Editor: ChieuNinh
Kiểm kê xong nhẫn không gian của Tôn Đồng, Sở Chước trừ bỏ chú ý ba thứ đồ này ra, cái khác đều nhét vào trong một cái nhẫn không gian chuyên để đồ vật.
Nhẫn không gian này không có hạ linh thức, A Chiếu và Huyền Uyên có thể tùy tiện mở ra, kỳ thực coi như là thứ đặc biệt chuẩn bị cho bọn nó, chỉ cần chúng nó muốn thì bản thân đi lấy, vô cùng thuận tiện.
Kế tiếp, một đường vô sự.
Khi dần dần tiếp cận bờ Vụ Trạch, coi như là tiến vào phạm vi thế lực Nhân gian phường.
Tiến vào địa bàn Nhân gian phường rồi, thành trấn chung quanh trở nên nhiều, lưu lượng người cũng tăng nhiều, các loại tin tức đường nhỏ bay đầy trời, mà gần đây nghe đồn náo nhiệt nóng nhất là về Tuyết Y lâu.
Sở Chước và Bích Tầm Châu đi vào một quán trà, gọi một bình linh trà kèm theo mấy loại điểm tâm ăn kèm uống trà, đột nhiên chợt nghe được mấy từ "Tuyết Y lâu", nhịn không được nghiêng tai lắng nghe.
"Nữ nhi của lâu chủ Tật Phong thật sự bệnh nặng không trị được?" Một người giật mình nói.
"Bệnh nặng gì không trị được? Chớ có nói lung tung, nếu để cho Tuyết Y lâu nghe thấy, chúng ta cũng ăn không hết đi."
"Sợ cái gì? Nơi này chính là bờ Vụ Trạch, cũng không phải Tuyết Bình Châu Tuyết Y lâu, bọn họ còn có thể quản đến nơi đây sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, không cần sợ!"
"Ài, nữ nhi của lâu chủ Tật Phong đến cùng như thế nào? Thật sự bệnh nặng không trị được sao? Không phải nghe nói năm trước nàng đi Thiên Thượng Hải sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà tháng trước, nữ nhi lâu chủ Tật Phong đột nhiên bị người Tuyết Y lâu từ Thiên Thượng Hải đưa về Tuyết Bình Châu. Lúc đó thần sắc người Tuyết Y lâu phụ trách hộ tống đều thật không tốt, nghe nói lúc đưa trở về, Phong Hành Tuyết đã hôn mê, vẫn luôn chưa tỉnh, cũng không biết sao lại thế này. Sau khi trở lại Tuyết Bình Châu, tất cả những Luyện Đan Sư cao giai Tuyết Y lâu bị kêu lên hết. Vì việc này, lâu chủ Tật Phong còn từng phát giận lớn, trừng trị nhiều đệ tử Tuyết Y lâu."
"Ta cũng nghe nói, lâu chủ Tật Phong chỉ có một nữ nhi, thật là rất yêu thương nàng, lần này bà ta tức giận như thế, mới có thể truyền ra chuyện nữ nhi bệnh nặng. Bệnh này đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Nghe nói là xảy ra chuyện gì đó ở Thiên Thượng Hải."
"Đúng vậy, người Tuyết Y lâu vội vội vàng vàng gấp trở về từ Thiên Thượng Hải, quả thật là đã xảy ra chuyện."
"Người nào cũng dám ra tay với Tuyết Y lâu?"
......
"Ai, ngược lại là ta nhận được một tin tức."
Đột nhiên, một giọng nói đè thấp thần thần bí bí vang lên, cử chỉ ra vẻ thần bí này nháy mắt liền hấp dẫn lực chú ý mọi người ở đây.
Tiếp theo chợt nghe được người nọ nói: "Hai tháng trước, không phải La Phong Vũ La tiền bối Nhân gian phường đã trở lại sao? Nghe nói thuyền của nàng vừa đúng đi ngang qua một chỗ Hải Vực, gặp được người Tuyết Y lâu đang làm việc ở bên kia, lúc đó bọn họ nghe được một tin tức, một lâu chủ Tuyết Y lâu thế nhưng ngã xuống rồi."
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây ồ lên, vẻ mặt không dám tin.
Một lát sau, mới vội vàng truy vấn vị lâu chủ Tuyết Y lâu ngã xuống ấy là ai, lại là chuyện gì.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quán trà càng vô cùng náo nhiệt.
