"Đây là lần đầu tiên nó ra ngoài một mình, tôi không yên tâm lắm, mấy ngày nay nó có khả năng gây rắc rối cho cậu.”
“Cậu xem cậu sao lại nói những lời này, tôi là chị của em ấy, tiểu Tùng Tùng ở chỗ tôi thì cậu cứ yên tâm đi.”
“Được rồi, cảm ơn cậu rất nhiều, lát nửa tôi sẽ gửi số điện thoại cùng Wechat của Tùng Tùng đưa cho cậu.”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Trì Hạ liếc nhìn thời gian, mới hơn mười giờ, từ chỗ cô đến sân bay chỉ mất hơn 40 phút nên hoàn toàn tới kịp.
Nhấp vào danh thϊếp Wechat do Thiệu Tắc Khiêm gởi tới, Trì Hạ phát hiện cô cùng Thiệu Tắc Diên đã là bạn bè, nhưng nhấn vào trong cô hoàn toàn không nhớ đã thêm bạn bè với từ lúc nào.
Tên Wechat của Thiệu Tắc Diên là chữ cái S in hoa, ảnh đại diện của cậu là ảnh anime Crayon Shin-chan.
Khá là đáng yêu.
Cô nhanh chóng kiểm tra vòng kết nối bạn bè của cậu, nhưng đến một bức ảnh đều không có.
Trì Hạ cố gắng nhớ lại diện mạo của Thiệu Tắc Diên ở trong đầu, hai anh em này từ nhỏ đã rất nổi bật, hiện tại chắc cũng không khác gì mấy.
Trì Hạ chỉ đơn giản đi tắm rửa, dọn dẹp lại trong ngoài phòng, đem vỏ chăn gối mềm đều thay mới, rồi mới cầm chìa khóa xe xuống lầu.
Chiếc Volkswagem cũ màu trắng phơi nắng suốt một buổi sáng, vừa mới mở cửa xe, khí nóng ập đến khiến cô suýt nửa thở không nổi.
Trì Hạ mở cửa xe cho thông gió, ngón tay gõ vào điện thoại để lại tin nhắn cho Thiệu Tắc Diên.
“Thiệu Tắc Diên, chị là Trì Hạ, đang trên đường đến sân bay, chốc lát sẽ tới.”
Đọc lại một lần, cô cảm thấy kêu tên cậu có vẻ xa lạ, liền đổi lại kêu nhũ danh của cậu.
“Tùng Tùng, chị là Trì Hạ, chị đang trên đường đến sân bay, gặp lại em sau.” Còn gởi thêm hai cái cảm xúc đính kèm.
Lúc này trên đường rất ít xe nên Trì Hạ đã đến sân bay sớm hơn 20 phút, tìm một chỗ trống trong đại sảnh chờ, cô ngồi xuống lại bắt đầu cẩn thận lại quan sát vòng bạn bè của Thiệu Tắc Diên.
Bài viết mới nhất là vào ba năm trước, cậu vẫn chưa bao giờ đăng ảnh selfie, nhưng thỉnh thoảng chia sẻ lại một số bài viết liên quan đến cuộc thi, cũng khó trách cô không biết đó là wechat của cậu.
Chờ một lúc, mọi người lần lượt đi ra khỏi cổng.
Có rất nhiều người đến đón người, Trì Hạ chen lên hàng ghế đầu, nhìn xuyên qua đám đông nổ lực tìm người trong trí nhớ của mình.
Thiệu Tắc Diên từ xa đã nhìn thấy Trì Hạ, cô mặc quần demin, áo thun màu be, dáng người cao gầy, mái tóc đen bóng được thành đuôi ngựa đơn giản, đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ nhắn thanh tú, môi mỏng hơi nhấp, mặc dù để mặt mộc nhưng đường nét thanh tú vẫn rất bắt mắt khiến người ta khó lòng rời mắt.
Cậu kiềm nén nội tâm rung động, bước đến trước mặt Trì Hạ, tháo xuống khẩu trang, cố gắng đè nén giọng nói.
“Chị Trì Hạ.”
Có vẻ thời ơ lại xa cách.
Trì Hạ ngước mắt nhìn, khi đã nhìn rõ người trước mặt, vẻ mặt từ ngạc nhiên chuyển sang giật mình.
Thiệu Tắc Diên không còn cao như lúc mới chuyển đi nửa, Trì Hạ vô thức đưa mắt nhìn về phía đám đông.
Dường như cô quên mắt gen ưu tú của gia đình họ Thiệu, từ cha Thiệu đến mẹ Thiệu họ đều có nhan sắc giá trị cao, có học thức cao và chiều cao.
Đáp ứng tiêu chuẩn “ba cao” đúng nghĩa....
Thiệu Tắc Khiêm trước đó đã cao 1m84, mà người trước mắt so với anh trai mình chắc hẳn còn cao hơn.
Thiệu Tắc Diên mặc áo thun trắng, quần đen, trong tay kéo theo chiếc vali nhỏ, cánh tay cơ bắp cân xứng, ngón tay thon dài, đội mũ lưỡi trai xuống thấp, làm mơ hồ nhìn không rõ lông mày cùng đôi mắt, ngũ quan cơ hồ vẫn còn giống với bóng dáng khi nhỏ, chỉ là càng ngày thêm thâm thúy, đẹp trai có chút chói mắt.
“Thiệu Tùng Tùng, em thay đổi nhiều quá, chị suýt chút nửa nhận không ra em rồi.” Trong lời nói tràn đầy kinh ngạc.
Trì Hạ cười lộ lên đôi mắt cong cong, thanh thuần mang theo chút quyến rũ.
Chiều cao 1m67 của cô chỉ chạm tới cằm của Thiệu Tắc Diên, cô phải ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt cậu, môi cô bất giác hơi gương lên.
Thiệu Tắc Diên vô thức nắm chặt tay, hầu kết của cậu theo động tác mà trượt lên nuốt xuống.
Ừm.
Có chút muốn hôn.....