Chương 87: A Chiếu gây sự

Editor: ChieuNinh

Chỉ thấy bên trong huyết vụ đó, một con quái vật hình người cả vật thể màu đỏ sậm phá tan kết giới mà ra.

Quái vật hình người này trừ bỏ có tứ chi giống như nhân loại ra, toàn thân da thịt thế nhưng là một loại sương mù màu đỏ sậm, càng không cần phải nói máu tràn ngập ở trên thân thể, như con giòi trên xương cốt, theo nó di động mà khuếch tán hướng bốn phía, huyết vụ trên Tây Tuyết Lĩnh, đó là do trên người nó phát ra.

Đầu nó nhỏ nhất, trán nhẵn bóng nhảy lên thình thịch, trừ bỏ cặp mắt càng đỏ tươi hơn cả làn da ra, ngũ quan cũng mơ hồ không rõ, bộ dạng hết sức rợn người.

Xa xa, mọi người cũng cảm giác được hơi thở cường đại trên người quái vật này, thế nhưng hơi thở càng đáng sợ cường đại hơn người tu luyện Nhân Hoàng cảnh của Cung Ngọa Vân.

Thực lực của quái vật này thế nhưng ở trên cả Nhân Hoàng cảnh.

Mọi người nhịn không được da đầu run lên.

Quái vật hình người đó vừa ra tới, ánh mắt liền rơi xuống thanh trường kích cắm trên mặt đất trước Tây Tuyết Lĩnh.

Nó hí rống một tiếng, lao xuống, vẫy tay đã nhổ trường kích đó.

Không có trường kích làm trận điểm, kết giới Cung Ngọa Vân thiết lập nháy mắt bị phá, sương mù máu phun trào mà ra trên Tây Tuyết Lĩnh, nhanh chóng lan tràn hướng toàn bộ Tuyết Bình Châu. Đệ tử Tuyết Y lâu trên Tuyết Bình Châu tu vi thấp khi bị huyết vụ này quấn lên, phát ra một tiếng hét thảm, nháy mắt liền hóa thành một khối thây khô, máu tươi xương cốt hoàn toàn không còn.

Huyết vụ này thế nhưng sẽ hút tinh khí tinh huyết con người?

Phát hiện một màn này, nhóm người tu luyện vội vàng phóng linh khí ra ngoài, hình thành một cái l*иg linh khí, mới không có bước lên kết cục những người tu luyện đó.

Nơi huyết vụ đi qua, không có một tấc nào còn hoàn chỉnh, linh khí bị ô nhiễm, cỏ cây héo rũ, thổ nhưỡng cháy đen, thây khô khắp nơi. Ngày xưa Tuyết Bình Châu vô cùng mỹ lệ, trong nháy mắt đó biến thành một luyện ngục tu la.

Một màn giống như tận thế, làm cho những người tu luyện đều bị kinh hãi.

Bọn họ chỉ đành phải nhanh chóng thoát khỏi nơi đây, đặc biệt những người tu luyện cấp thấp, trừ bỏ trốn ra, đã không còn cách nào khác.

Quái vật hình người đó sau khi nhổ trường kích, ánh mắt liền chuyển tới mấy người tu luyện Nhân Vương cảnh trên Tây Tuyết Lĩnh, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam thị huyết, lại hí rống một tiếng, đánh tới hướng bọn họ.

Mấy người tu luyện Nhân Vương cảnh nào dám chống lại cùng với quái vật hơi thở cường đại, nhưng muốn chạy trốn đã không kịp.

Quái vật đó tốc độ vô cùng nhanh, nhào đi qua một người tu luyện Nhân Vương cảnh, không nhìn hắn công kích, đã bắt lấy hắn.

Người tu luyện đó kêu ra tiếng thảm thiết, nhìn kỹ lại, mới phát hiện địa phương trên người người tu luyện đó bị quái vật đυ.ng tới, y phục đều bị ăn mòn, lộ ra xương cốt dày trắng bên trong. Mà tinh huyết, tinh khí trên người hắn, tất cả bị đó quái vật hút hết, nháy mắt từ một con người rõ ràng biến thành một khung xương.

Người tu luyện Nhân Vương cảnh, ở trước mặt quái vật, thế nhưng không chịu được một kích như thế.

Những người khác ra tay trước tiên, nhưng mặc cho bọn hắn công kích dừng ở trên người quái vật đó như thế nào, thế nhưng nó không có động tĩnh, thậm chí chưa thương tổn đến da lông.

Sau khi nó hấp thu xong tinh huyết tinh khí của một người tu luyện Nhân Vương cảnh, lại muốn đánh về phía người thứ hai.