Sở Chước ở một bên vừa uống trà vừa lắng nghe những bát quái đường nhỏ của người đó, tuy rằng rất nhiều mội dung bát quái trong đó khoa trương không thật, nhưng có hai chuyện lại là thật sự.
Thứ nhất là một lâu chủ Nhân Vương cảnh Tuyết Y lâu ngã xuống; thứ hai là Phong Hành Tuyết bệnh nặng.
Chuyện lâu chủ Lược Hỏa Tuyết Y lâu ngã xuống, ở hiện trường người chứng kiến rất đông, lại còn có mấy đệ tử là danh môn đại phái trên đại lục Thiên Thượng Hải. Cho dù Tuyết Y lâu muốn phong tỏa tin tức lâu chủ Lược Hỏa ngã xuống, cũng không có khả năng động thủ với bọn họ.
Ở sau khi bọn họ về đến đại lục, tin tức này đã sớm âm thầm truyền khắp trong cái phái ở đại lục Thiên Thượng Hải rồi.
Lúc trước sở dĩ Sở Chước không nghe được mấy tin tức này, là vì đám Luyện Đan Sư Đan Hà Tông kia phần lớn đều là trạch nam trạch nữ, cực ít đi ra ngoài, tin tức cũng không linh thông. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Từ trong đó cũng có thể thấy được, Đan Hà Tông luôn luôn giãy dụa ở trong thế lực nhị lưu, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Về phần một chuyện Phong Hành Tuyết bệnh nặng...
Trong lòng Sở Chước đại khái có phán đoán, chẳng qua nghe những người này suy đoán lung tung, cũng rất hợp lý.
Sở Chước nghe được hưng trí bừng bừng, Bích Tầm Châu lại vẻ mặt hờ hững, phảng phất giống như không có nghe thấy, bưng một ly linh trà lên chậm rãi uống.
Cũng nghe được tạm tạm, bọn họ mới rời khỏi quán trà, đi qua đường phố như thoi đưa, đến một bến tàu Thanh Thạch loại nhỏ.
Bờ Vụ Trạch là gọi chung một mảnh đất liền thuỷ vực, trên thuỷ vực là dòng suối sông hồ giăng khắp nơi, trên này có lục địa lớn lớn nhỏ nhỏ bất đồng, thành lập thành trấn có lớn có nhỏ. Mà trong bờ Vụ Trạch, phương tiện giao thông dễ thấy nhất đó là đủ loại thuyền, có người chèo thuyền, cũng có yêu thú kéo thuyền.
Lúc này trên bến tàu Thanh Thạch, chiếc thuyền lớn nhỏ đang sắp từng hàng không đều, trong nước ngẫu có thủy yêu thú màu sắc diễm lệ quay cuồng trong nước, gợi lên từng dòng bọt nước nhỏ. Những yêu thú đó đều là yêu thú bậc thấp, tính cách ôn thuần, là yêu thú thường thấy ở bờ Vụ Trạch, bị dùng để kéo thuyền.
Lúc này người trên bến tàu cũng không tính là nhiều, nhưng mà không ít, có vừa từ trên thuyền tới, cũng có chuẩn bị lên thuyền rời đi.
Trên bến tàu có rất nhiều tu luyện giả chuyên môn cho người đi đường thuê thuyền yêu thú, thấy Sở Chước bọn họ đi tới, một tu luyện giả Ngưng Mạch cảnh vội vàng chào đón. Khuôn mặt của tu luyện giả này xem ra đã có bốn mươi, thọ nguyên cũng không dài, có thể thấy được là tư chất phổ thông, tiếp tục con đường tu luyện đã không có ích, mới làm một ít việc vất vả, xem như kiếm chút tiền vất vả duy trì cuộc sống.
"Hai vị tiền bối là muốn đi đâu?" Tu luyện giả này ân cần hỏi, hắn là một chủ thuyền, đang mời chào buôn bán.
"Thái Khê thành."
"A, hai vị là đi tham gia thí nghiệm tuyển nhận đệ tử Nhân gian phường năm nay sao?" Chủ thuyền này vẻ mặt sáng tỏ.
Sở Chước tươi cười rạng rỡ gật đầu, hỏi phí dụng và thủ tục thuê thuyền.
"Cự ly từ đây đi Thái Khê Châu có ba ngày lộ trình, nếu hai vị không ghét bỏ, an vị thuyền của nhà ta đi, ta nguyện ý đưa hai vị tiền bối đi qua." Chủ thuyền chỉ vào thuyền nhà mình nói: "Thời gian ba ngày này, trên thuyền của chúng ta còn bao thức ăn."
