Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Chương 11-1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi sáng thức dậy, Lâm Nguyên bắt taxi đến Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia.

Quãng đường không ngắn, đêm qua hắn ngủ không ngon, nhắm mắt lại nghĩ ngợi, trong đầu lại toàn là cảnh trên giường cùng Phó Xung đêm qua.

Lần đầu tiên, thị trưởng Lâm bởi vì chuyện phòng the mà… buồn bực.

Vẫn là khuôn mặt đoan chính, tuấn tú đỏ bừng, vẫn là thân hình cường tráng nam tính, nhưng Lâm Nguyên không thể cảm nhận được sự cuồng nhiệt như núi lửa phun trào giống đêm trước của Phó Xung.

Dưới ngọn đèn mờ nhạt, hai người mặt đối mặt, Lâm Nguyên thấy được ánh mắt Phó Xung khẽ chấn động, không biết là chờ mong hay là… sợ hãi? Hắn nhẹ nhàng cúi xuống tìm kiếm đôi môi ngọt ngào và mạnh mẽ của anh, không còn sử chủ động cắи ʍút̼ chào đón như lần trước, mà là sự run rẩy. Hắn ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc, mạnh mẽ của anh, hai cơ thể nam tính dương cương áp sát vào nhau, thân thể như có nụ xuân đang nhú lên, lặng lẽ chậm rãi, khác xa từng đợt sóng gió của triều cường như lần trước.

Anh đang sợ sao? Hay là vẫn đang giận hắn, hay là… vì không có thuốc… anh không biết phải đối mặt với hắn như thế nào?

Bản thân hắn đã cố hết sức, muôn vàn ôn nhu vạn chủng nhu tình, hận không thể làm tốt hơn nữa. Nhưng Phó Xung vẫn cứng đờ hai tay, kể cả là khi ôm lấy lưng hắn, cũng không để lại những dấu vết chiếm hữu lên cơ thể cường kiện như trước nữa.

Nhưng điều khiến Lâm Nguyên buồn bực nhất chính là, anh… đang chịu đựng.

Mặc dù sẽ không đau như lần đầu tiên bị hắn cưỡng bức, thế nhưng khi anh cau mày, khi giữa đôi môi cắn chặt của anh phát ra tiếng hừ nhẹ, Lâm Nguyên có thể cảm nhận được sự căng thẳng và… chịu đựng của anh.

Anh khác hẳn con sói đói đêm trước, khác đến mức Lâm Nguyên phải rời trận sớm. Khi hắn nằm xuống, chậm rãi bình tĩnh lại, bên tai là tiếng thở phào nhẹ nhõm của Phó Xung.

Hóa ra, không có thứ thuốc kia hỗ trợ, hắn vẫn không thể chinh phục được cơ thể người đàn ông này, vẫn không thể chinh phục được thứ quý giá nhất trong cơ thể đó…

Điều này khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy uể oải khó tả, thế cho nên cả đêm đó hắn không tài nào ngủ nổi. Hắn biết, người đàn ông nằm bên cạnh cũng giống mình, tuy đang nhắm mắt, nhưng lại vẫn tỉnh táo cho đến rạng đông.

Đúng vậy, Phó Xung đêm qua cũng không tài nào ngủ nổi.

Lâm Nguyên đến Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia, anh thu dọn một chút và đặt hai vé hạng nhất để trở về Kim Sơn vào sáng hôm sau.

Hôm nay là sinh nhật Lâm Nguyên, sáng ra, Phó Xung nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nằm sấp, ghé vào tai hắn nói ‘Chúc mừng sinh nhật’. Lâm Nguyên sững sờ mất mấy giây, sau đó đột ngột ôm lấy Phó Xung, dùng lực hôn một cái, đè lên người anh. Phó Xung giơ hai tay lên ngăn hắn lại, “Đừng nháo, sắp đến giờ đi rồi, anh đi chuẩn bị đi.”

Nhìn Lâm Nguyên mặc vest vào, khôi phục dáng vẻ uy nghiêm, lạnh lùng kia, Phó Xung bỗng có một cảm giác… xa cách kỳ lạ. Hai mặt quá mức khác nhau của người đàn ông này khiến anh hoang mang, khó hiểu, thậm chí là khốn đốn. Mỗi lần hắn mang đến cho anh thương tổn to lớn, mang đến cho lòng anh sự thống hận ngập tràn, hắn lại sẽ luôn dùng phương pháp ấm áp nhất khiến người ta cảm động. Sau đó, trước khi cánh cửa trái tim của người hoàn toàn được mở ra, hắn lại sẽ thay đổi, khiến người buồn vui lẫn lộn, bất lực mà dây dưa.

