Chương 39: Tiến về Linh thế giới

Editor: ChieuNinh

Sau khi Sở Chước biết thời gian mình có thể tu hành ở Tẩy Kiếm Tông chỉ còn lại có nửa năm, vì thế càng thêm khắc khổ.

Mặc kệ là đời trước, hay là đời này, những ngày tu hành ở Tẩy Kiếm Tông này, đều là giai đoạn quan trọng nhất trong sinh mệnh của Sở Chước. Cho dù nó vô cùng buồn tẻ, không chút gợn sóng, mỗi ngày chỉ có tu luyện vĩnh viễn không ngừng nghỉ, làm bạn với mồ hôi và mệt nhọc. Tất cả tuổi thanh xuân thiếu nữ của nàng đều hao phí vào lúc này, cũng là một đoạn kinh nghiệm đơn giản bình nhất của nàng thuở ban đầu.

Không có mài Tẩy Thiên phong, không có một lần cắn chặt răng, gánh nặng đi trước, vốn không có Sở Chước tương lai đi đến chỗ cao.

Nghị lực, kiên trì, chấp nhất... tất cả đều là phẩm chất tốt nhất được thành lập ở Tẩy Kiếm Tông, cũng là gốc rễ nàng có thể ở trong khốn cảnh lần lượt tiếp tục kiên trì.

Tuy rằng Tẩy Kiếm Tông không phải gia tộc và tông môn của nàng, đối với nàng mà nói đã có một ý nghĩa quan trọng khác không thể nói thành lời.

Trong lòng nàng nhớ kỹ phần tình nghĩa này, cũng hy vọng Tẩy Kiếm Tông càng ngày càng tốt.

Cho dù đời này dường như đã thay đổi rất nhiều chuyện, nàng đã thấy không rõ lắm hướng đi của Tấn Thiên đại lục, vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu như cũ.

Thời gian nửa năm chớp mắt trôi qua.

Mắt thấy thời gian ước định đã đến, Sở Chước dần dần không còn đi tường kiếm tìm hiểu nữa, nhưng mà vẫn kiên trì huấn luyện vung kiếm đơn giản nhất như cũ, làm cho các đệ tử Tẩy Kiếm Tông vốn muốn xem nàng có thể ngộ ra kiếm quyết gì thì rất thất vọng.

Bọn họ phát hiện, trừ bỏ đại sư huynh Thân Đồ Hoàng ra, không ai giống như tiểu cô nương này, có thể kiên trì huấn luyện trụ cột buồn tẻ, mỗi ngày trừ bỏ vung kiếm chính là vung kiếm, giống như không có không nhịn được xúc động ngộ ra kiếm pháp tu luyện.

Chẳng lẽ mạch não của thiên tài đều là giống nhau?

Ngay tại khi những đệ tử Tẩy Kiếm Tông đó phân tâm ủ rũ luyện kiếm, đột nhiên phát hiện tiểu cô nương ở góc sáng sủa vung kiếm đã dừng lại.

Bọn họ nhìn xem mặt trời trên cao, vừa mới là buổi chiều thôi, sao lại ngừng rồi?

Tiếp theo, bọn họ liền thấy Sở Chước mang theo thanh trọng kiếm, đi đến chỗ bọn họ.

Đám nam đệ tử đều rất kích động, thậm chí nhịn không được ngượng ngùng nghĩ, có phải nàng muốn tới tìm bọn họ nói chuyện hay không? Chẳng lẽ cuối cùng nàng đã phát hiện đại sư huynh trừ bỏ tư chất tốt ra, cái khác đều rất kém cỏi, bị bọn họ anh tuấn tiêu sái cảm phục rồi sao? Hoặc là muốn kết giao bằng hữu với bọn họ?

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, họ phát hiện tiểu cô nương đã đi tới, vì thế tất cả mọi người dừng lại.