Sở chước nhìn qua, phát hiện thuyền của hắn tuy rằng xem cũ một chút, nhưng coi như là sạch sẽ, sảng khoái quyết định thuê thuyền này.
Thuyền phí là một trăm linh thạch, Sở Chước giao trước một nửa linh thạch, cùng Bích Tầm Châu đội mũ che mặt lên thuyền.
Trên thuyền quả nhiên sạch sẽ, khoang thuyền vừa huân qua linh hương, hương vị nhẹ.
A Chiếu từ trên bờ vai Sở Chước nhảy xuống, đứng cạnh cửa sổ nhìn bên ngoài.
Bích Tầm Châu cũng lấy mũ che mặt trên đầu xuống, lộ ra gương mặt mỹ nhân, thần sắc nhàn nhạt đứng ở nơi đó, xinh đẹp vô song, sắc đẹp thiên thành, khiến cho chủ thuyền tìm bọn họ chấn động đứng im ngay tại chỗ.
"Chủ thuyền có việc?" Sở Chước ôn hòa hỏi.
Chủ thuyền đột nhiên hoàn hồn, không dám nhìn nhiều, vội hỏi: "Hai vị tiền bối, có cần dùng bữa?"
Sở Chước tò mò hỏi: "Không biết có món ăn chiêu bài gì?"
Chủ thuyền liền lựa chọn nói mấy thứ, Sở Chước cũng đang nghĩ rất muốn nếm thử, liền để chủ thuyền đi làm.
Sau nửa canh giờ, chủ thuyền bưng thức ăn làm xong lên.
Chủ thuyền trù nghệ cũng không tệ, đều là lấy cá làm chủ, hầm, chiên, nấu, và luộc, trong đó A Chiếu thích nhất là cá bạc nhỏ chiên dầu, rán vàng óng ánh vàng óng ánh, xốp xốp giòn giòn, cắn một ngụm, ngoài xốp trong non mềm, nước thịt ngon.
Sở Chước cũng nhịn không được gắp thêm hai con, A Chiếu nể mặt nàng, tùy nàng ăn, nhưng Bích Tầm Châu không có phần.
Bích Tầm Châu: "......" Hắn cũng không thích!
Huyền Uyên thì lại thích nồi cá viên tròn tươi, một viên một viên cá viên rất tròn trắng noãn, khiến nó coi thành giống như linh đan, ngậm một viên cắn lại ngậm một viên. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Sau khi ăn uống no đủ, Sở Chước bưng một ly trà linh quả, nói với Bích Tầm Châu về lời đồn đãi nghe được ở trong quán trà.
"Phong Hành Tuyết quả nhiên sinh ra ý niệm không tốt." Sở Chước cảm khái nói, nếu không phải Phong Hành Tuyết ở khi bọn họ đi rồi, quả nhiên phát lên ý niệm không tốt, dị thủy trong thức hải của nàng ta cũng sẽ không thể phát tác.
Giống như Tôn Đồng dùng Cửu U Tử Diễm khống chế đám người Tề An Bình, lực khống chế dị thủy này càng sâu.
Kỳ thực Sở Chước không quá thích dùng thủ đoạn bực này khống chế người khác, chỉ là hiện tại tu vi của nàng thấp, không muốn chọc nhiều phiền toái không cần thiết. Tuyết Y lâu làm việc lại bá đạo như thế, nếu thực sự chống lại, sẽ là nàng chịu thiệt, đành phải khống chế Phong Hành Tuyết trước. Nếu Phong Hành Tuyết không có nổi lên ý niệm trả thù, giọt dị thủy này tự nhiên sẽ an an phận phận đợi, chờ nàng rời khỏi đại lục Thiên Thượng Hải rồi, thì sẽ bỏ đi.
Cố tình Phong Hành Tuyết không phải là người thích ăn thiệt thòi.
Không chỉ có không thích chịu thiệt, ngược lại tính tình cực kì hung lệ,người nào chọc tới nàng ta cho tới bây giờ không kết cục tốt, mặc kệ là chủ động đi chọc, hay là bị động đi chọc.
Bích Tầm Châu đối với cái này cũng không ngoài ý muốn, hỏi: "Hiện tại nàng ta như thế nào?"
