“Tiểu Xung…” Giọng của Lâm Nguyên rất thấp, mang theo một tia nghẹn ngào đã cật lực kìm nén.
“Ừm…” Phó Xung cảm thấy tay Lâm Nguyên có chút run rẩy, đầu ngón tay lành lạnh, không còn ấm áp và mạnh mẽ như trước.
Lâm Nguyên nghiêng người, quay mặt về phía cách tường, đưa tay xoa xoa mặt mình, “Em làm thế nào… mà tìm được đến đây. Lại là A Tiêu à, cái tên thích lo việc bao đồng này…” Hắn mở mắt xoay người lại, như đang cố gắng cười với Phó Xung một cái, cơ mặt giật giật nhưng hắn lại không thể nặn ra nụ cười.
“Không phải Tiêu ca, là anh… mang em đến.” Nhìn khuôn mặt xám xịt và vàng vọt, đôi mắt sưng húp và vẻ mặt có chút xấu hổ của Lâm Nguyên, Phó Xung bỗng cảm thấy tâm mình như đang sóng sánh trong làn nước, khi chìm khi nổi, trong sự lay động là cảm giác nhức nhối khó tả.
“Anh?” Lâm Nguyên giật mình, Phó Xung đã đưa cốc nước lên khóe môi hắn.
Phó Xung gật gật đầu, nhìn Lâm Nguyên uống mấy ngụm nước, “Anh theo dõi em nhiều ngày như vậy mà còn không cho em theo lại anh một lần sao?” Anh cố ý thả lỏng ngữ điệu, cố gắng hóa giải sự lúng túng cùng căng thẳng trong lòng Lâm Nguyên, người đàn ông này luôn tự do và hào phóng, tính tình tùy hứng tự nhiên, chưa bao giờ có dáng vẻ khốn đốn và bất lực như bây giờ.
Khuôn mặt u ám của Lâm Nguyên có chút đỏ lên, “Đã nhiều ngày rồi… không theo.”
Phó Xung đặt ly nước sang tủ đầu giường bên cạnh, ánh mắt lại bị một quyển sổ có chút ố vàng hấp dẫn. Anh vô thức cầm nó lên, dòng chữ nhỏ “Tiểu Xung, anh thích em” lập tức đập vào mắt anh, nét chữ xanh đen trên nền giấy ố vàng sau bảy năm vẫn rõ ràng như trước. Ngay lúc ấy, dường như có một cái gì đó vừa chua xót vừa nóng hổi không thể khống chế được xông lên khoang ngực cùng hốc mắt của anh, như dòng nước đã bị con đê chặn lại suốt bảy năm trời, sóng sau cao hơn sóng trước, lập tức muốn trào ra.
“Tiểu Xung… Thật không nghĩ tới em sẽ đến…” Lâm Nguyên tựa như đang nói với Phó Xung, nhưng lại như bán tín bán nghi nói với chính mình.
Phó Xung chậm rãi hít vào một hơi, xoa dịu sự phập phồng trong l*иg ngực, nhẹ nhàng buông quyển sổ xuống, “Có chút chuyện muốn cùng anh giải quyết.”
Lâm Nguyên ngồi ngay ngắn, hắn vẫn chưa kịp hoàn hồn sau sự xuất hiện đột ngột của Phó Xung, “Giải quyết?” Sắc mặt hắn đột nhiên tái đi, đúng vậy, dù sao thì mình cũng… nợ em ấy quá nhiều.
Phó Xung nhìn sắc mặt của hắn, “Nhưng cũng không vội. Rất lâu rồi em chưa nấu ăn, lại vừa nhìn thấy Tiêu ca mua khá nhiều đồ, có chút ngứa nghề. Anh muốn ăn gì? Em… làm cho anh ăn.”
“Cháo!”
Lâm Nguyên buột miệng, nhưng rồi lại cảm thấy có chút không ổn,“Không cần phiền toái như vậy, anh không muốn ăn gì hết…”
Phó Xung nhìn sâu vào mắt hắn, “Không phiền toái… em thích… làm.”