Đêm qua Phó Xung cảm thấy mù mịt, hoang mang, thậm chí có chút… hoảng loạn.

Không biết vì sao, du͙© vọиɠ cuộn trào mãnh liệt như thủy triều lại dường như đã lắng xuống. Đối mặt với cái ôm mạnh mẽ của hắn cùng đôi môi nồng nhiệt, lời yêu ngọt ngào, vuốt ve khıêυ khí©h… Phó Xung vừa có dục hỏa chậm rãi bùng lên, lại vừa có một loại… phản kháng giấu kín trong đáy lòng.

Điều này khiến anh bỗng cảm thấy hụt hẫng… Khi một người không thể xác nhận sự sáp nhập giữa linh hồn và cơ thể của mình, loại cảm giác hụt hẫng này tựa như một viên bi sắt vạn trượng trong tim, khiến anh cảm thấy lạc lối, như dần rơi xuống… cứ vậy vùi vào trong cát bụi.

Càng như vậy, anh càng cảm thấy cơ thể cứng đờ, căng thẳng và hoảng sợ. Cảm giác này nhanh chóng truyền đến Lâm Nguyên, người đàn ông kia như một chiếc xe đua, đang hoành hành trên cao tốc bỗng nhiên bị người dỡ bỏ động cơ, lái xe luống cuống, cuối cùng thả neo giữa đường.

Khi linh hồn không thể tìm thấy phương hướng, nó chỉ có thể gửi hy vọng vào sự chỉ dẫn của thể xác. Thế nhưng ngay cả thể xác cũng lạc lối, vậy phải làm sao? Chỉ có thể kiễn nhẫn chờ đợi, chờ đợi một tương lai không thể đoán trước.

Căn phòng lớn họ ở được trang bị một căn bếp nhỏ, Phó Xung tự tay chuẩn bị bữa tối sinh nhật cho Lâm Nguyên. Lúc Lâm Nguyên đi ra ngoài, anh bảo hắn nhớ về ăn cơm anh nấu. Lâm Nguyên vui vẻ gật gật đầu, ngả ngớn cười, dùng khẩu hình nói với Phó Xung, “Anh muốn ăn em!”

Phó Xung phớt lờ hắn.

Anh đến một siêu thị lớn gần khách sạn, mua đủ nguyên liệu theo món mình muốn, mua một cái bánh nhỏ ở khu bánh ngọt bên trong siêu thị. Vẫn còn sớm, anh thản nhiên đi lang thang trong siêu thị, thân thể vẫn cảm thấy hơi đau nhức, đó là di chứng của đêm hôm qua.

Có một ca khúc buồn phát ra từ tiệm bán đĩa, người hát có một chất giọng rất truyền cảm. Phó Xung dừng chân, chăm chú lắng nghe lời bài hát.

Tôi hiểu lời nhắn trong mắt em

Giống một ngọn lửa tùy thời bùng lên đốt cháy thảo nguyên

Vẻ đẹp nguy hiểm tôi chưa từng thấy

Cũng bởi vậy mà để lại vết thương

Tình yêu vẫn luôn là truyền thuyết

Đừng chạm vào nó

Nơi hiu quạnh trong lòng tôi vẫn còn đau đớn

Đừng yêu tôi nếu đó chỉ là sự cô đơn

Nếu không bền lâu, nếu không chắc chắn

Đừng yêu tôi, đừng cho tôi lý do nữa

Đừng làm tôi yếu đuối, đừng đẩy tôi đến ảo ảnh nữa

……

Chất giọng từ tính trầm ngâm hát lên, “Đừng yêu tôi… Đừng yêu tôi…”

Giai điệu mang theo đau thương nhàn nhạt này khiến Phó Xung cảm thấy kỳ lạ, từng câu chữ trong bài hát như mơ hồ viết vào lòng anh. Anh vào trong tiệm, mua đĩa CD này, Trịnh Trung Cơ – Đừng yêu tôi.