Tiếp theo, chỉ thấy tiểu cô nương xinh đẹp đột nhiên nhoẻn miệng cười với bọn họ, dung mạo như ánh mặt trời, cười đến cực kỳ đáng yêu, ngũ quan vốn còn có chút nhu hòa điềm tĩnh cũng sáng lạn lên, cả người tựa như tiểu muội muội thanh xuân dào dạt, cười làm cho lòng người ta cũng hóa ngọt ngào.

Chỉ là, nghe tới lời nói kế tiếp của nàng, tất cả nam đệ tử đều mê mang.

"Muội phải đi?" Một nam đệ tử vừa kinh hoảng vừa hỏi.

Chung quanh nam đệ tử cũng ngốc kinh, sau khi phản ứng kịp, đều nhịn không được che tim nhỏ bị thương, không thể thừa nhận cái chuyện tàn khốc này.

Bọn họ còn dự tính đợi sau khi cô nương này lớn lên, theo đuổi để nàng làm bạn đời mà.

Ai ngờ tiểu cô nương thế nhưng nói, nàng phải rời khỏi Tẩy Kiếm Tông.

Sở Chước ừ một tiếng, bên môi hàm chứa cười ngọt ngào như cũ, nói với bọn họ: "Muội phải về nhà! Trong khoảng thời gian này, đa tạ chư vị sư huynh chăm sóc cho muội."

Tuy rằng cô không phải đệ tử Tẩy Kiếm Tông, nhưng có thể ở Tẩy Kiếm Tông tu hành, trên danh nghĩa cũng có thể xưng một tiếng sư huynh muội.

Một đám nam đệ tử vô cùng mất mác, lúc này bọn họ mới nhớ tới, cô nương này cũng không phải là đệ tử Tẩy Kiếm Tông bọn họ, mà là người ngoài tới đây tu hành, sớm hay muộn nàng phải rời đi.

"Vậy về sau muội còn tới Tẩy Kiếm Tông không?" Một nam đệ tử nhịn không được hỏi.

"Nếu có duyên mà nói, có lẽ sẽ đến." Sở Chước trả lời, về sau nếu có thể lại trở về Tấn Thiên đại lục, thì sẽ đến.

Lời này nháy mắt làm cho tất cả người đều phấn chấn lên.

Ôi, tiểu cô nương chỉ là về nhà thôi, bọn họ có thể đợi nàng lại lớn hơn một chút, sau đó đi Sở gia Lăng Dương để ngẫu nhiên gặp mặt nàng, đến lúc đó lại theo đuổi nàng cũng không vội. Diendanlequydon~ChieuNinh

Sau khi Sở Chước nói lời từ biệt với đám nam đệ tử kia, thì mang theo trọng kiếm xuống núi.

A Chiếu đợi nàng ở giữa sườn núi, nhìn thấy nàng đi xuống dưới, chỉ nhảy vài cái đã đến trên vai nàng, dùng cái đuôi quét quét cổ nàng.

Sở Chước bị cái đuôi lông xù khiến cho có chút ngứa, nhỏ giọng nói: "Kỳ thực thật sự có chút luyến tiếc, Tẩy Thiên phong là một nơi tu luyện vô cùng tốt, những đệ tử Tẩy Kiếm Tông đó đều rất thú vị."

Thích bát quái, luyện kiếm lúc nào cũng là không chăm chú, thường bị đại sư huynh đẩy xuống sườn núi, ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười.

A Chiếu lại dùng cái đuôi quét quét nàng.

Chỉ là trong chốc lát, cái đuôi đó trực tiếp vòng đến trên cổ nàng.

Sở Chước bị nó bóp mà bước chân hơi ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Thân Đồ Hoàng đi tới bên này.

