Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Trưởng Quan Aa Luyến

Chương 17: Tần Đồ, cậu con mẹ nó không phải là người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vào hay không vào?

Muốn nghe xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng đến lúc Sở Nghiêu phải kiểm tra rồi......

Trong lòng Hải Kim vặn vẹo, nhíu mày, tay đặt lên nắm cửa, chuẩn bị đẩy cửa vào ——

"Tôi nghe lời, khéo léo, tính tình tốt, mỏng manh yếu đuối dễ đẩy ngã, không ghen loạn không đội nón xanh cho cậu, thiếu tá cậu không thích tôi như vậy sao?"

Hải Kim: "???"

Anh không dám đi vào, yên lạng thu tay đang đặt trên nắm cửa chuẩn bị đẩy cửa lại.

Tần Đồ cười tủm tỉm đến gần Sở Nghiêu, tiếng nói lười biếng chậm rãi, nói ra một câu dài mà không bị vấp.

"Nghe lời?" Sở Nghiêu ngước mắt.

"Ừm." Tần Đồ sửng sốt, gật đầu.

"Thời gian không còn sớm, trở về phòng anh nghỉ ngơi đi, về sau 10 giờ sáng rời giường, cơm nước xong liền ngủ tiếp được không?"

Tần Đồ: "?"

Sở Nghiêu: "Một ngày 24 giờ cũng đừng tới tìm tôi, được không?"

Tần Đồ: "......?"

Sở Nghiêu: "Ngoan, nghe lời."

Tần Đồ: "......"

"Cậu chỉ nhớ kỹ cái từ nghe lời này?" Giọng điệu Tần Đồ có chút u oán.

Sở Nghiêu liếc mắt nhìn anh.

"Tôi còn dễ đẩy ngã đâu, thiếu tá nghe rõ chưa?" Tần Đồ cười cong mắt, một sợi tóc vàng nhạt từ trên trán trượt xuống mắt anh, Tần Đồ duỗi tay nhẹ nhàng vén lên, lộ ra đuôi mắt.

Sở Nghiêu tránh ánh mắt anh, lạnh lùng: "Nếu không ra ngoài tôi sẽ ném anh ra ngoài."

Nói chuyện với anh ta đúng phí lời.

Tần Đồ chớp chớp mắt, nhìn hắn.

Sắc mặt Sở Nghiêu càng lạnh hơn.

Mùi pheramone tỏa ra, trong veo, nhẹ nhàng, vị vải. Đối với những Alpha khác rất áp chế, có khả năng sẽ phải quỳ xuống.

Bởi vì pheramone của Alpha cao cấp không chỉ có tác dụng hấp dẫn Omega, còn có thể dựa vào ý muốn của bản thân đơn thuần sinh ra hiệu quả áp chế.

Sở Nghêu không thích dùng loại tác dụng áp chế này, nhưng Tần Đồ hiện tại rõ ràng dầu muối không vào, lời nói không có tác dụng với anh ta. Hắn bận tâm thân phận Omega nên không tỏa ra quá nhiều pheramone, chỉ phóng thích một lượng rất nhỏ pheramone để gây áp lực, dự định để Tần Đồ từ bỏ ý định đi theo hắn.

Giữa Alpha và Omega không chỉ khác biệt về giới tính, mà còn chênh lệch rất lớn về mọi mặt. Omega đã được giáo dục từ nhỏ phải tránh xa những Alpha không phải là bạn đời của mình - bởi vì một số tai nạn rất dễ xảy ra.

Có lẽ Alpha khác khi đối mặt với Omega như Tần Đồ đã sớm ra tay.

Tần Đồ dường như không hiểu rõ lắm về phương diện khác biệt giới tính, anh ta không nhận thức được sự nguy hiểm của Alpha như những Omega khác. Thành thật mà nói, tuy rằng bọn họ không tính là quen thuộc, nhưng Sở Nghiêu không hy vọng Tần Đồ sẽ hiểu được bản chất xấu xa chung của Alpha sau khi trải qua một số chuyện, vì vậy hắn muốn Tần Đồ tránh xa Alpha... Là hắn hoặc những Alpha khác.

Ít nhất điều này có thể sẽ giúp anh ta khỏi bị tổn thương như một Omega.

Điều này bất kể là Alpha hay Omega đối mặt với pheramone của Sở Nghiêu ít nhiều sẽ sinh ra chút áp lực khủng hoảng.

Nhưng Tần Đồ không có động tác gì, anh rất thích hương vị này.