Trên đường về khách sạn, Phó Xung cảm thấy trái tim mình như rơi vào một biển bông trắng xóa, không tìm được phương hướng, cuối cùng cũng không đủ sức lực, mọi thứ trống rỗng khiến anh… cô đơn đến lạ.

Có lẽ, tình cảm anh dành cho Lâm Nguyên, sẽ không như bài hát này. ‘Đừng yêu tôi’ hát về khát vọng tình yêu sâu sắc của một người, nỗi khát vọng này là dành cho sự trung thành, vĩnh cửu, một tình yêu độc nhất, chứ không phải là tình yêu để xua đi nỗi cô đơn, lấp đầy một khoảng trống, cho người ta một thứ ảo giác ngọt ngào.

Thế nhưng, loại tình cảm đó, anh thật sự là đang hy vọng Lâm Nguyên sẽ đem đến cho anh sao? Trước mắt Phó Xung, đột nhiên hiện lên hai khuôn mắt khác nhau, Nhã Na và Lâm Nguyên. Giờ khắc này, anh vừa không có sự lựa chọn, cũng không thể nào lựa chọn.

Nhìn đĩa nhạc đã gói lại cẩn thận trong tay, Phó Xung nhịn không được mà tưởng tượng vẻ mặt Lâm Nguyên khi mở nó ra.

Người đàn ông kia rất thông minh, nếu hắn lắng nghe cẩn thận, hắn hẳn là có thể nghe được tâm tư chôn sâu trong bài hát này đi? Thế nhưng, dù có nghe hiểu thì đã sao? Xét cho cùng, hắn không phải là người có thể cho người khác sự vĩnh hằng và độc nhất.

Nghĩ đến đây, Phó Xung đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, không khỏi cười lạnh, “Tên khốn này đã sớm thành gia lập nghiệp, người ta là đang chơi trò ‘vắng sao Hôm có sao Mai’, loại người như thế làm gì có hai chữ ‘trung thành’. Chỉ số IQ của mình thật sự là rơi hết xuống cống rồi.”

Bầu trời Bắc Kinh vào cuối thu trong xanh như nước biển, phản chiếu trong mắt Phó Xung lại là màu xám mờ ảo của những chú chim bồ câu đang bay trên bầu trời.

Anh không biết, Lâm Nguyên cũng không biết, trong khoảng thời gian yên tĩnh và tươi đẹp cuối thu ở Bắc Kinh, cả hai đều bị một loại lo lắng và phiền muộn bào mòn như nhau.

Lâm Nguyên đi chào hỏi một số phòng ban quyền lực của Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia suốt buổi sáng. Có không ít mối quan hệ hắn đã thiết lập ở đó trước khi chuyển công tác đến giờ vẫn còn. Thế nhưng việc thành lập dự án cải tạo thành phố Kim Sơn không phải là chuyện nhỏ ngay cả ở cấp Ủy ban Cải cách và Phát triển, hắn không dám lơ là, cực lực cùng mấy cục trưởng có địa vị giải thích về hạng mục này, hứa hẹn ít thứ trong tối ngoài sáng, đến mức có chút lao lực, kiệt sức.

Trên đường về khách sạn, hắn nhận được điện thoại của Đồng Linh Tú, bóng gió châm chọc hắn giờ thành người nổi tiếng rồi, lên TV, say rượu bị thư ký đánh trước mặt mọi người, có hơi quá đà. Lâm Nguyên biết mấy bạn học nữ ngày hôm đó quan hệ tốt với Đồng Linh Tú, việc hắn say khướt làm loạn đã truyền đến tai cô. Hắn có chút đau đầu.

Đồng Linh Tú từ lâu đã biết tính hướng Lâm Nguyên không bình thường. Mấy năm này, quan hệ hai người nhạt dần, cô đối với hắn cũng là mở một mắt, nhắm một mắt, trước mặt mọi người đều giả vờ mọi chuyện đều bình thường. Đối với Lâm Nguyên, cô cảm thấy mình có lẽ có thái độ như gân gà*, công việc kinh doanh xuất bản của chính cô ở tỉnh lỵ rất bận rộn, vì vậy cô chưa bao giờ tĩnh tâm suy nghĩ xem hai người nên như thế nào.

(*) “gân gà” nói lên tâm trạng của Tào Tháo, vừa muốn rút quân, vừa không muốn bỏ như gân gà, ăn thì không có thịt, bỏ đi thì thấy tiếc.