Sở Chước đã có một đoạn thời gian rất dài không có nhìn thấy Thân Đồ Hoàng, từ lúc thế lực Tấn Thiên đại lục và Yến Nhã Chính liên minh rồi, Thân Đồ Hoàng đã không đến Tẩy Thiên phong tu luyện. Nghe đệ tử luyện kiếm ở Tẩy Thiên phong nói, hắn bị chưởng môn ném vào trong cấm địa Tẩy Kiếm Tông tu luyện, tự mình chỉ điểm hắn tu hành, một lần chính là nửa năm.

Lúc này nhìn Thân Đồ Hoàng, Sở Chước phát hiện lúc này khí chất của hắn thay đổi rất lớn so với nửa năm trước, khi đó hắn giống như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, hiển lộ sắc bén, trong đơn giản lại có thể tổn thương người. Nay kiếm đã vào vỏ, sắc sảo nội liễm, hơi thở cũng trở nên càng ổn trọng.

Nhưng không giấu đi sự phong thái tuyệt đỉnh của hắn như cũ, chỉ cần hắn ở đó, chính là tồn tại không thể xem nhẹ, cảm giác tồn tại rất rõ ràng.

Kiếm tu và kiếm giao tiếp, đại đa số kiếm tu phong duệ mười phần như Thân Đồ Hoàng như vậy, cho dù là một thanh kiếm vào vỏ, vẫn là lợi khí như cũ.

Khi Thân Đồ Hoàng đi đến trước mặt Sở Chước, đột nhiên đứng lại.

Sở Chước nhìn hắn, trong lòng đoán Thân Đồ Hoàng bị chưởng môn ném vào cấm địa tu luyện, phỏng chừng là muốn đưa hắn đưa đi Linh thế giới.

"Nghe nói ngươi phải rời khỏi Tẩy Kiếm Tông?" Thân Đồ Hoàng hỏi.

Sở Chước gật đầu: "Đúng vậy."

"Bao lâu?"

"Khi các ngươi xuất phát, ta sẽ đi cùng các ngươi."

Nghe nói như thế, trên mặt Thân Đồ Hoàng cũng không có lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hắn nghiêm mặt, đột nhiên nói: "Khi kế hoạch của Yến Nhã Chính thất bại, hắn đã từng hỏi qua ta, một sát thủ Kiêu Điện hắn phái tới đã mất tích ở Tẩy Kiếm Tông."

Sở Chước hơi kinh ngạc, rất nhanh thì hiểu rõ ý tứ Thân Đồ Hoàng, thì ra đêm đó sát thủ ẩn vào Phù Thiên Phong là tổ chức sát thủ nổi danh Tấn Thiên đại lục—— người Kiêu Điện.

"Kiêu Điện là một tổ chức sát thủ vô cùng thần bí ở Tấn Thiên đại lục, chỉ cần trả được giá tiền, bất cứ việc gì bọn họ đều nhận. Yến Nhã Chính và Kiêu Điện giao dịch, thỉnh một điện chủ trong mười ba điện của Kiêu Điện tới gϊếŧ ngươi, nghe nói điện chủ đó là một người tu luyện Không Minh cảnh..."

Theo Thân Đồ Hoàng hiếm khi thao thao bất tuyệt tự thuật, thần sắc trên mặt Sở Chước từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, chỉ nhìn hắn.

A Chiếu nhìn Thân Đồ Hoàng, đồng tử dị sắc lướt qua mấy phần u quang trầm tĩnh.

"Đêm đó sát thủ lẻn vào Tẩy Thiên phong đúng là sát thủ Kiêu Điện, có đúng không?" Cuối cùng Thân Đồ Hoàng hỏi.

Sở Chước gật đầu: "Đúng là hắn, ta thiếu chút nữa bị hắn gϊếŧ chết, may mắn tránh được một kiếp."

Thân Đồ Hoàng nghe xong, không chút sợ hãi kinh ngạc nào, cũng không có hỏi nàng làm thế nào tránh được một kiếp, chỉ nói: "Lúc ấy khi Yến Nhã Chính hỏi ta, ta nói là Tẩy Kiếm Tông phái người đi bảo hộ ngươi, đã loại trừ."