"Thiếu tá, đừng dùng pheramone áp chế tôi, tôi sẽ cảm thấy cậu đang dụ dỗ tôi." Âm thanh Tần Đồ lười biếng.

Hải Kim nghe thế, thở dài trước pheramone không mạnh nhưng ngột ngạt đang nhẹ nhàng lan ra cửa phòng bệnh, anh cảm thấy mình nên đi vào, nếu không hôm nay anh em của anh có thể sẽ không an toàn lắm.

Tần Đồ, cứu cậu một mạng, nhớ kỹ ân tình lớn này!

"Khụ khụ ——"

Trong phòng bệnh, Sở Nghiêu và Tần Đồ nghe tiếng nhìn về phía cửa, tay trái Hải Kim cầm một ít dụng cụ kiểm tra nhỏ, rút tay phải ra khỏi tay nắm cửa, đặt lên môi ho khan hai tiếng.

"Sở tiên sinh, nên kiểm tra rồi."

"Ừ." Sở Nghiêu đứng lên, gật đầu với Hải Kim, mím môi thu hồi pheramone, nói: "Cảm ơn."

Hải Kim thở phào nhẹ nhỏm, sau khi Sở Nghiêu thu hồi pheramone, anh cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác tim đập thình thịch, huyệt Thái Dương bị đè nén.

"Cái kia...... Tần Đồ, cậu đi ra ngoài trước?" Hải Kim quay đầu đi hỏi, đưa lưng về phía Sở Nghiêu nháy mắt ra hiệu với Tần Đồ.

Bậc thang đều lót sẵn cho cậu, chỉ chờ cậu bước xuống.

"Mắt làm sao vậy, co giật?" Tần Đồ lười biếng liếc anh một cái, cười nói, "Đợi lát nữa ra ngoài, kiểm tra xong rồi đi."

Hải Kim: "......" Được, là mắt tôi bị co giật.

Tôi con mẹ nó đau mắt hột rồi, những lời cậu nói và làm là do con người làm sao?

Làm khó Sở Nghiêu rồi.

"Vậy...... Sở tiên sinh, tôi trực tiếp kiểm tra cho cậu?" Hải Kim chuyển mắt qua mặt Sở Nghiêu, hoạt động một chút, tay nâng thiết bị kiểm tra, hỏi.

"Kêu tôi là Sở Nghiêu đi." Sở Nghiêu nhìn anh, mím môi, "Trực tiếp kiểm tra."

"Được." Hải Kim gật đầu, nâng thiết bị màu bạc trong tay, nhẹ nhàng lắp đặt lên đầu Sở Nghêu.

"Ừm......"

"Làm sao vậy?" Sở Nghiêu nhẹ giọng hỏi.

"Cái kia, Sở Nghiêu, cậu có thể cúi đầu xuống được không?" Âm thanh Hải Kim đứt quãng, "Tôi với không tới."

Vừa mới dứt lời, anh nghe được bên kia Tần Đồ truyền đến một tiếng cười khẽ.

Hải Kim: "......"

Sở Nghiêu nghe thấy lời Hải Kim, ngồi xuống ghế, nhắm hai mắt lại.

Đợi lát nữa đeo thiết bị vào có hơi kí©h thí©ɧ cho mắt.

Sau khi Hải Kim lắp xong thiết bị màu bạc, vỗ vỗ tay, quan sát Sở Nghiêu một chút, nói: "Đeo trong 30 phút, tháo nó ra tôi sẽ xuất kết quả."

"Ừ." Âm thanh Sở Nghiêu thấp thấp.

Hải Kim điều chỉnh xong thiết bị, xoay người nhìn Tần Đồ.

Tần Đồ đang nhã nhặn lễ độ nhìn Sở Nghiêu đang nhắm mắt, căn bản không cho Hải Kim một ánh mắt.

Hải Kim: "...... Ra ngoài một chút."

Âm thanh của anh ta rất nhỏ, vừa nói vừa vẫy tay với Tần Đồ, chỉ ra ngoài cửa.

Tần Đồ quay đầu nhìn anh, nhướng mày không nói gì.

"Nhanh lên!" Hải Kim không tiếng động mà mở miệng, dùng miệng ra hiệu, sau đó dẫn đầu đi ra cửa, lúc tới cửa lại quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tần Đồ không nhúc nhích, tức muốn hộc máu, đi vào kéo người ra ngoài.

"Làm gì?" Tần Đồ cúi đầu xoa xoa cổ tay, ngước mắt lên hỏi.

"Lát nữa cậu ngủ ở đâu?" Hải Kim đút tay vào túi áo màu trắng, hỏi.