Thế nhưng chuyện lần này Lâm Nguyên thật sự không ra thể thống gì. Hai người bắt đầu nặng lời, Lâm Nguyên cũng không thèm giải thích, chỉ ‘ừ’ kiểu đối phó. Đôi khi Đồng Linh Tú ngẫm lại, bản thân cô cũng chẳng có nổi ham muốn cãi nhau cùng hắn. Cô chỉ hung hăng châm chọc hắn vài câu. Dù sao thì nghe tin đồn chồng mình lăng nhăng từ miệng người khác, phụ nữ rộng lượng đến mấy cũng không thể không gợn sóng.

“… Được rồi, Lâm Nguyên, anh không thích nghe tôi cũng phải nói, mong anh hành xử như một thị trưởng, đứng đầu một thành phố được không? Vậy đi, chờ tôi họp thường niên bên này xong, tôi tới Kim Sơn gặp anh một chuyến… Đi như nào… Tôi nhờ anh trai đưa đi vậy, dù sao anh ấy cũng đang có chuyện muốn bàn với anh.”

Cúp điện thoại, tâm trạng vốn khó chịu của Lâm Nguyên lại càng bị đè nén.

Lúc Lâm Nguyên mở cửa phòng, Phó Xung đang dựa vào quầy mini-bar nói chuyện điện thoại. Trong bếp có hương thơm ngào ngạt của đồ ăn, trên bàn cơm còn có một hộp bánh ngọt chưa mở ra.

Lâm Nguyên không quấy rầy anh, hắn thấy cả người vừa mệt vừa khó chịu, ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách, ánh mắt nhìn chằm chằm đường cong cơ bắp xinh đẹp phía sau lưng thanh niên kia, nghĩ đến đêm qua, lông mày lại nhíu lại.

……

“Được rồi, đừng giận mà, là lỗi của anh. Hôm qua điện thoại anh hết pin, lại hơi mệt nên quên mất việc gọi điện thoại.” Phó Xung có chút áy náy trong lòng, hôm trước anh và Nhã Na đã thống nhất tối qua sẽ gọi điện bàn chuyện nhà mới, thế nhưng sau trận náo loạn tối qua, anh lại tháo pin điện thoại. Nhã Na gọi mãi không được, lo lắng không biết anh có làm sao không.

“Dạo này anh lạ lắm, biết không? Giống như trong lòng có rất nhiều tâm sự, công việc không thoải mái, phải không?” Giọng Nhã Nai trên điện thoại có vẻ yếu ớt.

“Nào có, không phải vẫn vậy sao? Chắc là do dạo này vừa phải lo chuyện của ba, lại vừa phải lo công việc nên anh hơi mệt thôi, em đừng nghĩ nhiều.” Nghe Nhã Na nói dạo đây anh hơi lạ, Phó Xung vô thức có chút chột dạ.

“Em nói có là có, hừ, anh không biết phụ nữ có giác quan thứ sáu sao? Anh nhất định là có chuyện không vui, phải không? Quên đi, anh cứ tự ái mà chịu đựng đi, em không thèm quan tâm nữa. Đúng rồi, mẹ em nói sang năm là năm hạn, bà bảo em hỏi anh, bên nhà anh nghĩ sao về việc cuối năm làm đám cưới?”

“Ba mẹ anh cũng nghĩ nên làm vậy, bữa trước ba anh có nhắc tới chuyện này, bảo là sang năm là năm hạn của em, chúng ta mà không cưới sớm là lại phải đợi dài dài. Nhà anh cũng muốn cuối năm mình cưới, đợi anh về Kim Sơn lo thủ tục nhà, sau đó trang trí, em nói với ba mẹ mình đi…”

Phó Xung muốn kết hôn?

Lâm Nguyên chậm rãi nheo mắt lại, thứ gì đó không biết là uất ức hay tức giận trào lên từ bụng dưới từng chút một, càng ngày càng dâng lên, hẳn là đã dâng đến trong phổi hắn? Nếu không vì sao hô hấp lại trở nên khó khăn? Một cục nghẹn nằm ngang trong phổi, không thể đi lên cũng không thể đi xuống; lại vào đến trong tim sao? Trong lòng như có một bàn tay càn quấy, chua xót, âm ỉ đau.

