Ba người bái nhau kết làm huynh đệ.
Tính theo tuổi tác Trì Hạ làm đại ca, Trương Vân Xán làm nhị đệ, còn Vương Hân Dao sẽ là tam đệ.
Một bửa cơm khiến cả ba ăn đến vui sướиɠ.
Trì Hạ hoàn toàn quên mất việc gọi video cho Thiệu Tắc Diên.
Bên kia, Thiệu Tắc Diên đã sớm tính toán tốt thời gian.
Cậu cởi trần chờ cô gọi video đến, nhưng tới giờ điện thoại cũng không có động tĩnh.
Khiến cậu không khỏi có chút lo lắng.
Trước kia tăng ca cô thường sẽ nhắn tin thông báo cho cậu, hôm nay bị làm sao vậy?
Cô ở một mình ở thành phố Z, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, chính cậu cũng không thể xuất hiện kịp thời.
Một khi trong đầu suy nghĩ những tình huống tiêu cực xảy ra, các loại cảnh tượng bị hại không thể khống chế hiện ra.
Thiệu Tắc Diên càng nghĩ càng cảm thấy sợ.
Cậu cảm thấy không thể ngồi đây đợi thêm được nữa, quyết định tự mình gọi cô.
Các cô ngồi trong đại sảnh trong tiệm lẩu, xung quanh hiện tại rất ồn ào.
Điện thoại trên bàn rung lên liên tục, Thiệu Tắc Diên gọi cho cô ba lần đều không nghe máy.
Cuối cùng vẫn là do Trương Vân Xán nghe được động tĩnh rồi nhắc nhở Trì Hạ.
Trì Hạ nhìn trên màn hình thấy được ba cuộc gọi nhỡ từ Thiệu Tắc Diên.
Cô kêu Vương Hân Dao cùng Trương Vân Xán đến trước mặt mình, nhỏ giọng nói với họ: “Nào lại đây, đại ca cho các người xem soái ca siêu cấp vũ trụ là gì.’
Nói xong liền gọi lại cuộc gọi nhỡ của Thiệu Tắc Diên trên màn hình.
Đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy.
“Trì Hạ, chị đang làm gì vậy, đến nửa ngày cũng không chịu bắt máy?” Giọng nói Thiệu Tắc Diên có chút run run, vẻ mặt tối tăm cách qua màn hình cũng cảm thấy dọa người.
Cậu vốn dĩ quyết định năm phút gọi lại một lần, nếu còn không có người bắt máy cậu sẽ lập tức đi báo cảnh sát.
May mắn thay, cô cũng đã chịu gọi lại, cuối cùng cậu cũng buông xuống trái tim đang treo lỡ lững trong lòng.
Trên màn hình không có ai, chung quanh mơ hồ nghe thấy ầm ĩ.
Thiệu Tắc Diên cảm thấy vừa rồi ngữ khí của mình không được tốt lắm, liền điều chỉnh lại cảm xúc, nhẹ giọng gọi một tiếng “Chị.”
Ngay sau đó cậu nhìn thấy được ba cái đầu xuất hiện hiện chen chúc trên màn hình.
Hai nữ một nam, Trì Hạ chen ở giữa.
Vốn dĩ lo lắng cho sự an toàn của cô khiến Thiệu Tắc Diên trong lòng chưa được hạ xuống.
Bây giờ thì tốt rồi, nhìn cô ngồi sát bên cạnh nam sinh đến thế, trong lòng càng nghẹn thêm.
Ánh mắt Trì Hạ tan rã, khuôn mặt ửng đỏ, vừa nhìn thì biết đã uống quá chén.
Chính cậu ở đây lo lắng muốn nổi điên, thế mà cô ở đây cùng nam sinh ngồi đây uống bia, còn quên mất gọi video cho cậu, cũng không bắt máy cuộc gọi.
Từng cái từng cái một.
Đem Thiệu Tắc Diên tức giận đến phát cười.
Trì Hạ chỉ vào khuôn mặt đẹp trai lóa mắt trên màn hình, kiêu ngạo mà nói với hai người: “Nhìn xem, tôi nói là đại soái ca, có phải rất soái hay không?”
Cả hai đồng thời gật đầu.
“Tôi nói cho các cậu biết, đây là em trai tôi, tôi là chị cậu ấy, cậu ấy chuyện gì cũng đều nghe tôi.” Trì Hạ vẻ mặt hung dữ nhìn vào màn hình: “Chị nói đúng không, Thiệu Tùng Tùng.”
Thiệu Tắc Diên bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán, vẻ mặt hung dữ này của cô sao lại đáng yêu đến vậy!
“Đúng vậy, cái gì em cũng đều nghe chị, vậy chuyện gì chị cũng nên nghe lời em đúng không?”
Không thể nói được cô liền lập ra nguyên tác, Thiệu Tắc Diên đối mặt với Trì Hạ dụ dỗ từng bước một.
“Phải.”
“Vậy chị ăn no chưa?”
“No rồi.”
“Vậy nên chúng ta phải lập tức chở về nhà, chị đừng tắt máy, để em thấy chị có được không?”
“Được.” Trì Hạ ngoan ngoãn mà gật đầu.
Mọi người đều uống không ít, nên từng người đều gọi xe trở về nhà.
Trì Hạ lúc này rất nghe lời, một đường không hề cúp máy.
Mãi đến khi cô về đến nhà, đem cửa phòng khóa trái lại, Thiệu Tắc Diên lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Vừa nãy uống quá nhiều, cô còn rất thích uống, thật sự chuyện này làm Thiệu Tắc Diên có chút đau đầu.
Ở đầu bên đây dưới sự chỉ huy của cậu, Trì Hạ ngoan ngoãn uống hết một ly nước ấm, đánh răng rửa mặt, thay quần áo nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ.