghiêm túc mà lắc đầu.

"Cậu không trở về Đế Tinh sao?" Giọng William trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Mục Thanh giúp cậu quản lý đội đặc biệt?"

Tần Đồ cười khẽ một tiếng, không nói chuyện, ngón tay giật giật điều chỉnh thông tấn khí một chút, một lát sau nâng mí mắt lên nhìn William, nói: "Đau lòng hắn thì trực tiếp đi hỏi hắn, hỏi tôi làm gì?"

William: "......"

Đây là chi nhánh căn cứ số 0 ở Ám Tinh, chỗ ở cá nhân của lãnh đạo căn cứ số 0, William · Dalt.

"Gần đây cậu ở đâu?" William lại hỏi.

"Hải Kim." Tần Đồ trả lời ngắn gọn.

"Ở chỗ hắn làm gì?" William có chút nghi hoặc, Hải Kim và bọn họ giao tình không tồi, nhưng mà Tần Đồ sẽ không vô duyên vô cớ đi loạn, người này làm gì có loại nhàn hạ thoải mái như này.

"Giúp cậu tìm cái ba." Tần Đồ đầu cũng không nâng lên, tùy ý nói.

"Ba......?" William nghe không hiểu, nghi hoặc ra tiếng.

"Ừ." Tần Đồ nghiêng đầu nhìn hắn cười, "Gọi thêm một tiếng nữa."

William: "......"

"Cậu mau trở về đi," William biểu tình lạnh lùng, Tần Đồ người này trong miệng không nói được lời đứng đắn, "Về chỗ Hải Kim đi."

"Chờ một chút." Hiếm khi thấy Tần Đồ không oán giận hắn nữa, mà cụp mắt xuống, nhẹ nhàng chậm rãi nói, trên mặt không có biểu tình gì.

Thông tấn khí trong tay Tần Đồ phát ra tiếng kêu khẽ, sau đó không biết bị anh ấn thế nào, nháy mắt yên tĩnh lại.

William nhìn thông tấn khí trong tay Tần Đồ, nói: "Tự mình chế tạo?"

Tần Đồ nhướng mày nhìn hắn, ngón tay gõ gõ màn hình thông tấn khí, nói: "Lên tiếng, chứng minh với anh này một chút, ngươi và những thông tấn khí khác không giống nhau."

Thông Tấn Khí: "......" Thật phiền quá.

William: "......"

"Cậu chú ý một chút, sau cách mạnh máy móc không cho phép loại máy móc có thần trí này xuất hiện, đừng để người khác biết." William nghiêm túc nói.

"Ừ." Tần Đồ tùy ý đáp.

William trầm mặc, trong lòng suy nghĩ phức tạp, loại phương pháp chế tạo máy móc này đã thất truyền ở tinh hệ δ, ước chừng chỉ có hai người có thể tạo ra, một là Tần Đồ, một là......

"Đi trước." Tần Đồ đứng lên, giọng nói lười biếng cắt đứt suy nghĩ của William.

"Được" William gật đầu, "Cậu...... Cố gắng...... Về Đế Tinh sớm một chút."

Âm thanh của hắn ít lạnh hơn bình thường, có chút nhẹ, còn có chút thấp, ẩn giấu loại cảm xúc nào đó không biết tên.

"Đã nói rồi" Tần Đồ đi tới chỗ cửa, quay đầu lại nhìn hắn, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi mà lạnh nhạt: "Đau lòng hắn thì tự mình đi, đừng sợ như vậy."

William nghe vậy khóe môi mím chặt, cúi đầu trầm mặc không nói.

Tần Đồ ngồi ở vị trí điều khiển chính của tinh hạm màu đen, chậm chạp không khởi động tinh hạm.

Anh nhìn thông tấn khí trong tay, tin nhắn vừa rồi gửi cho Sở Nghiêu còn chưa nhận được hồi âm, trong dự liệu.