Nghe nói như thế, trên mặt Sở Chước lộ ra vẻ tươi cười, chắp tay nói: "Đa tạ Thân Đồ công tử trượng nghĩa."

Trên thực tế, Sở Chước đã sớm có dự đoán, mặc kệ là lần này Tẩy Kiếm Tông đề xuất cấp cho Sở gia mười danh ngạch đi Linh thế giới, hay là Yến Nhã Chính vẫn luôn không có tới tìm nàng gây phiền toái, nàng đều hiểu rõ ràng nhất định là Thân Đồ Hoàng đã làm gì đó ở trong này. Quả nhiên là nàng đoán đúng, cũng không uổng lúc trước nàng đặc biệt tìm tới Thân Đồ Hoàng, hơn nữa lộ ra nhiều như vậy. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Thân Đồ Hoàng không phụ nàng tín nhiệm.

Thân Đồ Hoàng nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến thần sắc thích ý trên mặt nàng, dĩ nhiên cũng hiểu rõ bị nàng tính kế, nhưng không nghĩ ra có chỗ nào không tốt. Dù sao là hợp tình hợp lý, hắn cũng có thể làm như vậy, đây cũng là Tẩy Kiếm Tông phải làm, một tông môn lớn như vậy, nói chung cũng không thể làm hại một tiểu cô nương mạo hiểm, cuối cùng lại không bảo hộ được nàng.

"Nếu như về sau nhìn thấy Yến Nhã Chính, ngươi phải cẩn thận."

Thân Đồ Hoàng nói xong lời này, xoay người rời khỏi.

Sở Chước nói một tiếng cảm ơn với hắn, Thân Đồ Hoàng đã đi xa, cũng không biết có nghe được hay không.

Sở Chước ôm A Chiếu đến trong lòng, hôn đầu nó một cái, nói: "A Chiếu, Thân Đồ Hoàng này thật sự là một người thú vị, có phải hay không?"

A Chiếu đặt một móng vuốt ở trên mặt nàng, tuyệt không thú vị.

Trở lại Phù Thiên Phong, Sở Chước thu thập đơn giản, rồi đi đại điện trên đỉnh núi bái phỏng Chiêm Hòa Trạch.

A Chiếu không đi theo, mà là đứng ở trên hành lang, dường như đang tự hỏi thú sinh đại sự gì đó. (người ta thường nói là đại sự nhân sinh: chuyện đời người. Mà A Chiếu là thú nên tác giả dùng từ thú sinh, sau này sẽ có vài trường hợp tương tự như thế mọi người đừng khó hiểu nha.)

Uyên Đồ Huyền Quy đang ngâm linh thủy Ngũ Hành Hoạt trong bồn ngọc thạch thò đầu ra, liếc mắt nhìn tiểu yêu thú ngoài cửa một cái, đột nhiên nói:【Tầm Châu ca, thoạt nhìn lão đại tâm tình không tốt, làm sao vậy?】

Ngọc Bích Băng Nhện từ mái hiên treo băng tơ xuống dưới, lơ lững ở giữa không trung, nói:【Làm sao mà ta biết? Không bằng ngươi hỏi nó một chút.】

Huyền Uyên vẫn là đứa nhỏ đơn thuần, lập tức nói thẳng:【Lão đại, huynh làm sao vậy?】

Rốt cuộc A Chiếu thu hồi ánh mắt, trở lại trong phòng, nhảy lên trên bàn, hỏi:【Nếu một nữ nhân cảm thấy một người nam nhân thú vị, cái này đại biểu cho cái gì?】

Ngọc Bích Băng Nhện:【Đại biểu giống như nữ nhân sinh ra cảm tình với nam nhân.】

Uyên Đồ Huyền Quy:【Đại biểu bọn họ là bạn chơi!】

A Chiếu và Bích Tầm Châu không nhìn con rùa nhỏ đó, hai đứa sáp lại với nhau nghiêm túc thảo luận xem một nữ nhân cảm thấy một nam nhân thú vị đại biểu cho cái gì.

