Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Trúc Mã Đệ Đệ Sống Chung Tôi Muốn Phát Điên

Chương 2-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Được.” Thiệu Tắc Diên gật đầu, vốn dĩ cậu cũng không có ý định ở lại khách sạn.

“Chị thuê nhà khi nào?”

“Vào tháng 11, trước tiên chị đã thuê với giá nửa năm, chờ thời gian thực tập kết thúc chị sẽ xem lại còn muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng nửa hay không.”

Trì Hạ có cơ hội thực tập tại công ty hiện tại vào đầu tháng 5. Công ty cách trường học rất xa, cô đã tìm được căn phòng hiện tại đều nhờ sự trợ giúp của vị học tỷ, nhà rộng hơn 70 mét vuông với hai phòng ngủ và một phòng khách, giá cả hợp lí, người thuê trước đây vẫn luôn giữ gìn căn nhà rất tốt, bọn họ chuẩn bị kết hôn nên đã bỏ luôn tiền thuê nhà, Trì Hạ lúc này mới nhặt được tiện nghi lớn.

“Chị nghe anh trai cậu nói rằng cậu muốn báo danh vào đại học Z.” “Ừm.”

“Còn chuyên ngành muốn học là gì?”

“Em vẫn chưa nghĩ ra, chị có muốn đề nghị gì không?”

“Dù sao không cần học tiếng anh là được.” Trì Hạ nhún vai, nhường như đối với chuyên ngành của mình không quá hài lòng: “Thật ra, đối với điểm số này của cậu, cậu có thể vào được đại học B.”

Thiệu Tắc Diên nhìn chằm chằm cô vài giây, ánh mắt của cậu sâu thẳm khiến cô không hiểu nổi: “Nơi đây vẫn luôn là ước mơ của em.”

“Ồ.” Trì Hạ mím môi, cũng không nói gì.

“Chị đang dự định phát triển ở Văn Thành thời gian ngắn à?”

“Có lẽ sẽ không. Đối với chuyên ngành của chị cũng không có việc gì nhiều, tóm lại cũng không thể lấy chứng chỉ giáo viên để đoạt mất bát cơm của Tiểu Như được.”

Tiểu Như là chủ nhiệm lớp thời cao trung của Trì Hạ, giáo viên tiếng anh.

“Vậy thì tốt rồi, nếu chị có thể vẫn luôn ở đây, ba mẹ em có thể càng yên tâm hơn về em.”

“Đúng vậy.” Như thể được ba Thiệu mẹ Thiệu tán thành là đều ghê gớm lắm, Trì Hạ tự tin mà vỗ ngực nói: “Vậy từ này về sau chị sẽ bảo kê cho em.”

“Được, một lời đã định.”

“Một lời đã định.”

Đang nói chuyện thì tài xế đã tới.

Trì Hạ ra hiệu cho Thiệu Tắc Diên ngồi ở ghế phụ, còn cô ngồi vào hàng ghế sau.

Sau khi gọi ba món mà Thiệu Tắc Diên thích ăn khi còn nhỏ trên phần mềm giao hàng, Trì Hạ tìm được tư thế thoải mái, chuẩn bị chợp mắt một lúc.

Buổi sáng ngủ chưa đầy ba tiếng, Trì Hạ lảo đảo lắc lư nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ nhìn thấy bọn họ trở về khi còn nhỏ, khi đó gia đình họ Thiệu vẫn chưa dọn đi, mỗi ngày sau khi tan học, Thiệu Tắc Diên đều chạy ôm lấy cánh tay cô, ăn cơm phải cùng nhau ăn, đi ngủ bắt cô dỗ dành. Hai người bọn họ so với ruột thịt còn thân hơn.

......

Một giờ sau, xe ngừng ở cửa tiểu khu, Thiệu Tắc Diên gọi cô vài tiếng mới khiến cô tỉnh.

Trì Hạ ngáp một cái, vươn vai cái eo lười biếng đi đến chỗ bảo vệ lấy đồ ăn, đồng thời yêu cầu tài xế lái xe vào vị trí đã định, rồi mới đưa Thiệu Tắc Diên đi lên lầu.

Căn hộ của cô nằm ở lầu chín, ánh sáng rất tốt, tính chất cũng không tệ, cảnh quan và vệ sinh khiến chủ nhà rất hài lòng, còn Trì Hạ lại đắc chính mình kiếm được của hời.

“Hoàn cảnh ở đây không tệ lắm, đi đâu cũng rất thuận tiện, mấy ngày nay em cứ an tâm mà ở lại.” Không chờ Thiệu Tắc Diên mở miệng nói, Trì Hạ liền tiếp tục nói: “Khuyết điểm duy nhất ở chỗ này là trường học cách nơi này hơi xa, có đều chị có tọa kỵ, có thời gian rảnh chị liền chạy tới trường học gặp em.”

“Vậy cuối tuần em có thể ở lại đây không?” Thiệu Tắc Diên không vừa lòng khi cô nói có thời gian sẽ đến gặp cậu, những lời đó quá mức qua loa, nếu không tốt tới lúc đó hơn cả tháng cũng không gặp được mặt cô.

Đây không phải là việc cậu muốn.

“Hả?” Trì Hạ đột nhiên bị cậu hỏi này làm cho sửng sốt.

“Em có thể trả tiền thuê nhà, thay vì tìm người không biết thuê nhà chung, chi bằng tìm em tốt hơn.”

Trì Hạ: “...”

Làm sao cậu biết cô đang tính toán ổn định sau đó sẽ tìm người chia sẻ tiền thuê nhà vậy?

“Em.... Em đang nói cái gì vậy, chị đây không muốn tìm người thêu chung, từ này về sau chị sẽ giữ phòng ngủ phụ để lại cho em.” Trì Hạ lắp bắp nói.

Nếu để trong nhà biết cô thu tiền thuê nhà của Thiệu Tắc Diên, mẹ của cô, Lý Phượng Vân nữ sĩ nhất định sẽ đánh gãy hai chân cô.

“Như vậy làm sao được.” Thiệu Tắc Diên tỏ vẻ buồn rầu: “Xem ra em phải tìm cách khác để thay trả tiền nhà.”

Ví dụ như đền bù thịt.

Ở một góc Trì Hạ không nhìn thấy, Thiệu Tắc Diên trộm cười với ánh mắt giảo hoạt.
« Chương TrướcChương Tiếp »