Trong tay hắn cầm một cái gối, lúc này bị hắn bóp đến nhăn nhúm cả.

Em ấy muốn kết hôn? Liệu có phải sẽ không thể ở bên mình nữa không? Đúng vậy, tân lang nhà ai lại không ở cùng một chỗ với tân nương, làm gì có chuyện ngày nào cũng ở cùng với thủ trưởng. Vậy thì sau này tối đến ai sẽ chăm sóc mình, ai sẽ nhắc mình uống thuốc dạ dày, nấu đồ ăn đêm cho mình, buổi sáng đúng giờ gọi mình rời giường, cùng nhau rèn luyện, cùng nhau đi làm…

Đổi thư ký khác sao? Nhưng người khác… là em ấy sao?

Em ấy muốn ấy hôn… vậy… về sau mình còn có thể cùng em ấy làm chuyện kia nữa không? Thân thể cường tráng đó, mùi hương cơ thể tươi mát, âu yếm cuồng loạn… chẳng nhẽ cứ vậy mà nói tạm biệt?

Lâm Nguyên kinh ngạc bản thân vừa rồi không lập tức nhảy dựng lên, cầm lấy điện thoại, hung hăng ném ra ngoài. Hắn thở ra một hơi dài, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể.

Xét cho cùng, Phó Xung muốn kết hôn, cho dù là ai cũng không có lý do để phản đối.

“Thị trưởng… Anh về rồi.” Phó Xung cúp điện thoại mới phát hiện Lâm Nguyên đã vào phòng từ lúc nào, có vẻ như đã ngồi trên sô pha được một lúc rồi.

“Ừm, ăn được chưa? Anh có chút đói bụng rồi.” Lâm Nguyên cố gắng hết sức khống chế bản thân, dẫu cho mười đầu ngón tay của hắn đều đã tê dại, luồng khí khó chịu kia như đã chảy khắp toàn thân, hắn cảm giác chính mình như một quả bóng bay đã bị bơm quá căng, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ nổ tung.

Phó Xung dọn những món ăn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng kia ra bàn, đây đều là những món Lâm Nguyên thích ăn. Người đàn ông kia nói là đói bụng, thế nhưng đến lúc ăn lại không có chút hứng thú gì.

Trên người hắn nhưng mang theo một áp lực rất lớn, khiến Phó Xung mơ hồ cảm thấy cả cơ thể anh cũng căng thẳng theo.

Hắn sao vậy? Sắc mặt như đông cứng lại, mờ nhạt lộ ra một màu đen.

Phó Xung vốn dĩ đang lưỡng lự không biết làm thế nào để bày tỏ lời chúc mừng sinh nhật trong bữa tối, mối quan hệ không lý giải nổi giữa hai người khiến anh vừa xấu hổ lại vừa quẫn bách, không biết phải làm sao cho phải. Nếu Lâm Nguyên đã như vậy, tốt hơn hết là cũng không nên nói gì.

Anh nhìn đĩa CD đặt trên bàn, trong đầu lại nhớ đến chất giọng trầm ấm, êm tai kia. Nhưng quà thì vẫn phải tặng đi.

“Em có mua cho anh một món quà nhỏ, coi như là chúc mừng sinh nhật.” Phó Xung hít sâu một hơi, đưa đĩa CD cho Lâm Nguyên.

“Ồ? Còn có cả quà sao!” Từ lúc vào phòng đến giờ, ánh mắt Lâm Nguyên mới nhả ra chút hưng phấn cùng vui sướиɠ.

Hắn buông đũa, giống đứa trẻ vội vàng xé giấy gói ra. Hắn vốn vẫn đang vô vị ăn cơm, trong lòng lại như sông cuộn biển gầm, muốn nói gì đó, nhưng cũng không biết mở miệng thế nào, thật sự là nghẹn ở cổ họng, nuốt không trôi.

Ruy băng buộc bên ngoài được mở ra, giấy gói được dỡ ra, bên trong là một chiếc đĩa CD mới tinh. Trên bìa là hình ảnh một chàng trai tóc dài đơn giản, lịch lãm lại lạnh lùng, bên cạnh in ba chữ to đùng – ‘Đừng yêu tôi’.

Trong nháy mắt đó, Lâm Nguyên ngẩng đầu nhìn Phó Xung, người kia sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn đĩa CD trong tay mình, khóe miệng tựa hồ mang theo một nụ cười trào phúng.

