Chương 1: Con mẹ nó, ai đào bàn phím lên vậy??!!

Tinh tế năm 4786.

Bốn giờ chiều giờ Liên bang, phía nam bờ biển Nha Hải của Đế Tinh.

Mặt biển mênh mông yên tĩnh không gợn sóng, nước biển dâng cao đến mức vách đá hiện ra một loại màu nâu xám dày đặc, trong không khí tràn ngập cảm giác ẩm ướt.

"Nghiêu ca, đã đợi nửa tiếng rồi vẫn không nhìn thấy gì cả." Một giọng nam uể oải phá vỡ sự im lặng.

Trên vách đá, hai bộ cơ giáp cao tới mấy thước nằm trên mặt đất. Một chiếc màu đỏ, một chiếc màu bạc. Chiếc màu đỏ trang trọng và trang nghiêm. Chiếc màu bạc kia có vẻ như chờ đợi đến nhàm chán, cánh tay trái vung lên một cách bất cẩn, cánh tay phải kẹp một tảng đá ném lên ném xuống.



"Im lặng chút." Sở Nghiêu đứng trong khoang điều khiển của cơ giáp màu đỏ, khẽ nhíu mày.



Diêu Văn Phỉ chỉ coi như mình điếc tạm thời, trong miệng tiếp tục lải nhải: "Tao cảm thấy, hôm nay thú nhân ngốc nghếch này sẽ không tới, trường Quân đội Liên bang đã tiến hành tấn công bọn họ chặt chẽ trong nhiều ngày như vậy, nếu bọn chúng lại đến, không sợ bị diệt đến đoạn tử tuyệt tôn sao. "



Từ khi cuộc chiến giữa thú nhân và nhân loại hơn 20 năm trước, thú nhân đối với nhân loại vẫn là ba ngày một đại náo, năm ngày một quấy rối.

Nhưng cũng chỉ là hoạt động trên tám tinh cầu lớn trong tinh hệ δ (Delta) ngoại trừ Đế Tinh, mấy ngày gần đây nó càng ngày càng kiêu ngạo, lẻn vào Đế tinh tập kích con người, công khai động thủ trên đầu Thái Tuế. (1)

(1) Người ta cho rằng vị trí của Thái Tuế là mặt xấu, không được phép làm xáo trộn mặt đất (kể cả việc đào đất xây dựng, chuyển nhà, v.v.). Tục ngữ có câu "Thái Tuế đầu chạm đất", ý nghĩa thực sự của nó là sao Thái Tuế ở trong đầu nên không thích hợp chạm đất. Thái Tuế ở đây không liên quan gì đến loại "nấm Thái Tuế" được người dân phát hiện. Câu này sau đó được mở rộng để khıêυ khí©h những đối thủ hùng mạnh. (Nguồn: Baidu)

Tổng bộ Liên bang được xây dựng ở Đế Tinh, đám quan chức cấp cao kia tuân thủ nguyên tắc gần gũi, trực tiếp điều động người từ trường Quân đội Liên bang, mỗi ngày đều phái học sinh quân đội phòng thủ ở các nơi, khẩu lệnh là "Toàn bộ gϊếŧ sạch, đừng lưu lại bất cứ tên nào. "

......

Diêu Văn Phỉ điều khiển cơ giáp màu bạc thay đổi tư thế. Sở Nghiêu liếc mắt nhìn chỗ đó của anh, nhìn tạo hình lõm xuống của anh, đem cơ giáp nghiêm túc linh hoạt mà tạo thành đường cong chữ S.



Diêu Văn Phỉ đối với tạo hình này rất hài lòng, điều khiển móng vuốt của cơ giáp màu bạc tùy tiện vỗ vào mông nó.



Nếu cơ giáp này có thần trí, đoán chừng sẽ xấu hổ và tức giận muốn chết.

"Tiểu Ngân gợi cảm, quyến rũ online, anh Nghiêu có thích không?"

Sở Nghiêu thu hồi ánh mắt: "Buổi trưa tao không ăn."

"Hả? Mày đói bụng sao? " Diêu Văn Phỉ mở to hai mắt, thao thao bất tuyệt: "Chỗ này của tao có bánh quy nén, Nghiêu ca có muốn không?"

