Chương 86: “Ngươi biết cái gì!”

Editor: ChieuNinh

Mặt đất rung động mới đầu là cực kì nhẹ, hơn nữa lực chú ý của mọi người bị Ngọc Bích Băng Nhện trói thi thể người tu luyện Nhân Hoàng cảnh bỏ chạy hấp dẫn, cũng không có người chú ý tới.

Con Ngọc Bích Băng Nhện đột nhiên xuất hiện này, rất nhiều người ở đây đều có ấn tượng, đặc biệt những người tu luyện đã từng đi qua đảo Thiên Diệp. Lúc đó chính là con Ngọc Bích Băng Nhện này đột nhiên xuất hiện, gϊếŧ chết lâu chủ Lược Hỏa của Tuyết Y lâu, khiến cho Tuyết Y lâu tổn thất một cường giả Nhân Vương cảnh.

Vì thế Tuyết Y lâu vô cùng tức giận, vẫn luôn tìm kiếm con Ngọc Bích Băng Nhện này báo thù, nhưng vẫn không có tin tức.

Nào biết hôm nay nó lại đột nhiên hiện ra, lại còn thừa dịp người tu luyện Nhân Hoàng cảnh không chú ý mà đánh lén, khiến hắn chết cực kì oan uổng.

Một màn này mọi người nhìn xem hết sức cạn lời.

Cung Ngọa Vân là người tu luyện mới tấn thăng Nhân Hoàng cảnh, nếu như lấy thực lực mà nói, hắn chẳng phải đối thủ của vị tôn giả kia, dù sao hắn vừa tấn giai Nhân Hoàng cảnh không lâu. Nhân Hoàng cảnh cực kỳ nhiều phương diện hắn cũng không quen thuộc, không giống vị tôn giả kia, tích lũy đã lâu ở trong Nhân Hoàng cảnh, thực lực tự nhiên không tầm thường.

Dựa theo tình huống bình thường, một trận chiến này, Cung Ngọa Vân nhất định sẽ đánh vô cùng vất vả, thắng bại khó phân.

Nhưng kết quả lại mang tính hí kịch như vậy, vị tôn giả kia cũng chết bực tức như vậy, không thể không làm cho người ta cảm khái.

Người vây xem còn đang cảm khái, chỉ thấy con Ngọc Bích Băng Nhện dùng băng ti trói thi thể người tu luyện Nhân Hoàng cảnh bỏ chạy, bởi vì nó tốc độ quá nhanh, ngay cả Cung Ngọa Vân là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp.

Khi Cung Ngọa Vân muốn đuổi theo, đã bị mặt đất rung động làm ngừng bước chân.

Lấy cảm giác của Cung Ngọa Vân, rung động này cũng bất thường, phảng phất như có cái gì đó nguy hiểm đang muốn tránh thoát trói buộc, phá kén mà ra, ngay cả hắn là Nhân Hoàng cảnh, trong đáy lòng tự dưng có chút phát lạnh.

Rung động rất nhanh liền biến thành chấn động rõ ràng.

Chấn động này khiến cho đám người tu luyện còn đang đánh Nhân Vương cảnh đến hừng hực khí thế không tự chủ được dừng lại.

Hôm nay được mời đến Tuyết Y lâu đều là người tu luyện thành danh đã lâu ở đại lục Thiên Thượng Hải, cũng là thực lực cao nhất đại lục Thiên Thượng Hải. Ở dưới sự vây công của mọi người, chín tên người tu luyện ngoại lai, đã bị chém gϊếŧ bốn người, trong đó có hai người trọng thương, hơi thở mỏng manh, đã mất lực chiến đấu, chỉ còn lại có ba người còn đang dựa vào ngoan cố chống lại.

Vốn bởi vì lâu chủ Như Sơn Tuyết Y lâu thực ra là người từ bên ngoài đến ẩn núp ở đại lục Thiên Thượng Hải, có hắn phản chiến, người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải vô cùng nguy hiểm. Ngờ đâu Cung Ngọa Vân ngang trời xuất hiện, sĩ khí đại chấn, dưới một phen nỗ lực chém gϊếŧ của mọi người, thế nhưng cũng không rơi xuống hạ phong.

Càng không cần phải nói, khi vị tôn giả kia cứ như vậy bực bội mà chết, mấy người tu luyện Nhân Vương cảnh ngoại lai đã sớm đại loạn trong lòng, liền bị vài tên người tu luyện Nhân Vương cảnh của đại lục Thiên Thượng Hải liên thủ khống chế. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Lúc này khi đột nhiên cảm giác được trên đất chấn động không tầm thường, ba người tu luyện Nhân Vương cảnh ngoại lai bị chế trụ đột nhiên nhớ tới khi bọn họ đi đến đại lục Thiên Thượng Hải, lời tôn giả từng đã nói qua.