【Lão đại, ngươi hỏi cái này làm cái gì?】Bích Tầm Châu vẫn là một con nhện rất đơn thuần, không hiểu rõ vì sao lão đại lại rối rắm chuyện nhân loại này.

【Nếu sáng quắc đột nhiên sinh ra cảm tình với một người nam nhân... 】

【Đó là không có khả năng!】Bích Tầm Châu không chút nghĩ ngợi nói.

【Vì sao?】

【Bởi vì có chúng ta ở đây, nếu nam nhân đó không đánh lại chúng ta, chủ nhân mới sẽ không thích loại cặn bã yếu kém này.】

Bích Tầm Châu nói được rất hiển nhiên, đương nhiên thì cũng được Huyền Uyên phụ họa ra tiếng:【Đúng đát, chủ nhân mới không thích cặn bã yếu kém! Về sau đệ sẽ trở nên rất mạnh đát!】

Bích Tầm Châu và A Chiếu lại không nhìn nó.

A Chiếu sau khi trải qua một phen tự hỏi, chấp nhận mà nói:【Lão nhị, ngươi nói đúng! Cho nên, về sau chúng ta phải nhìn kỹ một chút, đừng để cho mấy dã nam nhân câu sáng quắc đi rồi.】Nó dừng lại, lại phụ thêm một câu:【Còn có dã yêu thú!】

Nếu lúc này Ngọc Bích Băng Nhện là hình người, nhất định khóe miệng co rút không thôi.

Nhưng sau khi móng vuốt của lão đại sáng lên, nó lập tức nói:【Lão đại nói đúng. Còn có, lão đại, ngươi có thể không gọi ta là lão nhị không?】

A Chiếu vô cùng vừa lòng, không nhìn Bích Tầm Châu kháng nghị, vỗ vỗ cái bàn kêu Huyền Uyên đi qua, bắt đầu kế hoạch giáo huấn "Phòng ngừa đừng để dã nam nhân và dã yêu thú câu Sở Chước đi" cho bé rùa, nói đến mắt đậu đen của bé rùa xoay vòng vòng, cả rùa đều mộng rồi.

【Hiểu rõ chưa?】A Chiếu cào vài cái ở trên mai rùa của nó.

Bé rùa:【Đã hiểu rõ, chủ nhân chỉ có thể là của lão đại, ai cũng không thể cướp đi.】

A Chiếu:【... Rất tốt, cứ như vậy!】

Ngọc Bích Băng Nhện nhịn không được che mặt, lại nói Huyền Uyên rốt cuộc là ngươi làm sao cho ra được cái kết luận hiếm thấy như vậy? Còn có lão đại ngươi cũng quá không biết xấu hổ, thế nhưng cứ thừa nhận như vậy, cũng không hỏi chủ nhân một chút sao?

***

Trong đại điện, Sở Chước đang chào từ biệt với Chiêm Hòa Trạch.

Chiêm Hòa Trạch đối với cái này cũng không ngoài ý muốn, chỉ là có chút cảm khái, cuối cùng nói: "Về sau đi đến Linh thế giới, hy vọng hết thảy cẩn thận, mấy người Võ sư huynh cũng sẽ đi qua, nếu gặp phải phiền toái gì, có thể đi tìm Võ sư huynh."

Sư huynh đệ bọn họ được Sở Chước cứu giúp ở tiểu bí cảnh, ân cứu mạng không cách nào hồi báo, cũng không phải một danh ngạch tu hành ở Tẩy Kiếm Tông là có thể triệt tiêu. Cho nên mặc kệ là Chiêm Hòa Trạch hay Võ Thịnh đều nguyện ý chiếu cố nàng nhiều hơn, coi như là kết cái thiện duyên.