Đói ai chứ không thể để Nghiêu ca đói, đây chính là huynh đệ ruột thịt, anh em tốt của Diêu Văn Phỉ dị cha khác mẹ, tình so với kim kiên. (2)

(2)情比金坚啊 - là một thành ngữ Trung Quốc mô tả một mối quan hệ rất bền chặt

"Không." Sở Nghiêu chậm rãi nói, "Mày tránh xa tao một chút, chưa ăn gì thì không thể nôn ra được."

Diêu Văn Phỉ: "..." Hóa ra đại gia ngài chê ta ghê tởm???

Diêu Văn Phỉ không cam lòng bị giễu cợt, đang muốn lẩm bẩm hai câu, vừa mới mở miệng, trong biển đột nhiên truyền đến thanh âm "——Rầm rầm ——"

Một thú nhân mang theo một cái đuôi cá cực lớn nhảy lên bờ.

Sở Nghiêu nhìn lướt qua màn hình ba chiều trước mắt, phía trên chiếu ra thông tin cơ bản của thú nhân.

Thú nhân cấp B, Lam Giao. Chưa tiến hóa hoàn toàn, đầu người thân cá, chất nhầy có tính ăn mòn, tính công kích trung bình, trí lực trung bình, tính phòng ngự thấp, lực lượng mạnh, tốc độ tương đối nhanh, năng lực sinh sản trung bình, cực kỳ linh hoạt, hiệu quả công kích vật lý thấp, bắn bom 100% đánh chết.



"Nghiêu ca, cái này để cho tao đi!" Diêu Văn Phỉ hét một tiếng, bỏ đi tạo hình chữ S, lao về phía trước.



Con này không tốn nhiều công sức, chỉ mất năm mươi giây, ngay sau đó

"——Rầm... Rầm—— " Lần lượt từng con Lam Giao từ trong biển nổi lên, nhảy lên vách đá.



Sở Nghiêu điều khiển cơ giáp màu xanh đi về phía những con Lam Giao gần đó, nhìn chằm chằm mục tiêu, chuẩn bị phóng bom giải quyết một lần.



Bàn tay đeo găng tay quân đội màu xanh đen sờ soạng đến vị trí nút khởi động, ấn xuống

——

Sở Nghiêu: "? "

Nơi ngón tay chạm vào chẳng có gì cả, nó trống rỗng, nút khởi động vốn nên ở chỗ này lại không cánh mà bay.



"...... Mẹ kiếp? " Sở Nghiêu ấn mi cốt (xương chân mày), không nhịn được thấp giọng chửi một câu.

Ai đào bàn phím ra?!



Cục Cơ khí Liên bang lúc trước chế tạo cơ giáp phần lớn sử dụng siêu công nghệ nhưng vẫn giữ lại bộ điều khiển bàn phím nguyên thủy, nói một cách hoa mỹ là khi thực chiến có thể mạng lại cảm giác chân thật cho cả hai tay.

Sở Nghiêu vỗ vỗ cái trán, ánh mắt khóa chặt trên người Lam Giao xung quanh không ngừng đến gần, trong đầu nhanh chóng vận chuyển.



Tất cả cơ giáp của trường Quân đội Liên bang đều là để sử dụng chung, cơ giáp có chỗ thiếu hụt được người tiếp theo sử dụng, nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng.

Nhìn cơ giáp màu đỏ này chậm chạp không động thủ, Lam Giao bơi đến bên cạnh cơ giáp rồi nhanh chóng nhảy lên trên người cơ giáp, bám chặt vào nó giống như vết hoại tử dính chặt vào xương.

Chất nhầy do Lam Giao tiết ra dính đầy cơ giáp, vật liệu của cơ giáp là một loại vật chất vũ trụ, không dễ bị ăn mòn như vậy, nhưng cũng không chịu được lâu...



"Nghiêu ca! Mày làm sao vậy?! Động thủ đi! " Diêu Văn Phỉ ở phía trước lấy một địch nhiều, gϊếŧ đến vui sướиɠ, nhìn Lam Giao đã bám vào cơ giáp của Sở Nghiêu mà Sở Nghiêu vẫn không động thủ.

Đây là mẹ nó muốn tiết kiệm một ít bom sao?

Diêu Văn Phỉ hét lớn một tiếng: "Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với mình, Sở Nghiêu mày động thủ đi! "



Chậc, Sở Nghiêu nhướng mày, suy tư một chút, hắn khi nào thì nhân từ.