Sắc mặt ba người không khỏi đại biến, trong mắt lộ ra mấy phần vẻ sợ hãi.

Đúng lúc này, một hơi thở chẳng lành phóng lên cao.

Trong cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, chỉ thấy trên Tây Tuyết Lĩnh phương bắc Tuyết Bình Châu quanh năm bị tuyết bao trùm, huyết quang phóng lên cao. Huyết quang này tràn ngập hơi thở chẳng lành, nháy mắt đã ô nhiễm linh khí trên Tây Tuyết Lĩnh, toàn bộ linh thực trên Tây Tuyết Lĩnh chỉ trong mấy hơi thở thì héo rũ mà chết. Thời gian chỉ mới hơn mười hơi thở, đã biến một ngọn núi tuyết mỹ lệ thành một ngọn núi hoang sơn dã lĩnh, tuyết trắng như Bạch Tuyết biến tuyết đen, nào đâu còn có cảnh tuyết mỹ ngày xưa.

Mọi người ở đây đều trố mắt hoảng sợ.

Sở Chước căng thẳng trong lòng, nhớ tới A Chiếu bắt đầu từ buổi sáng đã không thấy bóng dáng, còn có Bích Tầm Châu đột nhiên ra tay đánh lén tôn giả Nhân Hoàng cảnh nọ, trực giác không thích hợp, nàng phi thân lên, ngự kiếm mà đi tới Tây Tuyết Lĩnh.

Cung Ngọa Vân đã ngự không phi hành trước tiên, nhanh hơn bất luận kẻ nào đi đến Tây Tuyết Lĩnh.

Những người khác ào ào tiến đến Tây Tuyết Lĩnh.

Đám người Môn chủ Lôi Hỏa môn và Các chủ Kinh Hồng các thuận tay xách ba người tu luyện Nhân Vương cảnh lên, cùng mang đến.

Những người tu luyện ngoại lai chết thì chết, bị thương thì bị thương, đã mất đi lực chiến đấu, người đại lục Thiên Thượng Hải thấy thế vô cùng hết giận, đối với người ngoại lai xâm nhập muốn hủy đi Đại lục của bọn họ, tất nhiên là sẽ không thủ hạ lưu tình.

Xem tình huống Tây Tuyết Lĩnh, bọn họ lo lắng những người tu luyện ngoại lai này có phải còn có âm mưu gì hay không, tất nhiên là càng khẩn trương.

Tây Tuyết Lĩnh vốn là nơi Tuyết Y lâu an bày cho người tu luyện ngoại lai nghỉ ngơi, hiện tại loại tình huống này, không thể không làm cho bọn họ nghĩ nhiều.

Mọi người lập tức đã đến đến trước Tây Tuyết Lĩnh.

Khi bọn họ đến nơi, có thể cảm giác được mặt đất chấn động càng ngày càng mãnh liệt, phảng phất như có cái gì đó tồn tại đáng sợ bị vây ở dưới đất, sẽ chui ra từ dưới đất lên trên.

Cung Ngọa Vân ngưng mắt nhìn lại, trường kích trong tay đột nhiên cắm xuống dưới đất.

Lấy trường kích làm trung tâm, một cỗ linh khí bàng bạc phụt mở ra, linh khí hóa thành kết giới, ngăn cản huyết quang lan tràn.

Huyết quang này cực kì chẳng lành, mặc kệ linh khí hay là vạn vật, phàm là bị nó lây dính lên, tất sẽ bị ô nhiễm, biến thành vật không sạch sẽ không chịu nổi, toàn bộ linh khí không còn. Nếu để cho nó tiếp tục tràn ngập, chỉ sợ toàn bộ Tuyết Bình Châu đều sẽ biến thành một tử địa chẳng lành.

Điều này cũng thôi, càng làm cho người ta lo lắng là, vạn nhất huyết quang này đều ô nhiễm trọn bộ Đại lục thì làm sao bây giờ?

"Cung phường chủ, đây là cái thứ gì?" Đám người môn chủ Lôi Hỏa môn cả người là thương tích đi tới gần hỏi.

Thần sắc Cung Ngọa Vân ngưng trọng, vẫn chưa trả lời.

Đột nhiên, hắn quay đầu nhìn về phía này ba người tu luyện ngoại lai mang mặt nạ băng ngọc bị áp tới, một chưởng đi qua, đánh nát mặt nạ băng ngọc trên mặt bọn họ.

