Hai mắt Trì Hạ sáng ngời nhìn vào nồi hấp đang bốc hơi.
Thiệu Tắc Diên nhìn bộ dạng của cô hiện tại, vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Hải sản đã hấp được một lúc, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
Sau khi nói những chuyện thú vị ở trong trường và nơi làm được một lát, Vương Hân Dao lơ đãng dẫn đề tài tới trên người Thiệu Tắc Diên.
Tuổi tác, gia đình, quê quán, thành tích thi đại học, có dự định gì khi ra đại học....
Tra hỏi sổ hộ khẩu có đều còn so kỹ hơn.
Thiệu Tắc Diên không nói nhiều, chỉ cúi đầu chuyên tâm lột vỏ tôm, lột hết được một dĩa đầy, bắt đầu chuyển sang lột cua.
Vấn đề đa phần đều được Trì Hạ giúp cậu trả lời, Thiệu Tắc Diên ngẫu nhiên sẽ ừ một tiếng.
Mới vừa rồi Diệp Quân Đồng nói mình thích ăn tôm tích, mọi người theo bản năng cho rằng Thiệu Tắc Diên lột tôm giúp cô.
Diệp Quân Đồng trên mặt cũng tràn đầy vẻ mong đợi, dùng đôi mắt đào hoa nhìn cậu không chớp mắt.
Thiệu Tắc Diên gỡ xong hai con cua, lấy khăn ướt chậm rãi lau sạch tay, đem dĩa đầy thịt đẩy lên trước mặt Trì Hạ.
Tình huống này trở nên có chút xấu hổ.
Mà trong lúc này nhất thời cô ăn cũng không được, không ăn cũng không xong.
Thiệu Tắc Diên lại đưa miếng thịt chân cua hoàng đế đến trước miệng Trì Hạ.
Trì Hạ ở trong lòng trợn tròn mắt, ngoài mặt bình tĩnh tiếp nhận.
Như thế nào cô cảm thấy cậu đang cố ý.
Trì Hạ cúi đầu đưa cái miệng nhỏ ra ăn, không dám nhìn hai người bàn đối diện.
“Khụ khụ.” Vương Hân Dao lại nhảy ra để làm dịu bầu không khí: “Thật hâm mộ hai chị em các người có quan hệ tốt đến vậy, mấy đứa em của tôi một chút cũng không đáng tin cậy.”
Thiệu Tắc Diên nhướng mí mắt, giọng điệu có chút ái muội nói: “Đúng vậy, từ nhỏ chúng tôi đã có quan hệ tốt, đều là chị ấy cho tôi ăn, tắm rửa cho tôi, buổi tối còn ôm tôi ngủ.”
“Là khi cậu còn nhỏ, khi đó chờ cậu lên mầm non chị đây liền đã mặc kệ cậu.” Trì Hạ vội vàng nhấn mạnh.
“Chị chắc chắn?”
Trì Hạ nhất thời nghẹn lời, nhíu mày nhìn cậu, trên mặt nhiều hơn vài phần có chút xấu hổ.
Aaa!
Cậu có thể vui lòng đừng có nói chuyện được không hả!
Cô vừa mới thiếu chút nữa đã lên cơn hen suyễn mất rồi.
Thiệu Tắc Diên làm như không nhìn thấy biểu cảm của cô, tiếp tục nói: “Nếu đã không có quan hệ huyết thống, chị còn đối tốt với em như vậy, em thật sự không biết lấy gì để báo đáp.”
Trì Hạ: “...”
Diệp Quân Đồng: “...”
Vương Hân Dao: “...”
“Hai người.... Không phải thân thích sao?” Vương Hân Dao vẻ mặt khϊếp sợ.
“Ừ, tôi là em trai thanh mai trúc mã thuở nhỏ sống kế bên nhà của chị ấy.” Thiệu Tắc Diên cố ý nói thêm bốn chữ thanh mai trúc mã này vô.
Trì Hạ bất đắc dĩ ấn giữa mày, hôm nay cô ra cửa nhất định đã quên xem hoàng lịch rồi, mới có thể đem bản thân lâm vào hoàn cảnh xấu hổ này.
Bữa ăn này thật sự là một quá trình thử thách năng lực cùng sức chịu đựng trong lòng cô.
Trì Hạ thở dài, giãy giụa lần cuối: “Không phải là ruột thịt, nhưng so với ruột thịt còn thân hơn.”
......
Trong thời gian còn lại, trên bàn yên tĩnh không một tiếng động.
Một bửa ăn khiến nhiều người phải khó xử, Trì Hạ cũng đã quên muốn hợp tác cho hai người với ước nguyện lúc đầu, chỉ hi vọng bửa cơm này mau chóng kết thúc.
Trên đường trở về, hai người đều xụ mặt, ai cũng không chủ động nói chuyện với nhau.
Vừa về đến nhà, Thiệu Tắc Diên liền chui vào phòng ngủ phụ, nằm nghiêng trên giường mặt hướng về cửa sổ, chân dài hơi cong lại, từ phía sau nhìn thấy có chút ủy khuất.
Trì Hạ có chút hối hận, cậu vẫn còn là một đứa trẻ, ngàn dặm xa xôi đến đây để nhờ cậy cô, chính cô lại tức giận với cậu chứ.
Huống hồ, cũng không hỏi qua ý kiến của cậu liền đã hợp tác với một nữ sinh gặp mặt chỉ mới có một lần, có lẽ chính cô đã làm quá mức.
Buổi tối cậu vẫn chưa ăn được cái gì, vẫn luôn lột tôm cho cô ăn.
......
Càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.
Trì Hạ vỗ vào đầu của mình, cảm thấy chính mình làm chị người khác không xứng.
Đứng dậy đi về phía phòng bếp, lục lọi trong tủ lạnh cũng không tìm thấy thứ có thể ăn, liền pha một ly sửa nóng cho cậu.
"Cốc, cốc, cốc.”
Trì Hạ gõ vài cái trên cửa, lặng lẽ nhón bước chân đi vào, Thiệu Tắc Diên vẫn giữ tư thế bất động như trước.
Sẽ không ngủ rồi đúng không?
Trì Hạ đem ly sữa đặc nhẹ trên đầu giường, dùng ngón trỏ chọc vài cái vào lưng cậu.
“Tùng Tùng, em ngủ thật rồi sao?”
Không có tiếng đáp lại.
"Đứng dậy tắm rửa cái đi..."