Editor: ChieuNinh
Con Ngọc Bích Băng Nhện nhảy ra từ trong rừng cây rậm rạp ở bên cạnh, nhảy vài cái đã đến phía trên một gốc cây cổ mộc cao trăm trượng, chiếm cứ ở trên tán cây. Ở dưới bầu trời xanh lam không mây, trên tán cây như che màu sáng xanh biếc, ngoại hình màu ngọc bích đó, không giống đại yêu thú dữ tợn, ngược lại đẹp đến thần kỳ.
Nhưng không ai dám khinh thị nó.
Tất cả những người có mặt nhìn thấy con nhện to lớn này, đều nhịn không được da đầu run lên, hơi thở yêu thú cao cấp trên người nó phá lệ cường hãn, nhìn thì biết là không dễ chọc.
Nhưng mà kinh sợ xong, ngay sau đó là một loại hưng phấn.
Người có nhãn lực đã nhận ra, đây là Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai.
Yêu thú cấp mười hai, cho dù là ở Linh thế giới cũng là tồn tại rất thưa thớt, càng không cần phải nói loại Ngọc Bích Băng Nhện băng hệ này. Băng hệ chính là một loại yêu thú có tính công kích rất mạnh, sức chiến đấu càng mạnh hơn mấy yêu thú tính phụ trợ.
Lúc này ở đây nhìn thấy một yêu thú cấp mười hai chiến đấu, làm sao không để cho người ta động tâm?
Nếu có thể thu phục nó làm yêu sủng, yêu sủng không có quyền lợi cự tuyệt mệnh lệnh chủ nhân, lại càng sẽ không phản bội, càng xem như là một người giúp đỡ, ở khi đối địch, yêu sủng cũng có thể coi như là phụ tá đắc lực, thường hay có thể đánh bất ngờ mà chiến thắng.
Người tu luyện dám chạy tới nơi này xem náo nhiệt, tu vi đều ở phía trên Linh Quang cảnh, chỉ có chênh lệch với Nhân Vương cảnh một cảnh giới. Tuy nói lấy thực lực của bọn họ, nếu muốn vượt bậc thu phục một yêu thú cấp mười hai có vẻ khó khăn, nhưng không thử thì làm sao mà biết kết quả?
Lập tức, ánh mắt một đám người tu luyện nhìn về phía Ngọc Bích Băng Nhện thập phần lửa nóng.
Chủ lầu Lược Hỏa cũng lắp bắp kinh hãi, không biết làm sao con yêu thú cấp mười hai này lại đến đây.
Chẳng lẽ là Nguyệt Nữ tộc tìm đến giúp đỡ?
Không đúng, Nguyệt Nữ tộc chỉ thích thân cận thiên nhiên, ngăn cách với thế giới bên ngoài, căn bản sẽ không cùng xuất hiện hoặc có cái gì với yêu thú. Hơn nữa con yêu thú này vừa thấy chính là đến quấy rối. Bình thường yêu thú cao cấp đều có địa bàn của mình, ý thức lĩnh vực rất mạnh, sẽ rất ít xen vào việc của người khác, càng không cần phải nói quản chuyện của chủng tộc khác không liên quan tới mình.
Chẳng lẽ con Ngọc Bích Băng Nhện này là yêu sủng của người tu luyện nào đó, đặc biệt thả ra để phá hỏng chuyện tốt của Tuyết Y lâu?
Nháy mắt, chủ lầu Lược Hỏa lầu đã nghĩ đến rất nhiều, tâm tình cũng không tốt.
Chủ lầu Lược Hỏa là người tính khí táo bạo, lập tức lạnh lùng nói: "Tuyết Y lâu làm việc ở đây, nếu như các hạ không muốn là địch với Tuyết Y lâu, thì nhanh chóng rời khỏi."
Ngọc Bích Băng Nhện hồi đáp lại là một sợi băng tơ quất qua.
Ánh mắt chủ lầu Lược Hỏa hàm chứa vẻ tàn ác, hành động này của Ngọc Bích Băng Nhện đã xem như là khıêυ khí©h. Hắn là một cao thủ Nhân Vương cảnh, đã khi nào thì bị người ta khıêυ khí©h như thế, nên lập tức tay áo tung bay, ngự sử pháp bảo dưới chân, nhào đi qua tới hướng Ngọc Bích Băng Nhện.
Ngọc Bích Băng Nhện nhảy lên, nhảy tung hoành ngang dọc ở chung quanh trên cây cao trăm trượng.