Diêu Văn Phỉ gấp đến độ gọi thẳng danh tính.

Sở Nghiêu rũ mắt, ngón tay cong lên khẽ gõ bảng điều khiển, tính toán khả năng chiến thắng trước lũ Làm Giao này khi không có cơ giáp là bao nhiêu. Công kích vật lý đối với chúng hầu như không có hiệu quả, căn bản không thoát được đám Lam Giao này.

Sở Nghiêu đang định xoay người từ cửa khoang đi ra ngoài, bỗng nhiên có một tay đẩy eo anh xoay trở về.

"Đừng nhúc nhích." Một giọng nói lười biếng xuất hiện bên tai, Sở Nghiêu cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay có khớp xương rõ ràng di chuyển trên bàn phím, ngón tay thon dài ấn vài phím.

Và sau đó...

Lam Giao bám trên cơ giáp bị móng vuốt cầm lên và dùng bom bắn cho nổ tung...



Sở Nghiêu: "..."

Con mẹ nó còn có phím tắt?

Này nằm ngoài phạm vi giảng dạy của trường Quân độ Liên bang.



Diêu Văn Phỉ nhìn thấy Nghiêu ca của hắn rốt cục cũng đã động thủ, thở dài một hơi, quả nhiên Nghiêu ca vẫn là Nghiêu ca, tâm ngoan thủ lạt, không chút lưu tình, vẫn là Alpha A nhất trong lòng Diêu Văn Phỉ hắn.

Sau đó thả lỏng một cái, vốn đang ở trên vách đá, hắn bị một con Lam Giao đẩy xuống biển...



Diêu Văn Phỉ: "!! "

Trong nháy mắt rơi xuống vách đá, hắn tựa hồ nhìn thấy trong khoang vận hành trong suốt của cơ giáp màu đỏ không chỉ có một người...

Sở Nghiêu bên này nhìn Diêu Văn Phỉ và Lam Giao đột nhiên rơi xuống biển, trên bờ còn sót lại một vài con Lam Giao, gạt bỏ ý định thẩm vấn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, sau đó dịch chuyển.

Dù sao hắn cũng không biết dùng phím tắt, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. (3)

(3) 拿人手短, 吃人嘴短: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Hắn liếc mắt nhìn thoáng qua nam nhân, trầm giọng nói: "Cảm ơn. "

Người đàn ông mỉm cười: "Không có gì. "

"Bạn của cậu rơi xuống biển rồi." Vẫn là giọng nói thờ ơ như trước.

Sở Nghiêu quay đầu nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, lông mi dài, sống mũi cao, tóc xoăn ngắn màu vàng nhạt. Gương mặt mới không phải là người của trường Quân đội Liên bang, Sở Nghiêu cau mày.

Ngón tay người đàn ông gõ bàn phím không ngừng, cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Sở Nghiêu, khẽ liếc sang một bên, đuôi mắt hẹp dài nhướng lên, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Sở Nghiêu, mang theo chút đùa giỡn, khẽ cười nói: "Không đi cứu cậu ta sao? "



Sở Nghiêu quay đầu nhìn về phía trước nói: "Biết bơi, không chết được. "

Bom uy lực không tệ, mấy con Lam Giao còn sót lại trên bờ bị diệt sạch, nhiệm vụ hoàn thành hoàn mỹ —— toàn bộ gϊếŧ sạch, một tên cũng không lưu lại.



Bây giờ là lúc để tính sổ.

Sở Nghiêu rút ra khẩu súng phân tử từ thắt lưng ra, kề vào l*иg ngực nam nhân trẻ tuổi, đẩy hắn ra sau.

"Anh là ai?" Làm sao anh vào được đây? "



Người đàn ông cụp mắt liếc mắt nhìn khẩu súng phân tử đặt trên ngực mình, ngước mắt lên nói: "Vô tình. "

Dùng người xong liền ném

Sở Nghiêu: "..." Có chút không phúc hậu, nhưng phải hỏi cho rõ ràng.



Người đàn ông nhẹ nhàng đẩy súng, liếc nhìn cầu vai trên quân phục của Sở Nghiêu, không nhanh không chậm nói: "Trưởng quan, không bằng ngài đoán xem? "



Sở Nghiêu nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn cùng anh thảo luận đề tài vô vị, anh còn có một cơ hội cuối cùng để giải thích rõ ràng. "

Người đàn ông trước mặt chậm rãi mở miệng: "Vậy không bằng trưởng quan cùng tôi thảo luận một chút ——" Hắn dừng lại một giây, khẽ cười một tiếng, "Làm thế nào để đóng cửa khoang mà không cần nút khởi động. "

Ánh mắt Sở Nghiêu từ trên người người đàn ông chuyển đến phía sau anh —— cửa khoang mở ra.