Lâm Nguyên bật dậy, tựa như bóng bay bỗng bị kim nhọn đâm thủng, nổ tung.

Hắn lật cả bàn ăn lên, đồ ăn bắn tung tóe khắp nơi, bát đĩa rơi vỡ đầy đất, cả hai người đều bị dính đầy đồ ăn.

Hắn chỉ đĩa CD vào mặt Phó Xung, hai mắt như muốn bùng lửa, “Cậu có ý gì? Con mẹ nhà cậu! Chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi tôi phải không? Con mẹ nó đừng yêu tôi? Tính thị uy với tôi phải không? Có phải không!”

Phó Xung bị lửa giận đột ngột của hắn khiến cho ngỡ ngàng. Nhìn Lâm Nguyên mắng mình như một con sư tử giận dữ, sự phiền muộn và cáu kỉnh dày vò anh và quấn lấy anh trong nhiều ngày nhanh chóng chạy qua cơ thể anh như một luồng điện.

“Anh phát điên cái gì? Con mẹ nó ai thị uy với anh!” Phó Xung cũng nhịn không được mắng hắn.

“Cậu muốn kết hôn đúng không? Muốn ôm vợ hiền phải không? Tôi nói cho cậu biết, Phó Xung, cậu đừng mơ tưởng hão huyền! Tôi còn ở Kim Sơn ngày nào, cậu sẽ ngoan ngoãn hầu hạ tôi ngày đó. Trừ giường của tôi, giường ai cậu cũng đừng nghĩ lên! Tôi không cho cậu kết hôn đấy, cậu thử kết hôn đi, xem tôi có xử lý được cậu không!” Lâm Nguyên hung tợn gào vào mặt anh, lại nhìn thấy đĩa CD trong tay, lập tức vứt xuống đất, dùng chân giẫm mạnh lên, nghiền nát nó.

Hai mắt Phó Xung đỏ bừng, giận đến mức cả người đều run bần bật, anh không thể tưởng tượng mình sẽ gặp được loại lòng người dạ thú này, “Lâm Nguyên, đcm nhà anh! Anh có còn là người không?! Tôi muốn kết hôn hay không anh có quyền gì nói! Tên biếи ŧɦái chết tiệt nhà anh muốn chơi trò đồng tính thì đi mà tìm vịt* đi, đừng quấy rầy đến tôi nữa!”

(*) Từ lóng chỉ trai bao

“Tìm vịt? Cậu không biết cậu so với vịt còn dâʍ đãиɠ hơn nhiều sao? Cậu quên cái bộ dạng da^ʍ tiện khi ôm tôi, van nài tôi chơi cậu như nào rồi sao? Một đêm cũng không đủ! Thế nhưng tôi đây còn coi trọng cái thứ da^ʍ loàn nhà cậu!”

Trong nháy mắt đó, Phó Xung bị lời của hắn kí©h thí©ɧ đến mất đi lý trí, anh xông tới, Lâm Nguyên cũng lao vào, hai người xô xát, đấm đá, chửi rủa nhau. Trên sàn nhà toàn là đồ ăn, nhớp nháp, trơn trượt, chỉ chốc lát sau hai người đã ngã xuống, tiếp tục quay cuồng, vật lộn.

Trên mặt cả hai đều đỏ bừng, trên người cũng toàn là dấu chân của nhau và dầu mỡ, không biết qua bao lâu, hai người từ từ ngừng đánh nhau, tách ra ngồi trên mặt đất.

“Cút đi. Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa…” Giọng nói của Lâm Nguyên chất chứa sự uể oải cùng… một nỗi buồn khó tả.

“Phải cảm ơn anh mới đúng! Yên tâm đi, tôi đi ngay đây, một phút cũng không muốn nán lại nơi này!” Phó Xung thở hổn hển, nói.

“Phó Xung, tôi đã nhìn thấu cậu, cậu chính là cái loại không biết tốt xấu, tôi con mẹ nó thật sự là mắt mù mới nhìn trúng cậu!” Lâm Nguyên không quay đầu, bình tĩnh nói.