Sở Chước cười đáp ứng, nói: "Trong thời gian ba năm qua có được Chiêm thúc thúc quan tâm, con vô cùng cảm kích, ngày khác nếu như có thể trở về Tấn Thiên đại lục, nhất định đến thăm Chiêm thúc thúc."

Chiêm Hòa Trạch cười đáp ứng, trong lòng hiểu rõ lần này bọn họ vừa đi, không biết đến khi nào mới có thể trở về, càng không cần phải nói cấp của đại lục Linh thế giới cao hơn Tấn Thiên đại lục. Nơi đó người tu luyện càng nhiều, thế lực càng khổng lồ, những người này đi tới đó, không có tông môn và gia tộc che chở, bọn họ đi từng bước một đều phải dựa vào chính mình, không biết đến khi nào mới có thể dựa vào bọn họ xông ra một mảnh thiên địa, khai thông một thông đạo ổn định cho Tấn Thiên đại lục thông tới đại lục Linh thế giới.

Một đám người đi Linh thế giới, cũng là người khai thác, cũng là người dò đường. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Ba ngày sau, một đám người tập trung đến quảng trường Tẩy Kiếm Tông.

Sở Chước đi theo bên cạnh Võ Thịnh Minh Kiếm phong, quả nhiên nhìn thấy Thân Đồ Hoàng ở trong một đám kiếm tu Tẩy Kiếm Tông.

Những kiếm tu Tẩy Kiếm Tông đó cũng nhịn không được nhìn qua đây, tự nhiên bọn họ phát hiện Sở Chước cũng không phải là đệ tử Tẩy Kiếm Tông, không rõ vì sao sẽ đi theo bên người Võ Thịnh.

Võ Thịnh nói đơn giản: "Nàng là người Sở gia Lăng Dương, Sở tộc trưởng ủy thác ta đưa nàng đoạn đường."

Nghe xong, nhóm kiếm tu này thu hồi ánh mắt.

Thật sự là một đám kiếm tu vô cùng ngay thẳng!

Sở Chước cũng có chút lo lắng sau khi bọn họ đến Linh thế giới, tính khí như vậy có thể bị hố hay không. Mãi cho đến khi phát hiện trong nhóm người này, còn có một trưởng lão lấy giả dối nổi tiếng ở trong hàng đệ tử Tẩy Kiếm Tông, thì nhất thời hiểu rõ.

Lần này bọn họ là phải đi Linh thế giới thăm dò tình huống, thuận tiện phát triển thế lực Tấn Thiên đại lục, đương nhiên không có khả năng phái một đám kiếm tu ngay thẳng đi qua, còn cần đến một người đầu óc linh hoạt. Giống như ở Tấn Thiên đại lục, vũ lực cường đi làm nắm đấm, đầu óc linh hoạt ở sau lưng làm âm mưu, hợp tác khăng khít.

Sau một lát, thì thấy Yến Nhã Chính ôm một người ở trong lòng ngự kiếm mà đến.

Người Yến Nhã Chính ôm trong lòng chính là Từ Nô Song sau khi trúng độc thì đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Nửa năm qua, mặc kệ là chưởng môn Đan Tầm Tông cố gắng như thế nào, đều không thể giải trừ độc trên người Từ Nô Song, chỉ có thể liên tục dùng giải độc đan áp chế độc tố trong cơ thể nàng, giữ một hơi.

Tinh thần của Yến Nhã Chính thoạt nhìn có chút không xong, cũng không biết là thật sự lo lắng cho tình huống của Từ Nô Song, hay là vì nguyên nhân huyết khế, khiến cho hắn cũng đi theo chịu tội.