"Lần này chính là cho một cái cảnh cáo, bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là sẽ hôn mê một đoạn thời gian, lấy thực lực của Tuyết Y lâu, rất nhanh có thể luyện chế ra linh đan trị liệu thức hải của nàng." Cúi xuống, Sở Chước bổ sung thêm: "Nhưng mà nếu sau khi nàng ta tỉnh lại, lại nảy lên ý niệm, có lẽ lại phải hôn mê một đoạn thời gian rồi."
Bích Tầm Châu gật đầu, đối kết quả như vậy coi như là vừa lòng.
Chỉ cần Tuyết Y lâu cố kị Phong Hành Tuyết, không dám mạnh mẽ kiểm tra xem thức hải của nàng ta, thì sẽ không phát hiện khác thường trong thức hải của nàng ta.
Về phần sau khi Phong Hành Tuyết tỉnh lại có phải nói cho bọn họ hay không, tin tưởng sau khi nàng ta nhận được giáo huấn, trước khi làm việc sẽ có điều cố kỵ.
***
Thời gian ba ngày kế tiếp, Sở Chước bọn họ ăn cá ba ngày.
Trong thuỷ vực bờ Vụ Trạch phần đông là cá, còn có các loại thuỷ sản, nguyên liệu nấu ăn đều là vừa bắt được, vô cùng tươi mới. Ba ngày qua, mỗi bữa bọn họ cũng không làm giống nhau, khiến cho Sở Chước và A Chiếu, Huyền Uyên ăn cực kì thống khoái, nghiễm nhiên liền phát triển hướng cật hóa.
Tuy rằng Bích Tầm Châu không có tiềm chất cật hóa, nhưng hắn là một người thích nấu cơm, phát hiện chủ thuyền này biến thành một tay làm tiệc cá, thì đi lấy kinh nghiệm với hắn, khiến cho chủ thuyền được sủng ái mà lo sợ, hận không thể dốc túi mà dạy.
Khi thuyền đến đảo Thái Khê, thậm chí Sở Chước có chút lưu luyến không rời, ngại con đường này cũng quá ngắn, cũng còn chưa có ăn xong thức ăn chủ thuyền làm.
Chủ thuyền cười nói: "Nếu tiền bối thích, lần sau lại ngồi thuyền của nhà ta, lại làm thực đơn mới cho các ngươi, đồ ăn khác chúng ta không dám nói, nhưng thuỷ sản trong bờ Vụ Trạch này, chúng ta có thể làm ra mấy trăm loại không trùng nhau."
Ba ngày nay Sở Chước đi chung đường vui vẻ, cũng không bủn xỉn linh thạch, đưa thêm mười khối, cười nói: "Vậy thì quyết định rồi."
Sau khi cáo biệt với chủ thuyền, rốt cuộc đoàn người Sở Chước bước trên bến tàu Thái Khê thành.
Thái Khê thành là thành thị bài danh thứ năm trong bờ Vụ Trạch, lơ lửng giữa đầm nước, diện tích khổng lồ, cũng là địa điểm lần này Nhân gian phường tuyển nhận đệ tử. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Sở Chước và Bích Tầm Châu theo dòng người đi về phía trước, nhìn thấy rất nhiều người đều giống như bọn họ tới tham gia Nhân gian phường chọn lựa đệ tử, phần lớn đều là người trẻ tuổi, cũng có vài khuôn mặt lộ vẻ già dặn. Mà những khuôn mặt hơi già đó tu vi lại thấp, không cần phải nói liền biết độ chênh lệch tư chất, tu hành không có ích, mới không cách nào duy trì dung mạo.
Sở Chước chọn một khách điếm ở trọ lại.
Lúc này cách ngày Nhân gian phường chọn lựa đệ tử còn có ba ngày.
Sở Chước thuê một gian thượng phòng, ánh mắt của điếm tiểu nhị an bài phòng cho nàng phòng và Bích Tầm Châu từ nghi hoặc đến bừng tỉnh đại ngộ.
Sở Chước thấy được, không coi là quan trọng, Bích Tầm Châu ở trong lòng nàng, chính là một đồng bạn đáng giá tín nhiệm, tuy rằng khi hình người xinh đẹp như hoa, nhưng bởi vì rất hiền lành, nàng căn bản là không xem hắn là nam nhân - - hơn nữa hắn cũng không phải nam nhân, là một nam yêu. Nàng không có hứng thú đối với một con nhện tinh bộ dạng còn mỹ mạo hơn cả mình.