A Tiêu có chút ngơ ngác nhìn Lâm Nguyên đã rửa mặt và thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ mà đưa cho hắn vài viên thuốc. Lâm Nguyên không từ chối như bình thường mà rất phối hợp, thoải mái nhận lấy và uống ngay. Không biết có phải do vừa rửa mặt hay không mà sắc mặt hắn đã tốt hơn nhiều, nhìn có chút sức sống. Hắn nhìn A Tiêu đứng im bất động thì nhíu nhíu mày, “Sao? Sao không qua đó giúp đỡ một chút đi, nhìn chằm chằm tôi làm cái gì.”
A Tiêu trong lòng oán giận một câu nhưng ngoài miệng lại thản nhiên nói: “Ethan vừa đến, đang làm trợ thủ trong bếp rồi, tôi một lát nữa sẽ qua.” Lâm Nguyên ngẩn người, ánh mắt có chút không được tự nhiên rơi vào bản phác họa trên tường.
Gian bếp nhỏ nóng hầm hập. Hai bếp gas được dùng hết công suất, một người đang nấu cháo bổ dưỡng yêu thích của Lâm Nguyên, một người khác thì đang hầm một nồi canh thịt nạc cùng táo quế có tác dụng tốt cho dạ dày và bổ khí. Phó Xung vừa rửa rau vừa nghe anh đẹp trai bên cạnh nói chuyện. Tuy là lần đầu thực sự tiếp xúc nhưng rất kỳ quái là hai người không hề có cảm giác xa lạ.
“Lâm đại ca là người ngoài lạnh trong nóng, nhìn khó gần chết đi được, nhưng mà đến lúc kết bạn với anh ấy rồi thì lại không buông tay ra được. Em chỉ vừa mới kể về chuyện của mẹ, mấy người bạn của anh ấy đã rất tốt bụng mà giúp đỡ, sau khi anh Lâm gặp chuyện họ còn giúp em thêm rất nhiều việc nữa, cứ như việc của anh ấy cũng là việc của họ vậy.” Ethan vừa ngồi nhặt một khay đậu tương to nên tay hơi đau và có chút run run.
“Đúng rồi, mấy người bạn kia của Lâm ca em đã gặp qua một lần khi họ đến thăm tù, có Thượng ca còn hỏi em về anh đấy, nói anh làm sao lại như bốc hơi khỏi thế gian này vậy, không liên lạc được.”
“Ồ.” Động tác của Phó Xung ngừng lại một lát, anh biết người đó là Thượng Mãnh, người trong nhóm bạn thân của Lâm Nguyên, là người đã nhiệt tình giúp đỡ gia đình anh. Anh ta, còn có những người bạn khác của Lâm Nguyên nhất định đều rất tò mò vì sao thư kí Phó Xung, người năm đó Lâm Nguyên thân cận nhất, thích nhất lại vào lúc hắn gặp chuyện mà mất liên lạc, đến cả cái bóng cũng không thấy.
“Phó ca, em thật sự… không hiểu vì sao suốt bảy năm qua anh lại không đến gặp Lâm ca, anh không biết anh ấy nhớ anh đến nhường nào sao?” Khi Ethan vừa nhìn thấy Phó Xung đi đến siêu thị thì đã muốn hỏi câu hỏi đã làm cậu ta nghẹn trong lòng bao nhiêu lâu này.
“Làm sao mà cậu biết anh ấy nhớ tôi chứ?” Phó Xung lảng tránh nửa câu đầu tiên của Ethan, bởi vì anh không có cách nào giải thích rõ mối quan hệ yêu hận, tổn thương lẫn nhau rồi lại cho nhau áy náy của mình và Lâm Nguyên, cũng không có cách nào nói ra chính mình phản bội và là hung thủ đã khiến Lâm Nguyên phải chịu cảnh ngục tù. Ân oán giữa hai người bạn họ, người ngoài cuộc sẽ chẳng thể thấy được, chỉ có họ mới biết được giữa bầu trời khát khao còn có một lớp vỏ cứng ngăn cản hai kẻ với linh hồn mềm yếu và mong mỏi.