Tốc độ của nó cực kì nhanh, hơn nữa động tác nhẹ nhàng, mang theo chủ lầu Lược Hỏa đuổi theo quay một vòng tròn, trộm nhìn rồi linh hoạt xoay người, bổ nhào tới hắn. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Hỏa linh chưởng của chủ lầu Lược Hỏa đã bắt đầu đánh tới.
Ngọc Bích Băng Nhện lấy băng tơ làm khiên, một cái khiên do băng tơ ngưng kết mà thành đánh lên.
Băng tơ và hỏa linh chưởng đυ.ng vào nhau, băng và lửa va chạm với nhau rồi tan rã, trong không khí phát ra âm thanh xèo xèo. Lực lượng hai người va chạm khiến cho lực hút không khí càng lúc càng lớn, cuối cùng nổ mạnh ầm ầm ở giữa không trung. Uy lực nổ mạnh thổi quét linh thực trên đảo, mặt đất nổ tung, người tu luyện chung quanh chậm chạp không thoát được, bị nổ đến bay ngược đi ra ngoài, hung hăng ngã trên mặt đất, không biết sống chết.
Một màn này làm cho này người tu luyện vốn lớn mật vây xem nhịn không được da đầu run lên, lại không dám tiếp tục tự tin bản thân, vội vàng lui lại phía sau, thối lui đến khoảng cách an toàn mới dừng lại.
So sánh ra, đám đệ tử Tuyết Y lâu liền thảm.
Cấp trên đang chiến đấu là một vị chủ lầu Tuyết Y lâu, bọn họ làm cấp dưới, nào dám đào tẩu bỏ lại một mình chủ lầu Lược Hỏa chiến đấu vào lúc này?
Chỉ có thể vẻ mặt đau khổ, vừa cẩn thận bảo vệ chính mình, vừa quan sát một người một yêu thú đang chiến đấu trên không.
Người tu luyện cao cấp chiến đấu thanh thế lớn, phạm vi ảnh hưởng đến cực lớn, rất nhanh hiện trường liền biến thành một đống hỗn độn, cỏ cây tung bay, linh mộc cao to một gốc rồi một gốc ngã xuống. Đảo Thiên Diệp vốn linh khí dồi dào, thanh sơn tú thủy trong nháy mắt trở nên lồi lõm, có thể nhìn thấy trên mặt đất lộ ra rễ cây thô to của linh mộc cổ giống như rồng có sừng.
Chủ lầu Lược Hỏa ra tay có chút ngoan độc, Ngọc Bích Băng Nhện lấy né tránh làm chủ, điều này làm cho chủ lầu Lược Hỏa lại nghẹn ra một bụng cơn tức.
Ban đầu cũng bởi vì lúc trước Nguyệt Thụ làm ra kết giới dài lâu đánh không được mà tức giận, thật vất vả phá vỡ kết giới, ngay lúc thắng lợi, nào biết lại chạy ra một tên Trình Giảo Kim, làm sao mà không tức giận chứ?
Nhìn chằm chằm Ngọc Bích Băng Nhện trước mặt, trong mắt chủ lầu Lược Hỏa hiện lên sát ý dữ tợn, hỏa linh chưởng giống như không cần linh lực, một chưởng lại một chưởng đánh tới.
Đúng lúc này, đột nhiên từ bên cạnh bay tới một sợi băng tơ, trói chặt chủ lầu Lược Hỏa.
Người tu luyện vây xem thấy một màn như vậy, ồ lên một tiếng, không nghĩ tới Ngọc Bích Băng Nhện này thế nhưng còn chuẩn bị sẵn phương án phòng trừ, ai cũng không có thấy rõ ràng băng tơ bên cạnh đột nhiên bay qua rồi trói chặt chủ lầu Lược Hỏa, giống như từ hư không xuất hiện.
Thông thường, yêu thú cấp mười hai biến hóa có thực lực tương đương với Nhân Vương cảnh. Đương nhiên, yêu thú sau khi biến hóa thì thực lực không có nghĩa là đình trệ tu vi như vậy, yêu thú cũng có thể giống như người tu luyện, thông qua không ngừng tu luyện và cơ duyên mà trưởng thành, khiến cho tu vi tiến bộ, chỉ là tốc độ tu luyện của bọn nó sẽ chậm hơn nhân loại một chút.
Ví dụ về yêu thú thành thần kỳ thực cũng không thiếu, chẳng qua là phẩm cấp của chúng nó cùng sinh ra tới một loại tư chất, đều không phải là cuối cùng.