Không có mặt nạ băng ngọc ngăn cản, khuôn mặt chân thật của ba người xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Cung Ngọa Vân cất giọng lạnh lùng nói: "Rốt cuộc tôn giả các ngươi mang theo thứ gì đến đại lục Thiên Thượng Hải?"

Sát ý thuộc về người tu luyện Nhân Hoàng cảnh không chút nào che giấu đập vào mặt, ba người kia không chịu nổi, thét lớn một tiếng, khóe miệng tràn ra tơ máu.

Lúc này ba người này đã hiểu rõ tình cảnh bản thân, ở khi vị tôn giả kia bị gϊếŧ, bọn họ cũng biết nhiệm vụ lần này đã xem như thất bại, càng không cần phải nói bọn họ tùy thời sẽ khó giữ được tánh mạng, làm gì còn có kiêu ngạo lúc trước, vội vàng trả lời: "Chúng ta cái gì cũng không biết! Chúng ta chỉ biết là tôn giả hắn, hắn..." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Trước khi bọn họ đến đại lục Thiên Thượng Hải, căn bản cũng chưa từng để những người tu luyện ngay cả Nhân Hoàng cảnh của Đại lục này vào mắt. Vả lại bởi vì bọn họ đi chuyến này xem như là tự mình ra tay đối với Nguyệt Nữ tộc và Mộc Linh chi tâm, việc này không cho người ngoài biết, tất nhiên là càng ít người biết càng tốt. Đúng là ấn theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, là muốn triệt để hủy diệt đại lục Thiên Thượng Hải, chấm dứt hậu hoạn.

Đương nhiên, không cần bọn họ tự mình ra tay, mà là chờ bọn họ có được tất cả Mộc Linh chi tâm, sau khi rời đi đại lục Thiên Thượng Hải, lại hủy diệt.

Kế hoạch này vốn là vô cùng thành công, chỉ là vì Tôn giả phụ trách nhiệm vụ lần này đột nhiên chết đi, thế cho nên chuyện đã sớm không phải bọn họ có thể khống chế. Càng không cần phải nói kỳ thực bọn họ cũng không biết tôn giả đến cùng để lại cái gì chuẩn bị hủy diệt đại lục Thiên Thượng Hải sau này.

Tuy rằng ba người không có nói ra rõ ràng, nhưng ánh mắt bọn hắn lóe lên, người tu luyện ở đây đều là nhân tinh, làm sao không biết ý tứ của bọn họ, ngay lập tức giận dữ. Nóng nảy hỏa bạo nhất là Môn chủ Lôi Hỏa môn không nói hai lời, liền trực tiếp một búa chém chết một người tu luyện Nhân Vương cảnh.

Hai người còn lại sắc mặt đại biến, lại biết nếu như đại lục Thiên Thượng Hải thật sự hủy diệt, bọn họ cũng sống không được, hai người như cha mẹ chết.

Ở dưới sự ép hỏi của Cung Ngọa Vân, hai người này rốt cục nói ra toàn bộ kế hoạch của bọn họ.

Người ở đây quả nhiên nghe được mà khóe mắt trừng muốn nứt ra, hận không thể gϊếŧ chết hai người ngay tại chỗ để tiêu mối hận trong lòng.

Cung Ngọa Vân ngăn lại mọi người cảm xúc phẫn nộ, lại hỏi: "Các ngươi là người Đại lục nào, mục đích vì cái gì?"

Bọn họ gϊếŧ hại Nguyệt Nữ tộc, đoạt lấy Mộc Linh chi tâm thì thôi, thế nhưng muốn hủy diệt một cái Đại lục, thủ đoạn bậc này không khỏi quá mức tàn nhẫn, không phải chính đạo gây nên. Cần biết mỗi một khối Đại lục sinh thành, cần thời gian vô số triệu năm, càng không cần phải nói sau khi Đại lục sinh thành, tự thành quy tắc, nếu như người tu luyện ra tay phá huỷ một Đại lục, trên người nhất định sẽ gánh vác nhân quả trầm trọng, con đường tu hành cũng sẽ không thể đi được quá xa.

Trừ phi đối phương cũng không thèm để ý những thứ này, dù sao không phải tất cả người tu luyện đều sẽ theo đuổi con đường thành thần hư vô Phiêu Miểu này.

Ai biết đề cập đến việc này, hai người này lại cắn chặt răng, chết sống không chịu nói, thậm chí ở khi Cung Ngọa Vân muốn sưu hồn bọn họ, ánh mắt bọn họ trừng lớn, đột nhiên thức hải hỏng mất, thất khiếu chảy máu. (thất khiếu gồm: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

Mọi người ở đây kinh hãi không thôi, đây đến cùng là phương pháp khống chế gì, thế nhưng có thể làm cho thức hải của bọn họ tự động sụp đổ?