“Đương nhiên là em biết chứ, hehe,” Ethan cười có chút kỳ quái, còn có một chút ngượng ngùng không tự nhiên, “Lúc em cầu xin Lâm ca giúp mẹ em tìm người chữa bệnh, đã nghĩ là sẽ lấy thân báo đáp, nhưng Lâm ca lại đem tấm thẻ phòng em đưa cho anh ấy trả lại, còn nói anh ấy đã có người trong lòng rồi, đời này kiếp này dù là thân thể hay tình cảm cũng chỉ chấp nhận người đó.”
Bó rau trong tay Phó Xung đã bị anh bứt cho gần hết nhưng anh lại chẳng nhận ra.
“Lúc ấy ở khách sạn đã nhìn thấy hai người các anh ở cùng nhau vài lần, đoán được người Lâm ca nói chính là anh, trong lòng còn có chút ganh tị nữa chứ, hehe,” Ethan mím môi cười cười, tựa như có chút ngượng ngùng, “Sau này em đến Thâm Quyến, thuê trọ trong khu này, mấy hôm trước thì vô tình gặp lại Lâm ca cùng Tiêu ca ở siêu thị, xa quê gặp lại đồng hương nên em mừng lắm. Ai mà ngờ bệnh dạ dày của Lâm ca ngày càng nghiêm trọng, lại không nghe lời khuyên của ai, mà cũng không đi bệnh viện, ngày đó Tiêu ca còn bí mật nói chuyện với em, nói e là phải nhờ anh hỗ trợ…. Đúng vậy, anh còn hỏi em tại sao biết Lâm ca nhớ anh, anh ấy đều đã thành cái dạng này rồi, còn mỗi ngày chạy theo sau anh, trở về thì lại ủ rũ, anh nói xem anh ấy có nhớ anh hay không chứ hả?”
Nghe Ethan nói xong những lời này, Phó Xung không biết mắt mình là bị khói bếp hun hay là bị cái nóng của lửa bếp làm cho có chút đỏ lên. Anh nhìn khuôn mặt tuấn tú và ánh mắt đơn thuần của Ethan, trước mắt lại hiện lên tấm thẻ phòng kia của khách sạn Trương Vân, thì ra đến cuối cùng thì anh vẫn hiểu nhầm người đàn ông kia một chút. Thì ra, những lời yêu thương hắn thì thầm bên tai anh mỗi lúc bên nhau kia, đều là tấm chân tình của hắn.
Khi Lâm Nguyên còn đang muốn ăn đến bát cháo thứ ba, Ethan nhíu mày, “Ca, anh có thể cho em cùng Tiêu ca nếm thử một ngụm không?”
Phó Xung đang bận rộn gửi tin nhắn WeChat trong bình an vô sự ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nguyên một cái, cái vị “Không ăn gì” tiên sinh kia dường như khẩu vị đã khôi phục rồi ha, mấy món anh làm món nào hắn cũng ăn một ít. Thông báo WeChat lại xuất hiện, “Tôi đã nói chuyện với bác sĩ Canh ở bệnh viện San Marino rồi, ông ấy rất có tiếng trong lĩnh vực khám chữa bệnh dạ dày ở Hồng Kông, cậu có thể yên tâm, cũng khuyên người bạn kia của cậu yên tâm đi, khi đến chỉ cần nói tên tôi là được rồi.”
Phó Xung gõ ký hiệu ok và cảm ơn gửi người kia rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Anh nhẹ nhàng nhích lại gần Lâm Nguyên, “Bây giờ anh có thể quá cảnh Hồng Kông không? Bạn em bên đó giới thiệu một bác sĩ rất giỏi về bệnh dạ dày.”