Lúc này, trong huyết vụ lại có động tĩnh, chỉ thấy ba bóng dáng lao tới.

Người đang ở trong chiến đấu trong lúc vội vàng liếc mắt một cái qua đây, lại không khỏi sửng sốt, thiếu chút nữa đã bị quái vật đó bắt lấy hút cạn.

Chỉ thấy trong ba bóng dáng, trong đó một cái là Cung Ngọa Vân, hai cái khác cũng là yêu thú, một cái là Ngọc Bích Băng Nhện, một cái là mãnh thú nói không nên lời là tên gì.

Con Ngọc Bích Băng Nhện thì thôi, nó tốt xấu gì là đại yêu thú cấp mười hai, thực lực bất phàm, ở trong này tự nhiên không kỳ quái.

Nhưng một con yêu thú khác này, lại khiến người ta nói không nên lời lai lịch chủng loại của nó.

Bộ lông cả thân thể nó đen thùi, chỉ có túm lông màu trắng trên trán đó là vô cùng bắt mắt, ánh mắt thế nhưng là dị đồng tử một vàng một đen, vóc người lớn giống như U Minh báo trưởng thành, đứng ở nơi đó có thể nói là uy phong lẫm liệt. Khí thế trên người không hề kém hơn Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai, nghiễm nhiên chính là một mãnh thú, chỉ là đứng ở nơi đó, sương mù máu chung quanh thế nhưng tự động tránh đi, chưa từng mảy may lây dính đến trên người nó. Diendanlequydon~ChieuNinh

Đây là yêu thú gì?

Khi Cung Ngọa Vân từ trong huyết vụ lao tới, thoạt nhìn vô cùng chật vật, nhưng mà khi nhìn đến con quái vật đang công kích người, thân hình nhoáng lên một cái, đã xẹt đi qua, ngăn lại.

Linh khí bản mạng của Cung Ngọa Vân—— trường kích bị quái vật đó ô nhiễm, đã không thể dùng lại. Lúc này hắn dùng là là một thanh giáo bạc, vươn ra quái vật đó, tiến lên quấn đấu cùng nó.

Quái vật lại hí rống ra tiếng, một đôi mắt màu đỏ tươi khóa Cung Ngọa Vân lại.

Sắc mặt Cung Ngọa Vân trắng bệch, hiển nhiên mới vừa rồi khi tiến vào Tây Tuyết Lĩnh muốn ngăn cản quái vật này xuất thế, bị thương không nhẹ, nhưng vẫn không thể ngăn cản nó bước ra. Cho dù như thế, hắn không dám thoái nhượng chút nào, kiên định chắn ở phía trước, nếu như để cho quái vật này chạy ra đại khai sát giới, đại lục Thiên Thượng Hải thật sự bị hủy.

Nhưng mà làm cho Cung Ngọa Vân may mắn là con Ngọc Bích Băng Nhện và mãnh thú màu đen, mặc kệ chúng nó là từ đâu tới đây, ít nhất lúc trước chúng nó cũng muốn ngăn cản quái vật này xuất thế.

Đáng tiếc, quái vật này hiển nhiên là người ta đặc biệt an bài xong, bọn họ căn bản chưa kịp ngăn cản.

***

Khi huyết vụ khuếch tán ở Tuyết Bình Châu, Sở Chước và Giang Toàn cũng đứng mũi chịu sào.

Giang Toàn trước tiên đã phóng linh khí ra ngoài, để ngăn cản huyết vụ ăn mòn, hắn vốn cũng muốn bảo hộ Sở Chước ở trong l*иg linh khí, lại phát hiện trên người nàng phủ lên một tầng nước màu bạc nhàn nhạt, nước này cũng không biết là dị thủy gì, thế nhưng có thể ngăn huyết vụ đó lại.

Giang Toàn không khỏi sửng sốt.

Ngay tại khi hắn sững sờ, Sở Chước đã bay nhanh đi tới Tây Tuyết Lĩnh.

Lúc này Giang Toàn ngay cả tâm tình mắng cha cũng có, mắt thấy Tây Tuyết Lĩnh đã thành nơi nguy hiểm, tốt nhất có thể bỏ chạy được bao nhiêu thì chạy, cố tình nàng lại vội vàng đi chịu chết. Muốn bỏ xuống mặc kệ đi, nhưng lại đáp ứng La Phong Vũ mang đệ tử này về, đành phải khẽ cắn môi theo sau, trong lòng thầm nghĩ, nếu như mình thực sự chết ở chỗ này, coi như là không làm La Phong Vũ thất vọng.