"Không ngủ ở đây."

"Tôi đương nhiên biết cậu không ngủ ở đây, Sở Nghiêu có thể cho cậu ngủ sao?!" Hải Kim tức giận mà nói.

Tần Đồ không ngẩng đầu, khóe môi cong lên.

"Tòa nhà bên kia." Hải Kim nghiêng người, rút tay từ trong túi ra chỉ chỉ một tòa biệt thự cách đó không xa, "Tôi đã sắp xếp chỗ tốt nhất cho cậu rồi."

"Đủ hào phóng chưa!" Hải Kim ngẩng đầu vỗ vỗ vai Tần Đồ.

"Tôi nói rồi," Tần Đồ cười một tiếng, "Không ở đây."

"Vậy cậu ở đâu?!" Hải Kim trừng to mắt, nói không nên lời.

"Tối tôi sẽ đi Ám Tinh, cậu cứ mặt kệ tôi."

"Ám Tinh?" Hải Kim sửng sốt, "Cậu đến đó làm gì?"

"Có chút việc." Tần Đồ đáp cho có lệ.

"Chuyện j mà phải đi mỗi đêm......"

"Đi trước." Tần Đồ rút một điếu thuốc lá từ trong túi, đặt lên tai Hải Kim, thản nhiên cười với anh, "Sáng mai gặp."

Nói xong, liền bước vào thang máy, không thấy bóng dáng.

Hải Kim đứng tại chỗ, sau một lúc lâu, lấy điếu thuốc lá từ trên tai xuống, thực tinh xảo, mang theo chút vị bạc hà, một mùi trong treo nhưng lạnh lùng xa cách, nhưng thực ra có chút giống với người đưa thuốc.....

Anh cũng không biết tại sao Tần Đồ ở trước mặt Sở Nghiêu lại không làm người như vậy, ngày thường cũng không thấy hắn phản ứng với ai.

Chậc, thế giới thật kỳ lạ.

Hải Kim lắc lắc đầu, giấu thuốc lá vào túi, một tay đẩy cửa đi vào phòng bệnh, nói ——

"Sở Nghiêu, có thể lấy xuống rồi."

............

"Tần, tới rồi sao?"

Tần Đồ ngồi ở vị trí điều khiển chính của tinh hạm, một tay chạm và ấn vào nút điều chỉnh tốc độ, một tay nhẹ nhàng quơ quơ, đặt thông tấn khí trên cổ tay lên bàn điều khiển trước mặt, thông tấn khí chiếu ra một màn hình thực tế ảo.

Màn hình thực tế ảo hiện ra một đại mỹ nhân tóc vàng mắt xanh, lạnh lùng ngồi ngay ngắn, thấy Tần Đồ không trả lời, lại hỏi một lần, "Cậu hiện tại ở đâu?"

Tần Đồ điều chỉnh xong tinh hạm, nâng mí mắt lên nhìn màn hình thực tế ảo một chút, nói: "Trì hoãn một chút, mười phút sau đến."

"Cậu không nên vượt tốc độ." Mỹ nhân mở miệng, âm thanh cũng lạnh như người.

"Không vượt tốc độ không tới kịp."

"Vì sao lần này trì hoãn lâu như vậy, trước kia cậu sẽ không như vậy, Tần."

Mỹ nhân nghi hoặc.

"Đừng động." Tần Đồ cúi đầu châm một điếu thuốc, ngước mắt, "Tắt đi."

"Từ từ."

Tần Đồ nhìn hắn, khẽ cười nói: "Còn muốn nói gì nữa, Dalt?"

William · Dalt ở bên khẽ nhíu mày một cái, mở miệng nói: "Gọi tôi là William, Tần."

"Không quan trọng." Tần Đồ nheo mắt lại, nhã ra một làn khói, nhếch khóe miệng.

William không nói lời nào, nhìn chằm chằm anh, mái tóc dài màu vàng được buộc lỏng lẻo sau đâu, hơi xõa trên vai. Đôi mắt lạnh lùng sau cặp kính gọng vàng mỏng manh, rất không hài lòng với thái độ của Tần Đồ.

"Nếu không nói nữa tôi sẽ tắt." Tần Đồ cong ngón tay gõ gõ bàn điều khiển.

"Mục Thanh đâu?"

"Không biết."

William: "......"

"Đừng vượt tốc độ nữa, nửa giờ sau đến Ám Tinh." Anh nói với Tần Đồ.

Tần Đồ nhướng mày, không nói gì, tắt thông tấn khí.