Phó Xung nhìn thấy A Tiêu và Ethan phía đối diện đều mở to hai mắt nhìn Lâm Nguyên, “Ôi, giấy thông hành của anh đều đã hết hiệu lực, chưa đăng ký thể mới vì vậy chắc chắn sẽ không thể vượt qua biên giới, hoặc là…. khám qua ở Thâm Quyến trước được không?” Lâm Nguyên nhìn Phó Xung đang ở rất gần mình, trong ánh mắt lóe lên một ngọn lửa, Phó Xung như cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa kia, không khỏi lùi ra sau theo bản năng.
Ethan liếc nhìn A Tiêu, hai người đều cúi đầu im lặng ăn canh, đây… là Lâm Nguyên, cái người sẽ nổi giận lôi đình khi có người khuyên hắn đi khám bệnh sao?
“Ba vị đại ca, em phải đi rồi, chứ em mà lỡ cảnh thì sẽ phải nộp phạt, cảm ơn canh của Phó ca. Anh nhất định phải ghé đây thường xuyên nha Phó ca, anh đến mây mù đều sẽ tan biến….” Ethan bị ánh mắt âm trầm của Lâm Nguyên dọa cho cứng cả họng, nháy mắt với A Tiêu một cái rồi chạy biến.
“Em sẽ liên lạc lại với vị bác sĩ bên kia, cũng có thể mời ông ấy đến Thâm Quyến, chỉ là tốn thêm tiền mà thôi.” Phó Xung cúi đầu nhìn đồng hồ, và khi anh ngẩng lên, anh phát hiện Lâm Nguyên đang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay anh.
“Em cũng phải đi rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đến Quảng Châu hoàn thành một dự án nữa.” Phó Xung dùng tay chỉnh lại đồng hồ rồi đứng dậy.
“Anh đi tiễn em.” Lâm Nguyên thản nhiên nói một câu, tiện tay cầm lấy bao thuốc trên bàn.
Chào tạm biệt A Tiêu, nhìn ánh mắt đầy sự biết ơn của đối phương, Phó Xung cười cười, cùng Lâm Nguyên lần lượt ra cửa. “Em đỗ xe ở bên kia…” Anh chỉ chỉ vào chiếc xe cách đó không xa, “Em có thể đi cùng anh một chút rồi về không?” Lâm Nguyên phun ra một hơi thuốc, xoay người đi về phía rợp bóng cây, một khắc ấy, tim Phó Xung nảy mạnh, như thể người đàn ông bá khí có một thì không có hai, tùy hứng thất thường nhưng lại khiến người ta không cưỡng lại được muốn đi theo…. lại xuất hiện trước mắt anh.
Con đường nhỏ tràn đầy bóng râm vô cùng mát mẻ, hai người yên lặng đi một lát, không ai nói câu nào. Khi đi đến dưới một gốc cây đa cổ thụ, Lâm nguyên dừng lại, “Cái người họ Thuyên kia… có khỏe không, hai người thế nào?” Hắn như chỉ tùy ý hỏi thăm, nhưng điếu thuốc đang cầm trong tay rõ ràng run lên trong bóng tối.
“Những người khác đều tốt, chúng em… cũng rất tốt.” Phó Xung tựa như biết Lâm Nguyên sẽ hỏi vấn đề này, ngược lại cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
“Vậy là tốt rồi…… Anh đây liền…… yên tâm ……” Lâm Nguyên hút mạnh hai điếu thuốc, đại khái có chút nóng nảy, khẽ ho khan hai tiếng.
“Nhưng mà em lại không thấy yên tâm với chính mình…” Những lời này Phó Xung nói thì thầm trong cổ họng nên Lâm Nguyên không nghe rõ. Vầng trăng rằm đổ ngàn tia sáng nhẹ nhàng như dòng nước, chiếu lên mặt hai người, bọn họ nhìn vào mắt nhau, đều có chút ngẩn người.