Thời gian nửa năm, Tẩy Kiếm Tông vẫn không có thể tra ra người hạ độc là ai, chỉ có thể suy đoán có thể là người có thù oán với Tẩy Kiếm Tông hoặc Tuần Hoa Tông, mục đích là phá hư cọc hôn sự này. Đây cũng không phải là suy đoán lung tung, dù sao Tấn Thiên đại lục lớn như vậy, khó bảo toàn hai tông môn này không có kết phải kẻ thù nào, chỉ là ở trong bóng tối nên bọn họ không biết mà thôi.

Hai tông vẫn bí mật phái người đi thăm dò việc này, cho dù không có đầu mối, cũng muốn làm cho Yến Nhã Chính nhìn.

Ở trong khoảng thời gian này Yến Nhã Chính không phải vội vàng tìm kiếm thông đạo không gian ổn định, chính là nghiên cứu độc trên người Từ Nô Song. Cũng không có tâm tư nào đi thăm dò ai hạ độc, chỉ hy vọng có thể mau chóng trở lại đại lục Linh thế giới, thỉnh luyện đan sư rất cao cấp ra tay cứu Từ Nô Song, đối với luyện đan sư của Tấn Thiên đại lục, Yến Nhã Chính đã vô cùng thất vọng.

Nhưng mà nghĩ đến linh khí loãng trên Tấn Thiên đại lục, cũng không có điều kiện tạo ra một luyện đan sư cấp cao, cũng không kỳ quái.

Yến Nhã Chính ôm người trong lòng, gật đầu tỏ ý với chưởng môn Âu Chính Dương đến tiễn đưa, rồi nhảy lên một con chim loan.

Những người khác trên quảng trường cũng đều sôi nổi chào từ biệt cùng với đám người Âu Chính Dương tiễn đưa, nhảy lên chim loan. Chim loan phát ra một tiếng hót líu lo trong veo, giương cánh bay đi hướng lên bầu trời, đuôi lông hoa mỹ để lại một đường ánh sáng cầu vồng trong không trung.

***

Năm ngày sau, rốt cuộc bọn họ đến đích.

Nơi đây là góc bắc địa của Tấn Thiên đại lục, chung quanh là một vùng đất núi hoang khô cằn, gió bắc lãnh liệt gào thét thổi qua, nhấc lên tay áo của mọi người.

Lúc này trên mặt đất khô cằn đã có một đám người đang chờ, trừ bỏ thuộc hạ của Yến Nhã Chính, còn có người môn phái khác của Tấn Thiên đại lục, phần lớn tu vi đều là Không Minh cảnh trở lên.

Rất nhanh Sở Chước nhìn thấy người Sở gia.

Người Sở gia vô cùng dễ nhận biết, bởi vì bầu bạn bên người bọn họ đều là một yêu thú loại hình chiến đấu, tổng cộng có chín người, làm cho nàng giật mình là, thế nhưng còn có Sở Thanh Từ.

Sở Chước đi qua, thỉnh an với các trưởng bối Sở gia.

Dẫn đầu Sở gia là ngũ trưởng lão, tên là Sở Khai Hào, cùng vai vế với Tằng gia gia của Sở Chước, tu vi của ông ở Linh Quang cảnh tầng năm.

Sở Khai Hào gật đầu với nàng, đánh giá một phen, phát hiện tu vi của nàng ở Ngưng Mạch cảnh tầng chín, hơn nữa ẩn ẩn đã có xu thế đột phá, không khỏi âm thầm gật đầu, nói: "Chuyến này vừa đi, không biết con đường phía trước sẽ như thế nào, con phải nhớ lấy, con là đệ tử Sở gia, bảo vệ tốt cho mình."

Sở Chước vâng dạ đáp ứng.

Lúc này, đột nhiên nghe được một trận tiếng hút không khí nho nhỏ.

Sở Chước quay đầu nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy giữa bầu trời xuất hiện một chiếc thuyền con thoạt nhìn cực kì cổ quái, lấy trình độ của luyện khí Tấn Thiên đại lục, làm sao gặp qua khí cụ bay trên không như vậy, người người đều vô cùng kinh ngạc.

Hết chương 39.