Con Ngọc Bích Băng Nhện này có hơi thở yêu thú cấp mười hai, hình như là đã biến hóa rồi, nhưng thực lực có bao nhiêu, những người tu luyện còn nhìn không ra được, ít nhất có thể khẳng định, nó chống lại chủ lầu Lược Hỏa, tạm thời không bị thua.
Trên linh mộc cổ, Nguyệt Thụ cũng giật mình trừng to mắt.
Đột nhiên, hắn cảnh giác quay đầu, đợi khi phát hiện cách đó không xa tiểu yêu thú màu đen đang ngồi xổm ở trên cành cây theo dõi hắn, thì lập tức thả lỏng.
Ánh mắt Nguyệt Thụ sáng lên, tiếng lòng vẫn luôn buộc chặt đột nhiên thả lỏng xuống, ngoan ngoãn chào hỏi: "Ngươi khỏe."
A Chiếu từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, cành lá dày đặc chung quanh che chở thân hình nó. Trừ bỏ Nguyệt Thụ ra, đám người tu luyện xa xa đang khẩn trương xem cuộc chiến căn bản không có chú ý tới, trên linh mộc cổ trừ bỏ Nguyệt Thụ, không biết từ khi nào đã có thêm một con tiểu yêu thú.
【Ngươi muốn sống sao?】A Chiếu hỏi.
Nguyệt Thụ sửng sốt, Nguyệt Nữ tộc có thể câu thông cùng vạn vật thiên địa, cho nên nó nghe hiểu lời bí mật A Chiếu nói.
Hắn mất mát nói: "Ta đương nhiên muốn sống, bọn họ gϊếŧ rất nhiều tộc nhân của chúng ta, tộc nhân Nguyệt Nữ tộc còn lại không nhiều lắm, nếu chúng ta đều đã chết hết, đến lúc đó Thiên Thượng Hải có khả năng cũng sẽ biến mất."
A Chiếu hiểu rõ, sau khi đi đến đảo này, thì nó cảm giác được đảo này dị thường, sau đó thì nó lập tức phát hiện, đảo này kỳ thực chính là một ngọn linh thụ mở ra linh trí, mà linh mộc này là do Nguyệt Nữ tộc trồng ra. Trong thượng cổ bách tộc, chỉ có Nguyệt Nữ tộc giỏi nhất là chăm sóc linh thực, rất nhiều linh thụ do bọn họ tự tay trồng ra đều đã sinh ra linh trí, cuối cùng tu luyện biến hóa, trở thành một loại Yêu tộc biến hóa từ linh thụ.
Mà Thiên Thượng Hải sở dĩ sẽ treo ngược ở trên trời, hình thành hoàn cảnh kỳ lạ này, cũng là bởi vì liên quan với Nguyệt Nữ tộc.
Nguyệt Nữ tộc thiên phú thần thông là "Hóa linh vì giới", toàn bộ Thiên Thượng Hải kì thực là vì Nguyệt Nữ tộc kết giới hình thành, kết giới phong tỏa nước biển ở trong không trung, mới hình thành Thiên Thượng Hải vô cùng đặc biệt bậc này. Sau khi trải qua vô số năm tháng, rốt cuộc biến thành quy mô Thiên Thượng Hải hôm nay.
Thiên Thượng Hải hình thành và tồn tại, đều không thoát được quan hệ với Nguyệt Nữ tộc.
Nếu Nguyệt Nữ tộc bị diệt tộc, Thiên Thượng Hải lại không còn Nguyệt Nữ tộc sinh sống, kết giới không còn tồn tại nữa, nước biển trong Thiên Thượng Hải sẽ từ trời cao chảy ngược xuống, phiến đại lục này lại không còn Thiên Thượng Hải. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
A Chiếu cũng không nói nữa, nhìn về phía chủ lầu Lược Hỏa và Ngọc Bích Băng Nhện đang chiến đấu.
Nguyệt Thụ thấy thế, cũng không dám hỏi nhiều.
Tuy rằng hắn không biết lai lịch con yêu thú này, trực giác nó không có khả năng là loại yêu thú cấp thấp, nhưng hơi thở trên người nó quá mức cường đại, Nguyệt Thụ ở trước mặt nó cẩn thận hơn vài phần.
"Đó là Bích công tử đi?" Nguyệt Thụ nhịn không được hỏi, hắn cảm giác được hơi thở ở trên người Ngọc Bích Băng Nhện giống như Bích Tầm Châu.
