Chương 7: Đại học Z

Ôi....

Cứng quá.

Trì Hạ xoa cằm, vẻ mặt ai oán.

“Ngoan, mau đến sô pha chơi điện thoại đi.”

“Em đây đang dỗ con nít à?”

“Không, em đang dỗ chị gái.”

Ban ngày dỗ chị gái, buổi tối chị gái dỗ.

Khá là công bằng.

.......

Cuối tháng sáu là thời điểm trở nên nóng bức.

Hai người không hẹn mà diện trang phục mát mẻ, áo thun trắng cùng quần đùi, thoạt nhìn giống đang mặc đồ đôi.

Trì Hạ bôi một lớp kem chống nắng lên vùng da bị lộ, lại tri kỷ bôi giúp Thiệu Tắc Diên.

“Không cần, em là con trai.”

Một thằng con trai bôi thứ đó trên mặt còn ra hệ thống gì nửa.

“Không được, tia uv không quan tâm em là nam hay nữ đâu.”

Thiệu Tắc Diên bị Trì Hạ ép lùi ra phía sau, ngồi xuống ghế sô pha.

Trì Hạ từ trên cao cúi người xuống, vì muốn giữ thăng bằng đem một chân chống lên tay vịn ghế sô pha.

Đôi chân dài trắng nõn lộ ngay trước mắt, hầu kết Thiệu Tắc Diên trượt lên trượt xuống, vẻ mặt mất tự nhiên mà quay đầu đi.

Sợ nhất loại hành vi quyến rũ vô tình của cô mà cô không tự hay biết.

Trì Hạ bóp kem chống nắng lên cánh tay, cổ cùng trong bàn tay của cậu.

“Mặt cùng cổ từ mình thoa lên, chỉ cần thoa đều là được.”

Đối với cánh tay.

Cô trực tiếp thoa giúp cậu.

Bàn tay mềm mại xoa lên cánh tay của anh hết lần này đến lần khác, lỗ tai Thiệu Tắc Diên lặng lẽ đỏ lên, giống như đang chịu phải cực hình, đứng ngồi không yên.

Thật quá vất vả chờ cô rút tay lại, Thiệu Tắc Diên lau lung tung trên mặt cùng cổ vài lần, nhan sắc sâu thẳm đột nhiên trở nên khác lạ.

Trì Hạ cảm thấy con trai ở trong phương diện này thật sự là tay mơ, cô bắt đắc giúp cậu bôi đều típ kem ra khắp các chỗ, sau đó mới cùng nhau đi ra ngoài.

Thiệu Tắc Diên không nhớ mình đi ra khỏi nhà ra đến trong xe như thế nào.

Chỉ cảm thấy dọc đường đi có chút lâng lâng.

Xe khởi động được một hồi, khó khăn lắm cậu mới phục hồi lại tinh thần.

Đến trường đại học Z, Trì Hạ đem xe dừng ở chỗ có bóng mát, rồi cùng Thiệu Tắc Diên sóng vai đi vào khuôn viên trường.

“Sân thể dục đó đã từng tổ chức thi cầu lông, chị đạt được hạng hai đếm ngược, ha ha ha ha....”

“Cậu nhìn ở tòa lâu bên kia, ở trên sân thượng có thể nhìn thấy toàn cảnh trường học.”

“Còn cái đó là bể hồ ước nguyện nghe nói rất linh nghiệm, mỗi ngày đều có người đến ước nguyện, trường học cách hai tháng lại phải vớt lên một lần.”

“Trong canten trường bánh rán, giò, cháo quẩy là thiên hạ đệ nhất món ăn ngon.”

“Suối phun nước trước thư viện mỗi năm chỉ phun nước vào dịp đón năm mới, nhân cơ hội nhớ chụp ảnh nha.”

.......

Đi đến chỗ nào, Trì Hạ cũng có thể nhắc lại câu chuyện xưa.

Có lẽ Thiệu Tắc Diên nghe quá nghiêm túc, làm cô muốn chia sẻ với cậu nhiều ký ức đã được chôn giấu giờ phút này lại được lộ ra dưới ánh mặt trời.

“Haizz....” Trì Hạ thở dài một hơi, còn mấy ngày nửa phải tạm biệt với nơi này, một loại cảm giác khó chịu nảy lên trong lòng.

“Trì Hạ?”

Không kịp than khóc thời gian trôi nhanh, liền nghe ở phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.

Hai người đồng thời quay đầu, là giáo sư chỉ luận văn đề cương của Trì Hạ, Ngô Bỉnh Sâm Ngô giáo sư.

“Giáo sư Ngô, hôm nay thầy không có tiết học à?