Nói thật, anh hiện tại không muốn đi đối mặt với Sở Nghiêu, nhưng tránh được mùng một không tránh được mười lăm.

Vốn dĩ ngay từ đầu cũng không có ý định giả vờ là Omega, không biết Sở Nghiêu nhận nhầm như thế nào, lúc ấy đâm lao phải theo lao, hiện tại phải nhận hậu quả.

Quả nhiên, không thể tùy tiện trêu chọc người khác.

Hơn nữa, phản ứng của thiếu tá đối với chuyện anh che giấu thân phận Alpha có chút ngoài dự đoán của anh. Anh biết Sở Nghiêu sẽ tức giận, nhưng dường như đoán sai mức độ tức giận của Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu từ trước đến nay lãnh đạm, cảm xúc rất ít lộ ra ngoài, cho dù lộ ra ngoài cũng khống chế thích đáng, người bình thường nhìn không ra. Nhưng lần này...... Tần Đồ nhạy bén cảm thấy mức độ tức giận của Sở Nghiêu rất cao.

Đây là vì cái gì?

Chỉ vì anh giả vờ làm Alpha lừa hắn thôi sao? (*)

(*) Chỗ này đáng lẽ là giả vờ làm Omega, không biết tác giả ghi nhầm hay tui edit sai nữa, nguyên câu 仅仅是因为他装 Alpha 骗他吗?

Tần Đồ cẩn thận nhớ lại những lời anh nói lúc giả vờ làm Omega, hình như cũng đáng bị đánh.

Không biết hiện tại mức độ tức giận của Sở Nghiêu là bao nhiêu.

"Vụt ——"

Tinh hạm màu đen phát ra một tiếng kêu nhỏ, đi về phía Dương Tử Tinh.

Tốc độ cực nhanh, chỉ nhìn thấy dư ảnh.

Lại quá tốc độ, thao tác cơ bản.

Tay trái Tần Đồ chống ở cằm, tay phải gõ câu được câu không vào bàn điều khiển trong tinh hạm.

Kỳ thật anh cũng không tính là thiệt thòi, giữa việc giả vờ làm Omega bị Sở Nghiêu đánh một trận và lấy thân phận là Alpha tiếp cận Sở Nghiêu, anh vẫn sẽ lựa chọn là giả vờ làm Omega lần nữa.

Dù sao có một số lời, lấy thân phận Alpha không có cách nào nói ra.

Sở Nghiêu không thích Alpha, điểm này ai đều biết.

"Két ——"

Tần Đồ mở cửa sổ phòng bệnh, cửa sổ phát ra một tiếng động rất nhỏ.

Tay anh chống ở mép cửa sổ, đang chuẩn bị trực tiếp nhảy vào, đỉnh đầu lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng ——

"Con mẹ nó anh không đi cửa được à?"

Tần Đồ dừng động tác leo qua cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh.

Sở Nghiêu dựa bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống anh, mặt không chút thay đổi.

Tần Đồ: "......"

"Cậu ở đây chờ tôi?" Anh nhếch môi hỏi Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu rũ mắt liếc anh một cái, lạnh lùng nói: "Ba giây, ba giây sau tôi đóng cửa sổ."

Tần Đồ chớp chớp mắt, một giây liền leo qua cửa sổ nhảy vào trong, không hề dây dưa.

"Thiếu tá," Vào phòng bệnh, Sở Nghiêu căn bản không nhìn anh, Tần Đồ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn Sở Nghiêu, nói: "Cậu định trừng phạt tôi như thế nào?"

Động tác cởi găng tay của Sở Nghiêu dừng lại, quay đầu nhìn anh, tựa hồ là đang kinh ngạc với Tần Đồ.

Tuy nhiên ngay sau đó, Sở Nghiêu thu hồi ánh mắt, đặt găng tay lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng cuộn tròn, nhấc chân đi về phía Tần Đồ.

"Anh là Alpha?"

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh ngã ngựa quy mô lớn.