A Chiếu liếc nhìn hắn một cái, cao ngạo thừa nhận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Thụ vốn tái nhợt lộ ra thần sắc kinh hỉ: "Các ngươi thế nào lại tới đây?"
【Sáng quắc không hy vọng ngươi chết.】A Chiếu nói được vô cùng chắc chắn, bằng không nó cũng sẽ không xen vào.
Nguyệt Thụ nghĩ đến Sở Chước làm cho hắn cảm giác được thân thiết lại ôn nhu, tâm tư cảm động một trận, tiếp theo hai mắt nước mắt ròng ròng, cảm thấy Sở Chước quả nhiên là người tốt. Tuy rằng nhân tộc hại Nguyệt Nữ tộc bọn họ thành như vậy, nhưng trong nhân tộc cũng có người tốt, cũng không phải là người người đều là bại hoại.
Chỉ là hắn chỉ duy trì cao hứng trong chốc lát, lại mất mát nói: "Rất nhiều Nguyệt Nữ tộc đều bị bọn họ gϊếŧ, bọn họ muốn Mộc Linh chi tâm, chỉ cần bọn họ không có được Mộc Linh chi tâm từ chỗ của ta, về sau bọn họ còn có thể đến nữa."
Đột nhiên một móng vuốt của A Chiếu cào đi qua.
Nguyệt Thụ vội vàng đưa tay che mặt, móng vuốt đó cào ở trên tay trắng nõn nà của nó, trừ bỏ có chút hồng ra, cũng không có chuyện gì.
Một móng vuốt này A Chiếu vẫn chưa lưu tình, nhưng không có để lại chút dấu vết gì, có thể thấy được Nguyệt Nữ tộc này tuy rằng thoạt nhìn trắng nõn nà, rất mềm mại, kì thực da thô thịt dày, kháng đánh kháng ngã.
Không hổ là chủng tộc từ thần mộc tiến hóa mà thành, chính là da dày.
Nguyệt Thụ cẩn thận buông tay ra, cũng không để ý mấy cái vết đỏ trên tay nó, nhìn nhìn A Chiếu, có chút ủy khuất nói: "Ngươi làm cái gì?"
【Ngốc!】Ngữ khí của A Chiếu vô cùng ác liệt:【Thiên Thượng Hải đã là dựa vào Nguyệt Nữ tộc các ngươi kết giới mà thành, ngươi không biết lợi dụng nó ẩn giấu đảo đi sao? Chỉ cần các ngươi vẫn luôn ẩn giấu, không để nhân loại lên đảo, bọn họ có thể như thế nào? Nếu nhân loại dám kiêu ngạo nữa, cùng lắm thì ngươi phong tỏa Thiên Thượng Hải lại, không để nhân loại lại tiến vào.】
Trong này không gian có thể thao tác cũng nhiều, nhưng cố tình đám Nguyệt Nữ tộc ngốc hồ đồ này, thế nhưng tùy nhân loại công khai tiến vào địa bàn bọn họ, còn tùy nhân loại kiêu ngạo như vậy, làm hại bọn họ gần như muốn bị diệt tộc.
Nếu là A Chiếu, đã sớm gϊếŧ chết đám nhân tộc dám gây sự.
Có ai dám so với nó chuyện gây sự? Đại gia sẽ làm cho đám nhân tộc biết, nó không phải dễ chọc.
"Nhưng mà... như vậy là không đúng, chúng ta không thể hoàn toàn khống chế Thiên Thượng Hải, như vậy sẽ khiến cho nhân loại bắn ngược, cũng làm cho bọn họ biết tồn tại của chúng ta, Nguyệt Nữ tộc chúng ta cũng không thể sinh hoạt ở đây." Nguyệt Thụ ủy khuất nói: "Tuy rằng chúng ta chế tạo ra Thiên Thượng Hải, nhưng Thiên Thượng Hải phát triển đến nay, đã hình thành quy tắc nhất định, chúng ta căn bản không thể khống chế nó."
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nguyệt Nữ tộc đã chết nhiều thành viên như vậy, bọn họ lại bất lực. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
【Nhưng hiện tại, bọn họ đã biết tồn tại của các ngươi.】
Nguyệt Thụ: "... Cho nên ta cũng không biết làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không biết những nhân tộc này làm thế nào phát hiện được chúng ta, biết trên người chúng ta có Mộc Linh chi tâm. Cho tới nay, chúng ta và nhân tộc đều an ổn vô sự. Thẳng đến gần đây, những nhân tộc này đột nhiên tìm tới chúng ta, gϊếŧ chết tộc nhân của ta, cướp đi Mộc Linh chi tâm."