Khi nghĩ như vậy, Giang Toàn đi theo Sở Chước xuyên qua ở trong huyết vụ, cũng không biết là làm sao, đột nhiên thì thấy Sở Chước dừng lại.

"Tầm Châu, huynh không sao chứ?"

Giang Toàn nghe được giọng nói của Sở Chước, nhìn chăm chú lại, giật mình phát hiện, lời này là Sở Chước nói với Ngọc Bích Băng Nhện cực lớn cách đó không xa.

Mà bên cạnh con Ngọc Bích Băng Nhện đó, còn có một mãnh thú cũng cực lớn, mà bộ dạng con mãnh thú này cực kì kỳ quái, thế nhưng trong lúc nhất thời nhìn không ra nó là loài yêu thú gì, nhưng nó nguy hiểm là không thể nghi ngờ.

Nhưng một con mãnh thú cực lớn thế này, ở khi đi qua Sở Chước, đột nhiên cúi đầu, dùng đầu của mình cọ nàng một chút, cọ đến nỗi Sở Chước thiếu chút nữa từ trên thân kiếm ngã quỵ xuống dưới, đã được con yêu thú đó dùng cái đuôi cuốn lên, quăng đến trên lưng của mình.

Giang Toàn: "......"

Nghĩ đến chuyện Ngọc Bích Băng Nhện đó từng làm, sắc mặt Giang Toàn đờ đẫn, lại nhìn sang Sở Chước được con mãnh thú đáng sợ không biết loài đó quăng đến trên lưng, mặt Giang Toàn nháy mắt thì nứt ra.

Giang Toàn cũng có chút thở không xong, ánh sáng trên l*иg linh quang như ẩn như hiện, khi thiếu chút nữa thì đã bị sương mù máu không chỗ nào không có mặt quấn lên, đột nhiên một sợi băng tơ túm hắn lại.

"Giang phường chủ, ngươi mau mau trở về thôi, nơi này thật sự nguy hiểm." Sở Chước ngồi ở trên lưng yêu thú, nói với Giang Toàn.

Giang Toàn: "... Ngươi thì sao?"

"Giang phường chủ không cần lo lắng, ta sẽ không có việc gì."

Giang Toàn: "......"

Mãi đến khi hai con yêu thú mang theo Sở Chước biến mất, Giang Toàn vẫn là vẻ mặt mê mang.

Hắn giống như phát hiện một chuyện rất khó lường.

***

Sở Chước tự nhiên nhận ra con mãnh thú đó là A Chiếu phiên bản lớn lên.

Tuy rằng không có manh khi làm tiểu yêu thú, nhưng nhúm lông màu trắng trên đầu đó, còn có cặp dị đồng tử một vàng một đen, đều cực kì bắt mắt.

Cho nên khi bị A Chiếu quăng đến trên lưng nó, Sở Chước không chút kinh hoảng, lại còn có tâm tình sờ sờ lông trên lưng nó, phát hiện vô cùng bóng loáng, vuốt lên xúc cảm thật tốt.

Hai con yêu thú sau khi tìm được Sở Chước, xuyên qua ngay trong huyết vụ, rồi lập tức đi đến trước mặt Cung Ngọa Vân đang chiến đấu cùng quái vật.

Sở Chước trầm ngâm đánh giá con quái hình người đó, chậm rãi, cuối cùng nàng nhớ tới con quái vật hình người này là cái gì.

"Thì ra là Huyết Ma..."

Sở Chước thấp giọng nói, thanh âm vừa vặn bị Ngọc Bích Băng Nhện và A Chiếu nghe được.

Thần sắc Ngọc Bích Băng Nhện hơi đổi, rốt cục nhớ tới Huyết Ma tồn tại.

Thứ đồ chơi này là sinh vật nơi Ma Uyên, trời sinh dơ bẩn, không có linh trí, thường xuyên bị một ít tà tu dụng tâm kín đáo dùng thủ đoạn thu phục, dùng để luyện chế thành huyết sát. Một cái huyết sát thậm chí có thể dễ dàng phá hủy một cái đại lục Linh thế giới. Tuy rằng con Huyết Ma này vẫn chưa bị luyện thành huyết sát, nhưng bản thân nó mang theo huyết vụ dơ bẩn, sẽ ô nhiễm linh khí thế giới nơi đây, nếu bỏ xuống mặc kệ, chỉ sợ đại lục Thiên Thượng Hải thật sự sẽ bị hủy diệt. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Sở Chước chưa thấy qua huyết sát, nhưng đời trước nàng từng nghe nói qua đại lục bị huyết sát phá huỷ. Có một tà tu khống chế huyết sát liên tiếp phá huỷ vài đại lục Linh thế giới, làm cho thế lực Đại Hoang giới không thể không ra tay trừ khử.