Lúc máy bay của Thuyên An đáp xuống sân bay, Phó Xung đã có mặt tại một phòng khám cao cấp cùng một bác sĩ đến từ Hong Kong để khám dạ dày cho Lâm Nguyên.
Hôm đó anh xin nghỉ phép, sáng sớm đã đến Hong Kong mời bác sĩ, rồi nhờ Bình Trì lái xe chở anh và bác sĩ về Thâm Quyến. Anh cũng đã liên hệ với một phòng khám tư nhân đắt tiền ở đây, cũng báo cho Lâm Nguyên từ tối hôm trước. Thế nhưng từ sau khi hai người nói đôi lời về Thuyên An, Phó Xung cảm giác được tâm tình của Lâm Nguyên rõ ràng là càng ngày càng tệ đi.
Quả nhiên.
Lúc đến cửa hàng, A Tiêu đang bận rộn bán hàng cau mày nhìn anh, lắc đầu, cố ý nói lớn: “Tiểu Phó đến rồi!” Phó Xung hiểu ý trong vẻ mặt anh ta, gật đầu đi tới. Lâm Nguyên đang lạnh mặt, nằm nghiêng trên giường, quay lưng về phía anh.
“Ngày mai bác sĩ từ Hồng Kông sẽ đến Thâm Quyến …” Phó Xung khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm tấm lưng đã gầy trơ cả xương bả vai ra của người kia.
“Bảo anh ta đừng tới. Anh không muốn gặp.” Người kia không có cao người, nói chuyện giọng không cao nhưng lại vừa cứng vừa lạnh lùng.
“Vậy… Có phải em về sau cũng không cần đến nữa?” Giọng nói của Phó Xung cũng lộ ra mùi băng giá.
Lâm Nguyên có vẻ sững sờ, nhất thời không lên tiếng.
“Được rồi… Vậy em đi đây.” Phó Xung xoay người đi về phía cửa, ánh mắt lại vẫn nấn ná trên cơ thể người đàn ông kia.
“Phó Xung!” Lâm Nguyên vội nói lớn, “Anh đi khám… được chưa.” Giọng hắn lại thấp xuống, nhưng lại có thế nghe ra một chút đè nén cùng với… tủi thân.
Phó Xung nhìn cơ thể thon gầy của hắn mà nhíu chặt hai hàng lông mày. Trong đầu lại hiện ra tấm lưng rộng lớn, cùng với hai cánh tay mạnh mẽ của hắn. Khi đó hắn dũng mãnh như một con báo hoang, kiêu hãnh như vua sư tử trên đồng cỏ ngắm nhìn thiên hạ. Mà giờ đây, vua sư tử lại chưa già đã yếu, còn thợ săn đã từng bắn hạ sư tử lại ở trước mặt vị chúa sơn lâm quật cường này mà mang trong mình mặc cảm tội lỗi.
“Anh vừa xuống máy bay, em đang ở đâu? Anh nhớ em…” Thuyên An gọi điện tới.
Phó Xung nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhỏ của phòng kiểm tra, “Em đang ở bệnh viện… không… Em không sao, là đi cùng… lãnh đạo cũ ở Kim Sơn để khám sức khỏe.” Anh biết, có một số việc anh không thể giấu diếm Thuyên An, cũng như có một số việc anh chưa từng có thể thật sự chấp nhận vậy.
“Ừm… Là Lâm Nguyên sao?” Thuyên An có chút do dự đối với vị lãnh đạo trong lời của Phó Xung nhưng cũng rất nhanh chóng phản ứng lại. Y đứng ở bên băng chuyền nhận hành lý, hành lý của y đã chuyển đến bên chân nhưng y lại như quên lấy nó.
Bảy năm, người đàn ông y vẫn luôn vất vả chiến đấu kia, cuối cùng cũng đã từ hậu trường quay trở lại sân khấu. Thuyên An cúp điện thoại, nhấc hành lý đã ba lần đi qua mặt y, khẽ cắn môi. Thì ra, một đoạn hành trình vừa mới kết thúc, một đoạn hành trình khó lường mới đã bắt đầu.