A Chiếu nhịn không được lại cào hắn một móng vuốt, cảm thấy Nguyệt Nữ tộc còn muốn ngốc hơn tiểu đệ nó thu.
Có lẽ đây là bệnh chung của Nguyệt Nữ bộ tộc, nếu không cũng sẽ không dại dột thiếu chút nữa bị một đám nhân loại diệt tộc.
Lập tức, A Chiếu phát huy tinh thần gây sự của nó, ngại chuyện huyên náo không đủ lớn, bắt đầu giáo huấn cho tiểu oa nhi Nguyệt Nữ tộc này một ít tinh túy gây sự. Khiến cho nó từ một tiểu oa nhi ngây thơ thuần khiết trưởng thành thành một tồn tại phúc hắc tâm hắc. (phúc hắc tâm hắc: bụng dạ đen tối)
Đến lúc đó, không hay ho liền biến thành nhân loại đại lục Thiên Thượng Hải, chẳng qua cái đó và nó có cái quan hệ gì đâu?
A Chiếu vô cùng không chịu trách nhiệm mà nghĩ.
Nguyệt Thụ nghe được sững sờ, bị một con yêu thú thiếu chút nữa giáo huấn thành tôn tử.
Lúc này, xa xa chiến đấu đột nhiên phát sinh dị biến.
Thì ra là chủ lầu Lược Hỏa vô ý bị băng tơ Bích Tầm Châu trói chặt, nhưng hắn hơi chút dùng thủ đoạn, thì lập tức tránh thoát trói buộc của băng tơ. Một người một yêu thú giao thủ mấy chục hiệp, đánh cho oanh oanh liệt liệt, rốt cuộc chủ lầu Lược Hỏa phát hiện vấn đề trên người Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai.
Tuy rằng là đại yêu thú cấp mười hai, nhưng nó vẫn luôn không dám đánh chính diện với hắn, hơn nữa hơi thở cũng càng ngày càng yếu, hiển nhiên là bị thương chưa lành.
Chủ lầu Lược Hỏa lộ ra cười lạnh, quát mắng một tiếng: "Súc sinh, còn không mau mau chịu trói?"
Bích Tầm Châu ghét nhất nhân tộc gọi hắn là súc sinh, nếu yêu thú là súc sinh, nhân loại cũng không phải chim tốt gì! (chim: chửi tục)
Chủ lầu Lược Hỏa thành công chọc giận nó.
Ngọc Bích Băng Nhện lập tức lấy băng làm lưỡi dao, lấy thân thể làm khiên, đánh gϊếŧ qua.
Trên mặt chủ lầu Lược Hỏa lộ ra thần sắc khinh miệt, chờ nó đánh tới, xuất ra pháp bảo trong đáy hòm.
Đó là một cái lưới lửa do dị hỏa hình thành, hỏa có thể khắc băng, càng không cần phải nói là dị hỏa, băng tơ của Bích Tầm Châu tuy rằng lợi hại, cũng không có thể so sánh với dị hỏa. Khi dị hỏa hóa thành lưới lửa lượn tới bao phủ trên đầu nó, lòng Bích Tầm Châu liền cảm thấy không ổn, vội vàng chạy đi.
Lưới lửa đó bị chủ lầu Lược Hỏa khống chế, đuổi sát theo Ngọc Bích Băng Nhện.
Ngọc Bích Băng Nhện cực kì nhanh chóng, lưới lửa cũng không kém, hơn nữa nơi lưới lửa đi qua, đốt hủy hết thảy thành tro, có thể thấy được lợi hại, rất nhanh địa phương phụ cận linh mộc cổ đều dấy lên lửa mạnh hừng hực.
Nguyệt Thụ trắng bệch mặt mũi.
Rễ cây linh mộc cổ đυ.ng tới dị hỏa đó, nháy mắt liền đốt thành tro, cái này tạo thành thật tổn hại lớn đối với linh mộc cổ, toàn bộ đảo chấn động càng thêm kịch liệt.
Nguyệt Thụ bất chấp A Chiếu ở bên cạnh, hắn hai mắt đẫm lệ, chụp cái hạt cầm trong tay vào trong thân thể linh mộc cổ, hai tay hợp lại mở ra, toàn bộ đảo đột nhiên trầm xuống.
Nước biển rầm rầm chảy ngược, những đảo nhỏ chung quanh đã bị nước biển bao phủ, nhóm người tu luyện trên đảo này còn chưa có chạy đi bị nước biển bao phủ, chật vật giãy dụa trồi lên trên mặt biển.