Lúc này nhìn thấy Huyết Ma ở đây, điểm khả nghi trong lòng Sở Chước bộc phát, cũng có vài phần hoài nghi thân phận đám người tu luyện ngoại lai kia.

Nơi Ma Uyên, không phải ai cũng có thể đi tới, nếu không có thế lực nhất định, chỉ sợ ngay cả Ma Môn cũng không thông qua.

Ngọc Bích Băng Nhện đột nhiên hóa thành hình người, nói với Sở Chước: "Chủ nhân, ta nghe nói Huyết Ma dùng phương pháp phổ thông là gϊếŧ không chết."

Sở Chước quay đầu nhìn hắn: "Huynh là nói..."

"Chúng ta muốn ra tay hay không?" Bích Tầm Châu không đáp hỏi lại.

Sở Chước nghĩ đến Nguyệt Nữ tộc Thiên Thượng Hải, còn có cuộc sống trong khoảng thời gian này ở Thiên Thượng Hải, gật đầu nói: "Nếu như đủ khả năng, thì giúp một phen thôi."

Nếu chỉ có một mình nàng, Sở Chước sẽ không kéo loại phiền toái này, bởi vì nàng bất lực. Nhưng hiện tại có Bích Tầm Châu và A Chiếu, Sở Chước vô cùng rõ ràng đối với thực lực của hai người, đặc biệt là A Chiếu...

Nghĩ đến A Chiếu khác thường, Sở Chước cúi đầu, nhìn về phía yêu thú dưới thân.

Bích Tầm Châu nghe xong, dường như không ngoài ý muốn đáp án của nàng, quay đầu nhìn về phía A Chiếu.

【Mang nó đi núi Ô Vân.】A Chiếu nói.

Bích Tầm Châu nháy mắt thì hiểu rõ ý tứ của nó, hỏi: "Mang như thế nào?"

Huyết Ma thích ăn máu thịt tinh khí sinh linh, đứng mũi chịu sào đó là người tu luyện, tinh khí tinh huyết trên người người tu luyện càng dồi dào, càng được nó thích. Lúc này mục tiêu của nó đó là Cung Ngọa Vân cường giả Nhân Hoàng cảnh, tinh khí trên người người tu luyện Nhân Hoàng cảnh cực kỳ dư thừa, tự nhiên được nó thích.

Sở Chước nhìn về phía chiến trường, phát hiện Cung Ngọa Vân đã là nỏ mạnh hết đà, nếu còn không ra tay nữa, thì Cung Ngọa Vân sẽ phải trở thành đồ ăn của Huyết Ma rất nhanh.

A Chiếu quăng ra một thứ.

Đó là một sợi dây thừng vàng có quấn đỏ, khi sương mù máu tràn ngập trong không khí chạm đến nó, kim quang trên dây thừng chớp lên, huyết vụ phút chốc hóa thành một làn khói nhẹ biến mất, đúng là âm tà không xâm.

Sở Chước và Bích Tầm Châu đều lắp bắp kinh hãi, không biết đây là vật gì.

【Dùng thứ này mang nó đi núi Ô Vân.】A Chiếu nói.

"Đây là cái gì?" Sở Chước tò mò hỏi.

Thấy là Sở Chước hỏi, A Chiếu tự nhiên sẽ không thừa nước đυ.c thả câu, rất sảng khoái đáp:【Đây là vật do dây mây Thất Tinh Hỏa Tinh luyện thành, cũng kêu là dây thừng Thất Tinh Hỏa Tinh, chuyên khắc vật âm tà.】

Sở Chước nghe xong Bích Tầm Châu chuyển đạt, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nàng sờ sờ trên người mãnh thú, cười nói: "A Chiếu thật lợi hại."

Yêu thú màu đen nâng cằm lên, bộ dạng có chút tự đắc.

Bích Tầm Châu lại có một loại xúc động muốn tự chọc hai mắt.

Tiếp theo, Bích Tầm Châu hóa thành Ngọc Bích Băng Nhện một lần nữa, trước dùng băng tơ quấy nhiễu con Huyết Ma đó, khi kéo lực chú ý của Huyết Ma hấp dẫn lại đây, Sở Chước mở Toái Tinh dù ra, yểm trợ cho Bích Tầm Châu.

Mặc dù thực lực của Sở Chước không cao, nhưng Toái Tinh dù là linh khí nhúng qua lôi, ở trong tay nàng cũng có thể ngăn cản một hai, hơn nữa A Chiếu nhìn con Huyết Ma đó to gan lớn mật dám ra tay với Sở Chước, trực tiếp cào đi qua một móng vuốt.