"Vụt ——"

Tinh hạm màu đen phát ra một tiếng kêu nhẹ, biến mất trong khu vực thuộc quyền quản lý của Dương Tử Tinh.

Rõ ràng là vượt tốc độ.

"Sao cậu lại chạy nhanh như vậy?"

William chờ ở chiến trường công cộng Ám Tinh, nhìn thấy Tần Đồ từ tinh hạm màu đen đi xuống, nhíu mày hỏi, hắn nâng cổ tay lên nhìn, cách cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người chỉ mới qua 9 phút.

William: "...... Cậu lại vượt tốc độ."

"Đừng nói nhảm, nhiệm vụ?" Tần Đồ lưu loát mà khóa tinh hạm lại, quay đầu nhìn về phía anh.

"Vượt tốc độ rất nguy hiểm."

Trong vũ trụ rất nhiều vật không xác định, tầm nhìn cũng không rộng, có rất nhiều người vì vượt tốc độ mà trả giá bằng sinh mệnh, không có thực lực tuyệt đối, sẽ không lựa chọn vượt tốc độ.

"Nhiệm vụ?" Tần Đồ không xoắn xuýt đề tài này, hỏi.

William: "......"

"Nhiệm vụ số 3, nơi hành quyết thành H Ám Tinh, tọa độ cùng mục tiêu đã gửi đến thông tấn khí của cậu."

"Được." Tần Đồ gật đầu, chuẩn bị xoay người đi.

"Cần cộng sự không?"

Tần Đồ dừng chân lại, quay đầu nhìn anh, cười nói: "Tôi cần lúc nào?"

William trầm mặc vài giây, nói: "Chú ý an toàn."

"Biết."

Tần Đồ nói xong liền lên tinh hạm một lần nữa, điều chỉnh mục tiêu là tới thành H Ám Tinh, nghiêng đầu xuyên qua cửa sổ tinh hạm vẫy tay với William.

"Chấp hành xong rồi trở về đây." William nhìn anh nói.

"Ừm." Tần Đồ gật gật đầu, "Tạm biết, Dalt."

"Gọi tôi là William." William mặt không biểu tình, chỉ là người nọ không nghe thấy.

Chỉ trong vào giây đã không thấy bóng dáng, cả người lẫn tinh hạm.

Luôn vượt quá tốc độ, không quản được hắn. William nhíu mày, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ.

Cũng không biết hắn có thể nghe lời ai.

......

"Sở Nghiêu, cậu nghỉ ngơi trước đi." Hải Kim nhìn đồng hồ trên tường, đã 11 giờ tối.

"Được." Sở Nghiêu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đáp lời.

Bên ngoài đã không còn ai, chỉ con lại một ngọn đèn đường cô đơn sáng lên.

"Cần tôi tiễn anh không?" Sở Nghiêu nhìn Hải Kim, nói.

"Không cần, không cần." Hải Kim vội vàng xua tay, "Lúc này tuy không có ai, nhưng tôi ở phòng khám đã lâu, cũng đã quen, không sao, cậu nghỉ ngơi trước đi."

Sở Nghiêu không thoái thác nữa, gật đầu, "Được."

"Ngủ ngon?" Hải Kim thử thăm dò một câu.

"Ngủ ngon."

Phù ——

Hải Kim đóng cửa lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ấn tượng của anh về Sở Nghiêu rất tốt, thật khiến người ta thích.

Nếu Sở Nghiêu là Omega, lúc này anh đã bắt đầu theo đuổi rồi.

Nghĩ nghĩ anh bỗng nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, đứng ở ngoài phòng bệnh nửa ngày, mới nhớ tới chỗ không thích hợp ở đâu ——

Sở Nghiêu là Alpha, Tần Đồ cũng là Alpha, vậy hôm nay anh ở ngoài cửa nghe được những lời kia?

Tuy rằng Sở Nghiêu không biết Tần Đồ là Omega giả, nhưng mà trong lòng Tần Đồ biết Sở Nghiêu là Alpha nha......

Tần Đồ đã biết vì sao còn có thể nói những lời này?

Hải Kim nhận ra muộn màng (1), bị sét đánh ngoài cháy trong mềm.

(1)后知后觉: hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết.

Anh run rẩy lấy thông tấn khí ra, lại run rẩy tìm được ID của Tần Đồ, do dự nửa ngày, cuối cùng khẽ cắn môi gửi đi một tin nhắn ——

— Hải ba ba: Hóa ra khẩu vị của cậu là vậy?