“Đúng, ngài nói đúng, tôi chính là loại không biết tốt xấu, nhưng tôi thích vậy đấy! Tôi là gì tôi tự mình biết, tôi là loại ngồi ghế cứng trên tàu, việc gì phải ngồi trong khoang hạng nhất! Thế nhưng tôi cũng muốn nói cho anh biết, người ngồi khoang hạng nhất cũng không nhất định là sẽ cao quý hơn người khác, có những người linh hồn quá bẩn, ngồi ở chỗ nào thì cũng ti tiện cả thôi!”

Anh nghiến răng đứng dậy, cả người đều đau nhức, nhất là… ngực, tựa hồ lại càng đau.

Anh cởϊ áσ khoác và quần tây, thay một bộ quần áo thể thao, thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài. Người đàn ông kia vẫn còn ngồi trên sàn nhà, tựa vào sô pha. Phó Xung quét mắt nhìn qua hắn, hình như bị anh đánh vào mặt rất nặng, trên trán còn có vết máu.

Anh nhớ tới một chuyện, đến bàn làm việc viết lại thời gian và số hiệu máy bay đã đặt sáng nay, ném lên người Lâm Nguyên, xoay người mở cửa mà đi.

Tối hôm đó, Phó Xung mua vé tàu muộn về Kim Sơn. Anh nhắm mặt lại, ngồi trên ghế cứng, không muốn động đậy. Xung quanh là ai, già hay trẻ, nam hay nữ, anh cũng không để ý. Họ đi qua đi lại, mua đồ, uống nước, đi vệ sinh, nói chuyện, cười đùa,… anh đều không có cảm giác.

Hóa ra anh sẽ khó chịu đến vậy, thống khổ đến vậy, như thể chỉ cần mở mắt, chỉ cần mở miệng, đều sẽ không thể khống chế mà gào lên tên một người, tuy rằng… có lẽ anh chỉ muốn lớn tiếng mắng chửi hắn… Thế nhưng… Cho dù là mắng chửi, kia cũng là tên của hắn.

Phó Xung đi một lúc lâu sau, Lâm Nguyên mới chậm rãi đứng lên. Mảnh giấy mà Phó Xung đáp trên người hắn có ghi số hiệu và thời gian chuyến bay sáng mai, người nọ vừa rồi xúc động hung ác như một con báo dữ thế nhưng cuối cùng vẫn không quên đi nghĩa vụ của mình.

Hắn tắm rửa một cái, tìm người dọn vệ sinh, bồi thường cho khách sạn.

Phòng khôi phục sạch sẽ, chỉnh tề, thế nhưng lại càng thêm yên tĩnh, trống trải. Hắn nằm trên giường, cầm tờ giấy ca từ trong hộp CD vỡ nát.

Bài đầu tiên là bài hát chủ đề: Đừng yêu tôi.

“Đừng yêu tôi nếu đó chỉ là sự cô đơn, Nếu không bền lâu, nếu không chắc chắn, Đừng yêu tôi, đừng cho tôi lý do nữa, Đừng làm tôi yếu đuối, đừng đẩy tôi đến ảo ảnh nữa…”

Hắn đọc đi đọc lại mấy lần, tựa hồ có một loại cảm giác mơ hồ, vừa có thể nắm bắt lại vừa như chỉ xẹt qua trong đầu. Hắn lắc đầu, nghiêm túc tập trung lại…

Ánh trăng tràn vào từ cửa sổ như thủy ngân, chiếu vào căn phòng một cách mờ ảo lại lạnh lẽo. Lâm Nguyên theo bản năng co rút lại, hắn giường lớn cô đơn, chậm rãi đặt tờ giấy ca từ lên môi, nhẹ nhàng hôn…

Buổi sáng lên máy bay trở về, Lâm Nguyên suy nghĩ rất lâu.

Chỗ ngồi bên cạnh trống không, hắn lại muốn có thêm tấm chăn trải lên trên.

Lúc Phó Xung về đến ga Kim Sơn đã là hai giờ chiều. Dọc đường đi anh không ăn không uống, lại cũng không thấy khó chịu gì. Ra khỏi lối ra, nắng trưa chói đến mức anh không thể mở mắt. Anh một tay xách hành lý, một tay che mắt, cúi đầu, muốn bắt xe.

Một bóng người cao lớn dừng lại trước mặt anh, anh ngẩng đầu lên, ánh nắng quá gắt không thể nhìn rõ mặt người nọ, anh nheo mắt…
« Chương TrướcChương Tiếp »