Mà người tu luyện trên Không Minh cảnh thì lại ngự sử pháp bảo bay đến giữa không trung.
Còn có rất nhiều người tu luyện phản ứng linh mẫn nhảy đến trên linh mộc cao to, những linh mộc này còn lộ ra phân nửa trên mặt biển.
"Thật sự muốn chìm xuống biển sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ được dây thừng cột ở bên hông kéo ở giữa không trung kêu lên thất thanh sợ hãi.
Lúc này Sở Chước đứng ở trên một ngọn linh mộc, chỗ ba trượng phía dưới chính là nước biển chảy ngược, trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị nàng buộc ở trong tay có hơn phân nửa người bị dìm ở trong nước biển, nhưng lúc này hắn đã bất chấp những thứ này, nhìn lại hướng trung tâm đảo, càng nhìn càng lo lắng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước cũng không biết lúc này tình huống thế nào, không thể trả lời hắn.
Sở Chước nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ túi linh thú, kêu Uyên Đồ Huyền Quy ra, thừa dịp người khác không chú ý, quăng nó vào trong biển.
Đảo Thiên Diệp đột nhiên chìm xuống, rất nhiều người tu luyện giật nảy mình, nhưng cũng không có gì ảnh hưởng với một người một yêu thú đang giao chiến.
Vị trí gốc linh mộc cổ toàn bộ ngâm mình ở trong biển, tuy rằng cái này đối với dị hỏa cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng rốt cuộc có thể khắc chế một ít, dị hỏa ở trong nước cũng không có linh hoạt như vậy.
Lúc này, chủ lầu Lược Hỏa đã tiếp cận Ngọc Bích Băng Nhện, chưởng một chưởng tới nó.
Ngọc Bích Băng Nhện và hắn quấn đấu lâu như vậy, lực lượng đã muốn khô kiệt, khi thấy chưởng này liền muốn đánh đến trên người hắn, đột nhiên một hỏa xà thật nhỏ hư không xuất hiện, hướng tới chủ lầu Lược Hỏa quấn lên.
Nhan sắc lửa này cực kì kỳ lạ, thế nhưng trong màu tím hồng bao hàm màu trắng nhè nhẹ, khí tức lại đáng sợ.
Trong lòng chủ lầu Lược Hỏa cả kinh, cảm giác được uy lực hỏa xà đó, da đầu run lên, nhanh chóng lui về phía sau.
Chỉ là tốc độ của hắn có mau nữa, làm sao nhanh hơn được hỏa xà kia?
Hỏa xà giống như có sinh mệnh, cuộn chặt mà đến, nháy mắt thì dính vào da thịt hắn.
"A —— "
Chủ lầu Lược Hỏa thảm kêu một tiếng, thân hình đuổi gϊếŧ Bích Tầm Châu bắt đầu trở nên không xong. Da thịt bị lửa đó đυ.ng phải, thế nhưng phỏng khó nhịn, đau đớn xâm nhập cốt tủy, đau đến hắn chỉ muốn lăn lộn kêu thảm thiết.
Ngọc Bích Băng Nhện thấy thế, cũng không quản chính mình hiện tại sắp kiệt lực, cũng liều mạng xuất toàn lực, cho chủ lầu Lược Hỏa một kích trí mệnh.
Ở trong sự không tưởng tượng nổi của chủ lầu Lược Hỏa, l*иg ngực của hắn bị hơn một ngàn sợi băng tơ xuyên thấu, khi băng tơ rút ra, máu thịt tung tóe, lại vẫn trắng noãn long lanh như cũ, không nhiễm một giọt máu nào.
Thân thể chủ lầu Lược Hỏa từ giữa không trung ngã xuống ầm ầm, rơi vào trong biển.
Mà lúc này, đảo Thiên Diệp đã hoàn toàn chìm vào trong biển, chỉ có gốc linh mộc cổ cao lớn nhất lơ lửng ở trên biển, mà nó cũng đang chìm xuống.
Theo đảo Thiên Diệp trầm xuống, nước biển chung quanh bị đảo lộn quay cuồng, giống như dưới biển có một con thủy long đang gây sóng gió, nhấc lên sóng to cao nghìn trượng, từng cơn sóng đánh tới, tất cả người tu luyện trên biển cũng không ai ngoại lệ đều bị sóng to nuốt cuốn vào trong biển...
Hết chương 55.