Sở Nghiêu: "..."

Nút khởi động cũng có một chức năng khác, đó là đóng cửa.



Số lần thực hiện quá nhiều, lần này coi như là một nhiệm vụ cực kỳ đơn giản nên mức độ thận trọng cũng giảm xuống một chút. Lúc tiến vào không nghĩ tới chuyện này.

"Đó là cách tôi vào." Người đàn ông nhéo nhéo cổ tay "Về phần tôi là ai..." Anh nhìn về phía quân phục màu xanh giấu trên người Sở Nghiêu, nhướng mày, " Anh sẽ biết sớm thôi. "



Hôm nay Sở Nghiêu liên tiếp chịu thất bại, tâm tình không tốt lắm, lạnh lùng nhìn anh.

"Vậy thì tạm biệt, trưởng quan." Người đàn ông nháy mắt với Sở Nghiêu, bám lấy cửa khoang, thoải mái nhảy xuống, trong nháy mắt liền không thấy bóng người.

Sở Nghiêu thu hồi ánh mắt, đang muốn nhảy xuống biển cứu Diêu Văn Phỉ, người nào đó cũng đã điều khiển cơ giáp bò lên.

"Nghiêu ca, đệch, mày đúng là... đồ máu lạnh! Tàn nhẫn! " Giọng nói của Diêu Văn Phỉ cực kỳ phẫn nộ.

Sở Nghiêu khẽ thở dài, phải dỗ dành hắn, bằng không với tính tình của Diêu Văn Phỉ, mình ít nhất sẽ bị hắn bức bách nửa tháng.

Sở Nghiêu nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cơ giáp, đứng trên mặt đất, ấn m chiếc nhẫn lưu trữ ở ngón trỏ, chỉ thấy cơ giáp khổng lồ trước mặt khom lưng gập chân, sau vài lần co lại thành một "viên đá nhỏ" màu đỏ đặt trên chiếc nhẫn lưu trữ, giống như một viên kim cương cực lớn.

Diêu Văn Phỉ cũng đem giáp giới đặt trên nhẫn lưu trữ, đeo vào ngón tay, xoay trái xoay phải, hài lòng gật gật đầu. Sau đó mới đột nhiên nhớ tới chuyện chính cần phải làm, tiếp tục chỉ vào Sở Nghiêu mạnh miệng mắng to: "Vừa rồi mày điên rồi sao? Không nhúc nhích, sao, nhìn vừa mắt cái thứ cá kia rồi phải không?! "

Mắng xong câu này lại ủy khuất: "Hơn nữa tao rơi xuống nước mày cũng không nhanh chóng tới cứu tao, cho dù tao có biết bơi đi nữa thì mày cũng phải cứu tao chứ. Mày không quan tâm tao, trái tim tao bị tổn thương rồi, hai chúng ta chính là anh em tốt nhất..."

Diêu Văn Phỉ càng nói càng tự thấy cảm động, cảm thấy Sở Nghiêu vô tình, muốn khóc lớn.

"Diêu, được rồi, được rồi." Sở Nghiêu nhẹ nhàng vỗ vai "Vừa rồi là cơ giáp kia xảy ra chút vấn đề, không phải tao cố ý đứng yên, không lập tức xuống biển cứu mày là bởi vì tao tin tưởng kỹ thuật bơi lội của mày, thành tích bơi lội của mày là số một, đúng không? "

Thấy đuôi lông mày Diêu Văn Phỉ nhướng lên cao, bộ dáng rất là hưởng thụ. Sở Nghiêu lại chậm rãi trầm giọng nói: "Tình huống trên bờ khẩn cấp, đám kia còn chưa giải quyết xong, nếu tao mặc kệ để chúng nó tùy tiện xuống biển, chúng nó sẽ nhanh chóng lao xuống biển công kích mục tiêu. Thao tác dưới biển không tốt bằng trên đất liền, hai chúng ta hôm nay có thể sẽ bị tiêu diệt ở chỗ này. Lúc tao tính xuống thì mày đã lên rồi. "

Sở Nghiêu biết tính tình của Diêu Văn Phỉ, không thật sự tức giận, chỉ là tùy tiện cáu gắt.

