Lời nói còn chưa xong, Thiệu Tắc Diên đột nhiên ngồi bật dậy, cánh tay duỗi ra, đem Trì Hạ ôm vào tròng ngực.
Xoay người một cái, nữa thân người đè trên Trì Hạ.
Bốn mắt nhìn nhau, hai mắt Thiệu Tắc Diên đã đỏ bừng, quanh thân toát ra khí chất lạnh lẽo.
Trì Hạ sợ đến mức nhất thời quên luôn cả hô hấp.
Trì Hạ đưa cánh tay ngăn ở trước ngực, để ngăn chặn khoảng cách giữa hai người.
Trong đầu cô hiện tại có một giọng nói không ngừng thúc giục cô: Mau nói đi, nói cái gì cũng được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị nghẹn đến đỏ bừng: “Này..... Tùng Tùng.”
Thiệu Tắc Diên nhướng mày: “Vừa rồi không phải chị gõ cửa sao.”
.......
Trì Hạ đầu đầy vạch đen.
“Chị hâm nóng ly sữa cho em, mau đứng dậy uống đi.”
“Em không uống.”
“Tại sao?”
“Em không vui.” Thiệu Tắc Diên mím môi, hai cánh tay chống đỡ bên cạnh Trì Hạ, hô hấp có chút nặng nề: “ Chị dỗ em đi.”
Hả?
Tình huống gì thế này?
Không phải vừa rồi gương cung bạt kiếm sao?
Như thế nào cậu đột nhiên chở thành đại cẩu bị ủy khuất thế?
Sự tương phản thật là đáng yêu... Cái thằng nhóc này.
Thiệu Tắc Diên hơi cúi người, khoảng cách giữa hai người lại gần thêm chút nữa, gần đến nỗi cả hai đều cảm nhận hô hấp của đối phương.
Tim cô đập không ngừng tăng tốc, lỗ tai Trì Hạ chịu không nổi đỏ lên.
Cắn chặt răng, dỗ thì dỗ không phải chuyện gì to tát lắm.
“Ngoan, đừng không vui có được không?” Trì Hạ nhẹ giọng nói.
Tốt.
Tại sao cô có thể ngọt đến vậy chứ.
Cánh tay Thiệu Tắc Diên khẽ rung lên, thiếu chút nửa chống đỡ không nổi.
Qua một hồi lâu, cậu mới lầm bẩm nói: “Em không thích cái nữ sinh kia.”
“Chị biết rồi, hôm nay là chị không đúng, vậy em nói xem em thích kiểu nữ sinh nào, nói cho chị biết về sau chị không trở ngại hợp tác giúp em.”
Thiệu Tắc Diên cắn răng: “Em không cần chị giúp em hợp tác với bất cứ người nào.”
Em tự bản thân theo đuổi.
.....
“Được, chị hứa với em, về sau chị tuyệt đối không giúp em nối dây tơ hồng nửa.” Nói xong đưa 3 ngón tay lên thề dưới ngọn đèn.
“Cái đó... Em có thể đứng dậy được chưa?” Tư thế này thật sự rất xấu hổ.
Thiệu Tắc Diên đem cánh tay duỗi thẳng lên, ánh mắt sáng quắc.
“Buổi tối, chị ngủ cùng em đi.”
Đôi mắt Trì Hạ trợn trừng đến đại não, vẻ mặt tràn ngập đến khó tin.
“Em... Em nói gì?” Cô nói chuyện có chút lắp bắp.
Thiệu Tắc Diên vẻ mặt vô tội: “Trước kia chị ức hϊếp em đến phát khóc, vì dỗ em chị đều cùng ngủ chung với em.”
Trì Hạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Có sao, chị không nhớ rõ.”
“Em vẫn còn nhớ.”
“Tùng Tùng em cũng đã nói là trước kia, hiện tại em đã trưởng thành, ngủ chung một chỗ không thích hợp lắm."
Thiệu Tắc Diên vẻ mặt như bị tổn thương, chậm rãi đứng dậy, quay lưng về phía Trì Hạ rồi ngồi ở một bên: “Nếu cái giá của việc trưởng thành là không còn được gần gũi với người thân, vậy em thà gần mình vĩnh viễn không cần lớn lên.”
Trì Hạ: “...”
“Em tưởng rằng, mặc dù chúng ta đã mấy năm không gặp, nhưng tất cả đều không thay đổi. Em vẫn là người chị yêu thương nhất, còn em vẫn là người thân thiết nhất của chị. Đáng tiếc....”
Trì Hạ hiện tại muốn đánh cậu một trận.
“Haizz....” Nói xong, cậu bắt đầu thở dài.
Dừng lại.
Nếu cậu nói thêm câu nào nửa Trì Hạ cảm thấy chính mình đang làm việc gì đó tội ác tày trời.
Trì Hạ nghiến răng quai hàm, tịnh tâm nói: “Tới phòng ngủ của chị đi, phòng ngủ phụ giường quá nhỏ.”
“Được.” Thiệu Tắc Diên nhanh chóng gật đầu.
Trong nháy mắt cậu giống như được tiêm máu gà, lấy sữa bò trên giường ngửa đâu lên uống hết, xong ôm gối đến phòng ngủ chính.
Để lại cho Trì Hạ một bóng dáng tiêu soái.
Nếu lúc này cậu có một cái đuôi, nhất định bây giờ đã dảnh lên trời rồi.