Trở lại phòng, Bích Tầm Châu lại lấy mũ che mặt xuống, thoạt nhìn có chút không kiên nhẫn.
Dung mạo của Bích Tầm Châu quá mức xuất sắc, dễ dàng đưa tới phiền toái không cần thiết, tuy rằng bọn họ không sợ phiền toái, nhưng lúc này đúng là lúc Nhân gian phường chọn lựa đệ tử, Sở Chước cũng không muốn rước lấy phiền toái nào, đành phải để Bích Tầm Châu đội mũ che mặt.
Yêu thú trời sinh trời dưỡng, cũng không chú trọng ngoại hình, đối với loại hành vi che che lấp lấp này, vô cùng không vui, cũng không trách Bích Tầm Châu ngại phiền toái.
"Nếu không, mấy ngày này Tầm Châu cứ đợi ở trong khách sạn, đừng đi ra nữa." Sở Chước nói.
Bích Tầm Châu cũng không muốn đi địa phương nhiều người làm cho người ta chăm chú nhìn, đối với cái này không ý kiến.
Hôm sau, Sở Chước liền mang theo A Chiếu và Huyền Uyên cùng nhau ra cửa đi tìm hiểu điều kiện Nhân gian phường tuyển nhận đệ tử những năm rồi.
Nhân gian phường mỗi cách ba năm đối ngoại tuyển nhận đệ tử một lần, một lần chỉ tuyển nhận một ngàn người, chọn ưu tú trúng tuyển. Cái gọi là chọn ưu tú trúng tuyển, đích thị là nhìn tư chất, tiếp theo mới là cái khác. Một điều kiện cơ bản nhất là tu vi không thua kém Ngưng Mạch cảnh, tuổi không được vượt qua hai mươi, sau đó lại từ trong vóc dáng chọn vóc người cao.
Nghe ngóng được mấy cái này, Sở Chước yên tâm rất nhanh, hơn nữa nàng còn có lệnh bài La Phong Vũ đưa, căn bản là không cần lo lắng.
Sở Chước yên tâm mang theo A Chiếu và Huyền Uyên đi dạo Thái Khê thành, nơi nào có thức ăn ngon thì đi qua mua mua mua, khiến cho A Chiếu và Huyền Uyên quá vui vẻ rồi.
Đối với mỗi ngày lúc Sở Chước trở về đóng gói gì đó, Bích Tầm Châu lật đi lật lại, giống như cũ là nếm thử một chút, cảm thấy không tệ thì nhớ kỹ, chuẩn bị có rảnh đi học làm như thế nào.
Sở Chước thấy rõ tình huống, thầm nghĩ Bích Tầm Châu quả nhiên hiền lành, đều dưỡng bọn họ thành cật hóa rồi.
【 Tầm Châu ca, cá viên này không tệ, học này.】Huyền Uyên vừa ăn vừa đề cử.
A Chiếu dùng móng vuốt vỗ vỗ hộp thực ăn, cũng đề cử món nhẹ nó cảm thấy không tệ, để cho Bích Tầm Châu cần phải đi học.
Thời gian ba ngày thoáng cái trôi qua, Sở Chước muốn đi tham gia Nhân gian phường chọn lựa đệ tử.
Địa điểm Nhân gian phường chọn lựa ở một chỗ quảng trường có thể cất chứa hơn mười vạn người, khi Sở Chước đi tới, phát hiện nơi này người ta đã tấp nập, trừ bỏ tham gia thí nghiệm, còn có vô giúp vui, thậm chí rất nhiều bán hàng rong dựng lều bán ăn vặt ở chung quanh quảng trường, còn buôn bán rất tốt.
Sở Chước dùng mười viên linh châu mua hai chén đồ ăn linh quả, cho nàng một ly, Bích Tầm Châu một ly.
Bích Tầm Châu là cái miệng soi mói, sau khi uống một ngụm thì ghét bỏ mà nói: "Vị quả linh khí nhạt, cộng thêm bột chiết xuất linh quả, không dễ uống." Cúi xuống, lại nói: "Cô làm ngon."
Sở Chước cười nói: "Đây là buôn bán nhỏ, kiếm chính là chút tiền vất vả, làm sao có thể biến thành rất ngon? Hơn nữa, trà linh quả ta làm, về mặt tài liệu sẽ không có người thường dám dùng, nếu thật sự làm như vậy, chẳng phải là lỗ chết?"