Diêu Văn Phỉ cảm nhận được sự dịu dàng khó gặp của Nghiêu ca nhà hắn, xem ra bán thảm vẫn có hiệu quả, bất quá hắn thấy chuyển biến tốt liền thu, bằng không sẽ bị gọt.

"Tao đùa với mày thôi, không giận mày, nhưng sau này cũng đừng đánh vậy, quá nguy hiểm."

Giọng điệu Diêu Văn Phỉ có chút lo lắng, "Cơ giáp xảy ra vấn đề gì? "

Hắn nhớ tới hình ảnh của Sở Nghiêu trong khoang vận hành trước khi rơi xuống biển

Sở Nghiêu: "Không có gì, giải quyết xong rồi. "

Diêu Văn Phỉ lúc này mới gật đầu, "Đi thôi, Nghiêu ca, trở về trường học nào. "

Vốn định hỏi một chút về cảnh tưởng vừa nhìn thấy, những... chắc là đã nhìn lầm rồi.

Trường Quân đội Liên bang cách Nha Hải không xa, đi bộ hai mươi phút là tới.

Diêu Văn Phỉ lúc này giống như một con gà rớt vào nồi canh, vừa đi vừa vắt nước trên quân phục, trong miệng vừa lẩm bẩm —— "Lát nữa để cho omega trong trường quân đội thấy sẽ cảm thấy mị lực của tao giảm xuống, nhưng tao nghĩ, cái này gọi là Thủy Tịnh A. (?) "

(?) 出水 theo Baidu đây là một thuật ngữ thích hợp cho việc chế biến ngọc bích. Đó là ý nghĩa thường được sử dụng của "đánh bóng ". Nó đề cập đến một quy trình xử lý ngọc bích, trong quá trình xử lý, nhiều công cụ khác nhau được sử dụng để đánh bóng ngọc bích. Khi tạo ra nước, độ nhám phải được loại bỏ trước rồi mới đánh bóng. Công đoạn cuối cùng của quá trình chiết nước là bôi dầu và đánh bóng ngọc bích để làm cho nó sáng bóng hơn.

Có lẽ là do rơi xuống nước nên mùi pheromone trên người Diêu Văn Phỉ hơi lan ra, dùng lời của hắn nói đây gọi là "hoa hồng thơm mát khiến chân O mềm nhũn".

"Ách——" Đang bước đi, Diêu Văn Phỉ đột nhiên cảm giác vận mệnh đang bóp chặt cổ họng, cố sức chuyển động tròng mắt nhìn về phía sau, vận mệnh đang nắm lấy cổ áo của hắn từng bước rời xa cổng trường...



Đến góc tường vây của trường Quân đội Liên bang, Sở Nghiêu buông Diêu Văn Phỉ ra.



"Khụ khụ——" Diêu Văn Phỉ xoa xoa cổ họng, "Nghiêu ca, sao không đi vào? "



Sở Nghiêu liếc hắn một cái, dùng một loại ánh mắt quan tâm nói: "Mày còn muốn đi? "

Diêu Văn Phỉ: "? "

Sở Nghiêu: "Vừa rồi rơi xuống biển não liền bị úng nước? "



Diêu Văn Phỉ: "! " Quả nhiên, từ ôn nhu này căn bản không hợp với Sở Nghiêu.

" Sao lại nói vậy!" Diêu Văn Phỉ căm phẫn.

Ngón tay Sở Nghiêu nhẹ nhàng ấn vào thiết bị liên lạc thông minh ở trên cổ tay, giương mắt nói: "Nhìn thời gian."

Diêu Văn Phỉ giơ cổ tay lên, ngơ ngác nhìn thời gian phía trên – 18:02:12.

Trường Quân đội Liên bang buổi chiều gác cổng là 18:00, quá một giây cũng không thể vào được. Cho dù đó là nhiệm vụ hay bất cứ cái gì khác.

"Ai..." Diêu Văn Phỉ chấp nhận số phận "Thật xui xẻo, xui xẻo. "

"Leo đi." Sở Nghiêu vứt bỏ những lời này sang một bên, trèo lên tường vây nhẹ nhàng như yến.

_______________________