Tần Đồ vừa mới vừa đến thành H Ám Tinh, cổ tay thủ truyền đến một tiếng "Tinh", anh rũ mắt liếc nhìn một cái, đứng lại, nhíu mày, ngón tay nhẹ động.

— Baba Hải Kim:?

— Hải ba ba: Có thể đổi cái ID xấu xa này của cậu không?

— Baba Hải Kim: Không thể.

— Hải ba ba: Cạn lời với cậu.jpg

— Baba Hải Kim: Khẩu vị tốt nào?

Hải Kim ở Dương Tử Tinh nhận được tin nhắn này trầm mặc thật lâu, trong lòng giằng co một hồi, gửi một tin nhắn qua ——

— Hải ba ba: Có phải cậu thích tôi hay không?

Hải Kim cầm thông tấn khí, bên kia không có tin tức gì.

Đột nhiên ——

— Baba Hải Kim: Bên tôi mới 4 giờ chiều.

— Hải ba ba:...... Có ý gì?

— Baba Hải Kim: Sớm như vậy đã ngủ?

— Hải ba ba:??? Nghi hoặc.jpg

— Baba Hải Kim: Nếu không cậu đang mơ gì vậy?

Cạn lời! Hải Kim gãi gãi tóc, anh hỏi uyển chuyển như vậy, chính là muốn hỏi Tần Đồ có đúng hay không, kết quả người này sao lại như vậy!!!

Không có lúc nào là làm người!

Anh tức muốn hộc máu, ngón tay chọc chọc màn hình thông tấn khí, sửa lại ID.

—Alpha cùng Alpha không có kết quả: Sở Nghiêu vừa mới ngủ.

Tần Đồ ở Ám Tinh vốn chuẩn bị tắt thông tấn khí, thấy Hải Kim sửa lại ID, rất có hứng thú mà nhướng mày.

— Có kết quả: Ồ, vậy lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho cậu ấy.

Hải Kim phát điên, trọng điểm không phải cái này, mẹ nó, còn có ID của cậu là sao vậy?!!

—Alpha cùng Alpha không có kết quả: Tuyệt vọng.jpg

— Có kết quả: Gửi cho cậu một tấm ảnh trông rất giống cậu.

— Có kết quả: Khờ khạo rơi lệ.jpg

—Alpha cùng Alpha không có kết quả:...... Để làm gì?

Cạn lời, tên ngốc nghếch này làm gì mà rơi lệ, thoạt nhìn ngu xuẩn quá, chẳng giống hắn chút nào......

Hải Kim nhập vào một tin nhắn, còn chưa gửi đi, thông tấn khí liền truyền đến một tiếng "Tinh".

— Có kết quả: Đi vòng quanh cậu nửa ngày, còn hỏi sao?

Đồng tử Hải Kim chấn động, con mẹ nó cậu đã sớm hiểu rồi sao? Mệt hắn thăm dò khóe léo như vậy.

Đm!

— Có kết quả thì có kết quả đi: Chuyện khi nào vậy?

— Tần: Tại sao phải nói cho cậu biết?

— Có kết quả thì có kết quả đi: Vì sao lại thích Alpha? Nhiều Omega ưu tú xinh đẹp theo đuổi cậu như vậy mà cậu không nhìn trúng......

Tần Đồ rũ mắt, nhìn tin nhắn Hải Kim gửi tới, mím môi.

Sợi tóc vàng nhạt rũ xuống, che khuất lông mi, Tần Đồ duỗi tay vuốt ngược ra sau.

— Ta thật khϊếp sợ: Huhuhu, nói cho em biết đi mà, Tần ca ca......

— Ta thật khϊếp sợ: Chúng ta cùng nhau chia sẻ bí mật nhé bạn.jpg

— Tần:......

— Tần: Câm miệng.

Hải Kim ở Dương Tử Tinh dùng sức che miệng lại, không cho tiếng cười từ trong miệng phát ra.

Quả thực muốn cười to!

— Ta thật khϊếp sợ: Tần ca ca ~

Ha ha ha ha ha ha ha ghê tởm chết cậu, Tần Đồ, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Quá đã!

"Tinh ——"

Hải Kim ngẩng đầu cười lớn, nghe thấy tin nhắn, lập tức cúi đầu xem Tần Đồ gửi cái gì.

【Bạn đã bị đối phương chặn.】

Hải Kim: "......"

【Bị virus lạ xâm nhập, thực hiện chương trình tự hủy, điểm ngược——】

Hải Kim: "???"

【10——9——8——】

Hải Kim: "......" Tần Đồ cậu con mẹ nó không phải là người!

___________________________
« Chương TrướcChương Tiếp »