Mặc dù bệnh tình của Lâm Nguyên rất nghiêm trọng, nhưng sau một hồi cẩn thận thăm khám, bác sĩ Canh lại nói ông đã gặp phải những bệnh nhân nặng hơn rất nhiều, chỉ cần hắn chịu hợp tác và kiên trì thì hẳn sẽ cải thiện. Ông cho rằng sức khỏe của Lâm Nguyên vốn rất tốt, lại còn đang trong thời kỳ tráng niên, vậy nên chỉ cần nghiêm khắc chấp hành phương pháp trị liệu thì việc hồi phục sẽ không quá khó khăn. Phó Xung thở ra một hơn dài, tảng đá khổng lồ trong lòng như đã xê dịch một nửa. Bác sĩ Canh liếc nhìn Lâm Nguyên, cười nói với hai người đàn ông trước mặt, “Có điều, trị dạ dày thì dễ nhưng trị tâm thì lại khó. Bệnh tình của Lâm tiên sinh và tâm trạng liên quan mật thiết với nhau, không điều chỉnh tốt thì sẽ có tác động tiêu cực đáng kể đến việc điều trị. Vậy nên việc tôi vừa đề cập phải kết hợp với cả tâm tình của anh. Hai người đều là người thông minh, tôi cũng không cần phải nhiều lời nữa.”
Phó Xung hơi hơi quay đầu nhìn Lâm Nguyên, phát hiện người sau cũng đang đăm chiêu nhìn mình. Anh cũng không biết vì sao mình lại bỗng nhiên dùng sức gật đầu với Lâm Nguyên. Lâm Nguyên ngẩn người, đôi mắt lãnh đạm từ từ sáng lên một chút ánh sáng lập lòe.
Buổi tối.
Phó Xung làm cho Thuyên An hai món lót dạ mà y thích ăn, rồi rót cho hai ngươi một ly rượu vang. Một lúc lâu sau, họ đều phát hiện bên kia hình như cũng chưa ăn cái gì.
“Anh ta tìm em?” Thuyên An nhẹ nhàng lắc chén rượu trong tay, ánh mắt đảo qua hai mắt của Phó Xung. Phó Xung nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em… tìm anh ta?” Thuyên An cau mày, ngửa đầu uống cạn ly rượu, “Em vẫn… chưa quên được anh ta sao…”
Phó Xung không đáp lại, chỉ là nâng ly lên, cũng một hơi uống cạn.
“Cũng tốt, đã lâu như vậy rồi anh vẫn luôn làʍ t̠ìиɦ địch với cái bóng của một người, cũng đủ uất ức…” Thuyên An rút ra một điếu thuốc, châm lửa, “Bây giờ anh ta về, mọi người đều công bằng. Em cũng đừng khó xử. Bao năm qua, anh vẫn luôn biết… Em cứ làm những gì mình muốn. Không phải của anh, anh sẽ không cướp. Là của anh thì anh tuyệt đối sẽ không nhún nhường!”
“Thuyên An…” Phó Xung có chút kích động mà kêu một tiếng, lại thấy Thuyên An kề ngón trỏ lên miệng, “Đừng nói câu đó nữa, tiểu Xung. Câu đó em đã nói… quá nhiều lần rồi.” Y cười cười, đứng lên, thân hình cường tráng ấy tràn đầy hương vị gợi cảm chỉ có ở một người đàn ông trưởng thành. Y nhìn Phó Xung bằng đôi mắt đen láy, với mong muốn mờ mịt và mong đợi vô tận. Tiếc thay, người đàn ông đối diện khẽ rũ xuống khóe mắt, mang theo một chút căng thẳng cùng với né tránh mà lặng lẽ giấu trên những đầu ngón tay bên ly rượu.