Sở Chước làm trà linh quả, không phải thêm linh nhũ, thì là thả nước linh tuyền, mà linh quả, đều là hơn cấp năm, từ bỏ sử dụng linh quả hơn cấp năm làm trà ra, một bình kêu giá đều phải trên trăm khối linh thạch, tu luyện giả phổ thông cũng không uống nổi.
Sở chước đã uống vài ngụm, phát hiện đầu A Chiếu cọ qua trên bờ vai, nàng lấy linh trà ở trong ly gốm sứ thô ráp đυ.ng đυ.ng nó.
A Chiếu liếʍ một ngụm, quyết đoán xoay đầu đi, tuyệt đối không uống cái loại thấp kém này. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Sở Chước nhìn mà buồn cười, đều uống hết phần thừa lại.
Chính nàng làm được tự nhiên, Bích Tầm Châu nhìn thì ánh mắt lại vi diệu, nhìn nhìn lại A Chiếu, cũng không biết có phải ảo giác của hắn phải không, cảm thấy thân thể lão đại thật giống như có chút cương cứng.
Lần này tới tham gia Nhân gian phường chọn lựa đệ tử ba năm một lần có mười vạn người.
Kỳ thực số lượng người thế này cũng không nhiều, đặc biệt là Đại lục Linh thế giới giống như đại lục Thiên Thượng Hải linh khí phong phú này, người tu luyện khổng lồ, nhưng Nhân gian phường to như vậy mỗi lần chỉ tuyển nhận một ngàn người, có thể thấy được tỉ lệ đào thải đáng sợ.
Thời gian mỗi lần tuyển chọn là ba ngày, phân ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là đo lường tư chất, tu vi, cốt linh.
Sở Chước xếp hàng hơn nửa ngày, rốt cuộc đến phiên nàng, cho nàng thí nghiệm chính là một nữ tử trung niên thoạt nhìn nghiêm túc.
Khi nhìn đến Sở Chước là một tiểu cô nương tuổi trẻ như vậy, ánh mắt vừa lòng một ít, lấy ra một linh khí Nhân gian phường chuyên môn dùng để thí nghiệm, để cho Sở Chước chuyển linh lực vào trong linh khí thí nghiệm. Linh khí thí nghiệm biểu hiện ra thuộc tính khí mạch, tu vi, cốt linh của nàng.
"Khí mạch thuộc tính thủy, Vũ Hóa cảnh tầng chín, mười sáu tuổi, không tệ." Nữ tử trung niên càng vừa lòng rồi.
Người tu luyện mười sáu tuổi cảnh giới Vũ Hóa tầng chín ở Đại lục Linh thế giới cũng không hiếm thấy, xem như tư chất trung đẳng, chỉ cần ngày sau không xao lãng tu hành, tự có thể đi được xa hơn.
Sở Chước tiếp nhận thẻ bài của nữ tử trung niên đưa tới, nói một tiếng tạ với nàng ta.
Chờ khi Sở Chước chen từ trong đám người đi ra, Bích Tầm Châu lập tức nghênh đón, giống như một tộc trưởng chờ đợi đứa nhỏ tiến vào trường thí nghiệm, hỏi: "Thông qua sao?"
Sở Chước có chút muốn cười: "Yên tâm, qua."
Bích Tầm Châu vừa lòng gật đầu, đưa đồ ăn vừa rồi đi mua cho nàng.
Ngày hôm sau, Sở Chước đi tham gia thí nghiệm đợt thứ hai.
Thí nghiệm ngày hôm qua, đã đào thải năm vạn ba ngàn người, người còn lại tiếp tục tham gia thí nghiệm, sẽ đào thải càng nhiều người, thẳng cho đến ngày mai một hồi thí nghiệm cuối cùng, giữ lại một ngàn người.
Sở Chước như ngày hôm qua, sau khi uống vào chén linh trà, thì bắt đầu xếp hàng.
Nhưng mà, vừa xếp hàng không lâu, chợt nghe được một trận xao động.
Sở Chước và mọi người cùng nhau nhìn qua, phát hiện trên bầu trời có mấy đạo linh quang xẹt qua, là linh khí người tu luyện ngự sử.
Lập tức thì thấy vài người tu luyện từ trên trời giáng xuống, đi đến quảng trường thí nghiệm.
Những người đó đều là cao tầng Nhân gian phường, tất cả có mười người, trong đó La Phong Vũ mặc áo đỏ phá lệ chói mắt.
Hết chương 67.