Thức hải sụp đổ, người này cũng sẽ bị phá hủy.

Mọi người không có biện pháp, lại nhìn huyết quang trên Tây Tuyết Lĩnh càng ngày càng nồng đậm, trong lòng trầm trọng.

Vì có Cung Ngọa Vân kịp thời thiết hạ kết giới, tạm thời ngăn cản huyết quang trên Tây Tuyết Lĩnh lan tràn sang bốn phía, nhưng nhìn huyết quang này càng ngày càng đậm, không ngừng mà cắn nuốt linh khí trên kết giới, thì biết kết giới ngăn cản không được bao lâu. Nếu để cho huyết quang này lao tới, không biết đại lục Thiên Thượng Hải lại sẽ gặp phải loại nguy cơ nào.

"Cung phường chủ, làm sao bây giờ?" Trong lòng mọi người cuống lên, lại không thể làm gì, chỉ có thể nhìn sang Cung Ngọa Vân.

Hiện tại Cung Ngọa Vân đã là cao thủ Nhân Hoàng cảnh, vốn là người đứng đầu đại lục Thiên Thượng Hải. Hiện tại Thiên Thượng Hải phát sinh loại chuyện này, bọn họ đã hoảng sợ vô thố, trừ bỏ tìm Cung Ngọa Vân ra, đúng là không thể nghĩ được phương pháp giải quyết.

Sắc mặt Cung Ngọa Vân trầm ngưng, nhìn dị tượng trên Tây Tuyết Lĩnh, cũng là bó tay hết cách.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng nổ mạnh ầm vang vang lên, tiếp theo trên bầu trời quang đãng chém ra một đạo sấm rền.

Tiếng sấm trời quang, xưa nay là không may mắn hiện ra, cũng là một loại nhắc nhở trên trời.

Đồng tử ©υиɠ Ngọa Vân hơi co lại, lạnh lùng quát lên: "Các ngươi đi mau, cách nơi này càng xa càng tốt, mau!" Lúc này vung tay áo lên, một ngọn Linh Phong đều cuốn lấy người chung quanh, ném đến ở ngoài ngàn dặm.

Sở Chước đυ.c nước béo cò cũng bị cùng quăng đi.

Hành động lần này của Cung Ngọa Vân thật sự không gọi là dịu dàng, ở đây rất nhiều người tu luyện đều rơi thất điên bát đảo, ngay cả người tu luyện Nhân Vương cảnh cũng không ngoại lệ. Mọi người thấy bộ dáng đối phương chật vật, không kịp cười khổ, vội vàng đứng lên, nhìn về phương hướng phía Tây Tuyết Lĩnh.

Tim Sở Chước đập cực nhanh, nàng cảm giác được Bích Tầm Châu còn đang ở Tây Tuyết Lĩnh bên kia.

Lấy tính cách cẩn thận của Bích Tầm Châu, nếu như hắn đã mang thi thể người tu luyện Nhân Hoàng cảnh đi, vậy sẽ phải cách nơi nguy hiểm, nhưng hiện tại hắn lại ở Tây Tuyết Lĩnh bên kia, chỉ có một khả năng: A chiếu cũng ở nơi đó!

Nghĩ đến đây, Sở Chước không khỏi nóng nảy.

Thừa dịp mọi người không chú ý, Sở Chước ngự kiếm lên, lặng yên vượt qua mọi người, đi tới hướng Tây Tuyết Lĩnh.

La Phong Vũ đang lo lắng nhìn phương hướng Tây Tuyết Lĩnh, dư quang khóe mắt thoáng nhìn một bóng dáng, vốn cho là người tu luyện nào đó không hiểu chuyện không biết sống chết muốn vô giúp vui, ngưng mắt nhìn lại, đột nhiên phát hiện bóng dáng ngự kiếm phi hành nhìn vô cùng quen mắt.

La Phong Vũ hoảng sợ kinh hãi, la hét nói: "Sở Chước, trở về!"

Làm sao Sở Chước nghe lời của nàng, toàn tâm toàn ý đuổi tới Tây Tuyết Lĩnh.

La Phong Vũ vội vàng tung kiếm ra, nhảy lên kiếm muốn đi bắt đệ tử không nghe lời trở về, nào biết lần này nàng bị thương rất nặng, thân thể đã là nỏ mạnh hết đà, kém chút nữa thì ngã quỵ từ trên kiếm xuống dưới.

Giang Toàn và đám người Trương Tu Viễn vội vàng phóng qua đỡ nàng lại.