A Chiếu ra tay, con Huyết Ma đó thế nhưng thiếu chút nữa bị nó xé rơi nửa người. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Nhưng mà sau khi cào xong, A Chiếu lại ngại bẩn, không chịu ra tay nữa, làm cho người chung quanh nhìn xem thật sự cạn lời.

Rõ ràng có thực lực hàng yêu trừ ma, cố tình chính là không chịu ra tay, làm cho người bị Huyết Ma làm bị thương thiếu chút nữa nửa chết nửa sống thật gấp gáp, sao con yêu thú này thật khiến cho người ta muốn đánh như vậy đây?

Bích Tầm Châu nhân cơ hội dùng dây thừng Thất Tinh Hỏa Tinh trói buộc con Huyết Ma lại, sau đó một nhện một thú cứ như vậy mà trói Huyết Ma chạy đi.

Cung Ngọa Vân thấy một màn như vậy, lại im lặng.

Con Ngọc Bích Băng Nhện này ra tay hai lần, thời cơ xuất hiện đều thỏa đáng như thế, không chỉ có giảm bớt áp lực cho hắn, cũng vô hình trung giải quyết nguy cơ cho đại lục Thiên Thượng Hải, làm cho trong lòng Cung Ngọa Vân không khỏi sinh ra vài phần cảm kích.

Nhưng mà mỗi lần nó đều trói đồ bỏ chạy, thấy thế nào cũng rất kỳ quái.

Cung Ngọa Vân bất chấp thương tích trên người, nuốt vào một viên đan dược miễn cưỡng cung cấp một ít linh khí, rồi vội vàng cùng đi qua.

Một nhện một thú đó tốc độ thật sự quá nhanh, cho dù Cung Ngọa Vân cố gắng đuổi theo, cũng dần dần rớt ra khoảng cách cùng chúng nó, càng không cần phải nói người tu luyện phía sau này.

Một lát sau, đã không nhìn thấy bóng dáng chúng nó, chỉ có thể dựa vào cảm ứng với Huyết Ma mà cùng đi qua.

Bên kia Tuyết Bình Châu, bởi vì Huyết Ma rời đi, huyết vụ không có lại khuếch tán, chỉ tràn ngập ở trên Tuyết Bình Châu.

Tuy là như thế, nhưng đã làm cho Tuyết Bình Châu ngày xưa phồn hoa, nay biến thành một mảnh tử địa, xương cốt thành đống.

Núi Ô Vân cách Tuyết Bình Châu cũng không xa.

Rất nhanh thì một người hai thú liền đi đến dưới núi Ô Vân, chúng nó đã đến, đã khiến cho khủng hoảng thật lớn ở trên trấn Ô Vân. Nhưng mà mọi người còn chưa thấy rõ ràng, chúng nó lại lướt qua trấn Ô Vân, đi tới núi Ô Vân.

Đột nhiên, Sở Chước kêu một tiếng: "Chờ một chút."

Ngọc Bích Băng Nhện và A Chiếu đều dừng lại.

Ngọc Bích Băng Nhện còn mang theo con Huyết Ma, Huyết Ma bị dây thừng Thất Tinh Hỏa Tinh trói, không thể động đậy, dây thừng Thất Tinh Hỏa Tinh áp chế nó thật lớn, khiến cho sương mù máu trên người nó không ngừng mà biến mất, hơi thở của Huyết Ma cũng từ bắt đầu cường đại dần dần nhỏ đi.

Một lát sau, Ngọc Bích Băng Nhện và A Chiếu liền hiểu rõ vì sao Sở Chước kêu "Chờ một chút".

Khi nhìn thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm con rùa nhỏ chạy tới mọi người, bọn họ cũng có chút cạn lời.

"Vì sao huynh ở đây?" Sở Chước kinh ngạc hỏi, chính là cảm giác được hơi thở Huyền Uyên ngay tại phụ cận này, Sở Chước mới có thể dừng lại.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bé rùa, ngây ngô cười nói: "Là Huyền Uyên muốn tới tìm mọi người, mới vừa rồi chúng ta ở phụ cận, Huyền Uyên để cho ta lại đây."

Sở Chước nghe xong, không rối rắm ở vấn đề này, nói: "Chúng ta muốn vào núi Ô Vân, huynh..."

"Ta và các ngươi cùng nhau đi vào." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội nói.

"Rất nguy hiểm."

"Không sợ, có mọi người mà."

"......"

Hết chương 87.