Thuyên An khẽ thở dài, về phòng ngủ của chính mình.
Căn phòng đã không có người ở gần một tháng lại vẫn mang theo không khí tươi mát, sạch sẽ như lúc ban đầu, rõ ràng là có người thường xuyên dọn dẹp phòng. Thuyên An chậm rãi nằm trên giường, dường như đã buồn ngủ mà nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Nhưng y không phải là ngủ mà là đang suy nghĩ, nghĩ về câu nói bị mình chặn mất của Phó Xung… Thuyên An, em xin lỗi.
Đúng vậy, từ đầu gặp lại của bảy năm trước trước, từ khi y lại một lần nữa bắt đầu theo đuổi anh, anh đã nói với y câu đó rất nhiều… Xin lỗi.
Ngay từ đầu anh rõ ràng là đã cự tuyệt y. Phó Xung của thời điểm đó, trừ việc điên cuồng tìm việc thì về mặt tình cảm lại dường như bị mắc kẹt trong vực sâu không đáy, không thể tự giải thoát. Mà khi đối mặt với từng cử chỉ của y thì như quyết đoán, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi mà tỏ vẻ từ chối. Nhưng cái niềm hân hoan khi cơ hội thứ hai rơi từ trên trời xuống khiến y không chút nản lòng mà càng cẩn thận, trìu mến hơn mà tiếp cận anh. Dần dần, y có thể cảm nhận được dường như anh đang cố gắng hết sức để thoát ra khỏi sự trói buộc vô hình, và trái tim anh dường như đang nỗ lực để đến gần y hơn. Khi đó, y như đã cảm nhận được vẻ đẹp của tình yêu và sự bình yên của cuộc sống. Dù đôi tay đang nắm lấy nhau vẫn còn khẽ run lên nhưng đã không còn né tránh nữa, niềm hạnh phúc khi tay trong tay bước đi… dường như đã ở ngay trước mắt.
Nhưng trong màn đêm như nước ngập men rượu, khi hai thân hình trẻ trung, cường tráng và gợi cảm từ từ xích lại gần nhau, cố gắng tìm kiếm phúc lạc trên đời, Phó Xung như một con rối bỗng có hồn trở lại, cứng ngắc, run rẩy, lảng tránh,… không ngừng nói với y, “Xin lỗi…”
Câu “Xin lỗi” liên thanh đó giống như một chậu nước đá trong mùa đông khắc nghiệt, dập tắt ngọn lửa trong lòng Thuyên An, cũng để Phó Xung tỉnh táo nhận ra linh hồn anh đã bị ai hoàn toàn mê hoặc.
Vì vậy, qua nhiều năm, sau khi cố gắng hết lần này đến lần khác, Thuyên An dần quen với việc có phòng riêng, giường riêng trong nhà Phó Xung…
Bảy năm trôi qua, Phó Xung đã không chỉ một lần mà nghiêm túc bày tỏ với Thuyên An rằng trong lòng anh có một bóng ma không thể xóa bỏ, không thể thoát khỏi gông cùm, anh không muốn Thuyên An lãng phí thời gian và tuổi trẻ vào chính mình, bởi vì anh đã không cách nào thoát khỏi người đàn ông đó… Có lẽ, trong sâu thẳm tâm hồn anh chưa bao giờ thực sự muốn thoát khỏi.
Người không thể buông tay… thật ra lại là chính y.
Thuyên An trở người, ánh mắt dừng trên ngọn cây mộc miên ngoài cửa sổ mộc miên. Bất tri bất giác, y đã dành bảy năm nhìn bóng đêm ngoài cửa từ góc độ này. Tuổi tác bọn họ cũng đã từ biệt đầu hai, sát cánh cùng nhau bước vào tuổi ba mươi. Đoạn tình cảm trông có vẻ có chút lằng nhằng này, theo năm tháng đã chậm rãi biến thành một sự chở che ấm áp cùng với nỗi buồn mờ nhạt.