"Mau, đi dẫn nàng trở về." La Phong Vũ níu chặt Giang Toàn.

Giang Toàn chần chờ nói: "Phong Vũ, chẳng qua là một tiểu đệ tử không hiểu chuyện, kệ nàng đi." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

"Ngươi biết cái gì!" Dưới tình thế cấp bách, La Phong Vũ miệng không cân nhắc: "Nàng cũng không phải là đệ tử không hiểu chuyện, nếu không phải là nàng..." Thấy mọi người ở đây nhìn qua, La Phong Vũ phản ứng kịp, chỉ phải dằn xuống: "Dù sao, nàng là đệ tử Hải Các phường của ta, nhất định không thể để cho nàng gặp chuyện không may."

Nếu không phải Sở Chước nói chuyện Nguyệt Nữ tộc cho bọn họ biết, chỉ sợ bọn họ ngay cả vì sao đại lục Thiên Thượng Hải phải bị người hủy diệt cũng không biết. Cho dù là Cung Ngọa Vân tấn thăng làm Nhân Hoàng cảnh, lại không bảo vệ được Đại lục của mình, lại có tác dụng gì?

La Phong Vũ nhận tình của Sở Chước, tự nhiên cũng nguyện ý che chở nàng, sao có thể trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết?

Chờ sau khi Giang Toàn đuổi theo, La Phong Vũ được người đỡ nghỉ ngơi trên mặt đất, đột nhiên mới nhớ tới, Sở Chước cũng không phải người lỗ mãng, hiện tại đột nhiên nàng chạy tới Tây Tuyết Lĩnh, nhất định là bên kia có chuyện gì cần nàng đi qua.

Là cái gì?

Trong lúc nhất thời La Phong Vũ không thể suy nghĩ cẩn thận, nàng bị thương rất nặng, chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi ở tại chỗ.

Nhưng mà những người tu luyện Nhân Vương cảnh đại lục Thiên Thượng Hải chính là không cần cố kị nhiều lắm, cho dù bọn họ cũng bị Cung Ngọa Vân ném ra, nhưng làm người tu luyện Nhân Vương cảnh, lúc này biết rõ Đại lục có nguy hiểm, còn có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao?

Tức thời Môn chủ Lôi Hỏa môn và mấy vị người tu luyện Nhân Vương cảnh dặn dò những người tu luyện đó nhanh chóng rời khỏi nơi đây, bọn họ ngự kiếm bay tới Tây Tuyết Lĩnh.

Lập tức thì đến trước Tây Tuyết Lĩnh, xa xa thì bọn họ nhìn thấy Tây Tuyết Lĩnh đã bị huyết vụ nồng đậm bao phủ.

Lúc trước khi bọn họ bị Cung Ngọa Vân vung lên ném đi, trên Tây Tuyết Lĩnh mặc dù có huyết quang nhàn nhạt, nhưng có thể nhìn đến cảnh hoang vu trong đó. Nhưng lúc này huyết quang nhàn nhạt chẳng biết lúc nào biến thành huyết vụ, bao trùm Tây Tuyết Lĩnh, không cách nào xem xét trong đó, mà linh quang trên kết giới ngăn huyết vụ lại càng mỏng manh, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ bị huyết vụ phá phong ấn mà ra.

Thấy được một màn như vậy, thần sắc mọi người bỗng dưng trầm xuống.

Lúc này không thấy bóng dáng Cung Ngọa Vân, chỉ có chuôi trường kích cắm trên mặt dất Tây Tuyết Lĩnh, tận lực chống đỡ kết giới.

Bên kia, rốt cục Giang Toàn cũng đuổi theo Sở Chước, ngăn nàng lại.

"Sở Chước, mau trở về, tránh cho phường chủ nhà ngươi lo lắng." Giang Toàn đanh giọng nói.

Sở Chước không yên lòng đáp ứng một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tây Tuyết Lĩnh bị huyết vụ bao phủ, nhìn bộ dáng này, giống như căn bản không có nghe được lời của hắn nói.

Giang Toàn nhất thời có chút bực mình, cảm thấy không hổ là đệ tử La Phong Vũ nhìn trúng, tính cách không khác gì nàng ta, đều là người không nghe khuyên bảo.

Khi nghĩ như vậy, hắn liền muốn ra tay dẫn nàng đi, chỉ thấy đột nhiên sắc mặt của nàng kinh biến, hai mắt trừng thật lớn, giống như thấy vật gì đó đáng sợ.

Giang Toàn theo bản năng quay đầu nhìn qua, chờ thấy rõ ràng thứ từ trong huyết vụ phóng lên cao, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

Hết chương 86.