Được rồi… Nếu chuyện phải đến cũng đã đến, vậy thì hãy làm như những gì mình đã quyết trên máy bay đến Canada đi. Hãy để tôi vứt bỏ cái gọi là thân phận bạn trai của mình, lại cố gắng một lần nữa để tìm lại tình yêu đi.
Dù sao thì… lần này họ đều phải phục tùng trái tim của mình.
Trong mắt người phương Bắc, mùa thu ở Thâm Quyến không phải là mùa thu theo nghĩa truyền thống, không có gió thu cũng không có trời cao mây xanh, mà nó giống như một phiên bản mở rộng của mùa hè.
Trừ việc phải ra nước ngoài đi công tác, Phó Xung tuần nào cũng sẽ đến siêu thị hoa quả một lần. Lần nào trước khi đến anh cũng sẽ nhắn WeChat cho A Tiêu, khi đó A Tiêu sẽ mua rất nhiều đồ ăn. Chỉ cần nhìn thấy A Tiêu chuẩn bị gì đó là ngày hôm sau Lâm Nguyên sẽ dậy sớm tắm rửa, cạo sạch râu, thay quần áo mới. Mỗi khi hắn chuẩn bị trong phòng, Ethan vốn được A Tiêu gọi đến để ăn bữa ngon cũng sẽ ở ngoài nhỏ giọng nói thầm rằng người đàn ông luôn chau chuốt cho vẻ bề ngoài của mình hình như đã quay lại rồi.
Mấy tháng chấp hành theo phương pháp trị liệu, điều dưỡng của bác sĩ đã khiến sắc mặt của Lâm Nguyên tốt hơn rất nhiều, cơ thể cũng dần dà rắc chắc hơn trước. Hắn lo mình cứ ăn mà không chịu vận động thì sẽ béo mất nên đã từ từ tăng cường một số bài tập thể dục dưới sự hướng dẫn của bác sĩ. Buổi sáng thì đi chạy bộ, buổi tối sẽ ra ngoài tản bộ — về cơ bản thì nếu Phó Xung không tới, hắn sẽ tản bộ gần nhà anh.
Đôi khi không ngủ được, hắn sẽ nhìn chằm chằm vào ánh trăng mà nghĩ về chuyện hiện tại. Nghĩ về cảm giác như có như không giữa hắn và Phó Xung, nghĩ xem rốt cuộc quan hệ giữa Phó Xung và Thuyên An là như thế nào. Có lúc hắn cười khổ, cái loại vướng víu này giữa ba người, nếu như trước đây, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi. Lâm Nguyên hắn làm gì có chuyện cùng người khác chia sẻ một phần tình cảm? Nếu thích thì làm! Nếu đã có chủ thì cướp! Phó Xung năm đó… chẳng phải chính là bị loại biện pháp này của hắn chiếm đoạt sao?
Nhưng hiện tại, cho dù là muốn cướp, thì hắn còn có thể cướp từ tay người đàn ông giàu có, thân thể khỏe mạnh kia sao? Lâm Nguyên có chút phiền muộn mà châm thuốc. Hương vị quen thuộc khiến hắn chậm rãi bình tĩnh lại. Trước mắt hắn hiện ra đồng hồ trên cổ tay Phó Xung, bao thuốc lá cùng hiệu với mình… Khóe miệng Lâm Nguyên giật giật, có chút muốn cười. Trước mắt lại xuất hiện Phó Xung đang đầy người mồ hôi đứng trong bếp nấu ăn cùng với vẻ mặt nghiêm túc mỗi lần cùng hắn đi đến chỗ bác sĩ…
Vào cái đêm sắp bước vào mùa đông đó, ngoài cửa một khu dân cư cũ ở Thâm Quyến, trong một căn phòng nhỏ của một siêu thị hoa quả nhỏ, một người đàn ông cao lớn có khuôn mặt tuấn tú đang say giấc nồng mà nằm mơ.