"Đùa. Khi dễ cũng là ta khi dễ người khác." Túc Bạch nhấn mạnh: "Ta là bị người ta ghét."
“ Được thôi. Sau kỳ thi ta sẽ về. Lúc đó ngươi phải làm tiệc tiếp đãi ta a. "
Nhan Túc Bạch cười nói:" Không thành vấn đề. Lúc đó ta sẽ bao cả Túy Phong Cát tiếp đãi ngươi. "
“ Không, Túy Phong Cát nhạt nhẽo lắm, này, ta muốn đi nghỉ mát, trượt tuyết ở Châu Âu từ lâu rồi, đến lúc đó ngươi chỉ cần đi cùng ta.”
Nhan Túc Bạch hồ hởi: " Không thành vấn đề."
Nhan Túc Bạch tính tình cao ngạo, gia cảnh cũng thuộc hàng nhất nhì. Người bình thường hầu như không ai dám tiếp xúc. Nhiều năm như vậy bạn thân không đến mấy người, Tần Dương Mộc chính là một trong số đó. Mười phút sau, thông tin được gửi qua. Nhan Túc Bạch mở ra xem, lướt qua những thông tin được gửi bởi Tần Dương Mộc. Sau đó thở dài, mức độ buồn nôn của người phụ nữ này là ngoài sức tưởng tượng của mình. Làm thế nào để vẹn cả đôi đường đây. Có một tia ánh sáng ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt dài và hẹp của Nhan Túc Bạch. Có một trò chơi gọi là mèo vờn chuột. Nhan Túc Bạch là mèo Ba Tư và Trì Nhã Hoan là con chuột trong mương hôi hám.
Hoắc Thần Túc cảm thấy phản ứng ngày hôm qua của Nhan Túc Bạch không thích hợp lắm. Vì vậy, đã xem lại camera giám sát lúc cậu đã ra ngoài. Video được phát trên màng hình khiến lông mày anh dần cau lại, khuôn mặt biến dạng. Anh cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp chặt, cảm giác như chính mình bị ức hϊếp. Hoắc Thần Túc ra lệnh cho gọi hai người phục vụ trong biệt thự lại. Thần sắc anh ta trông như sắp làm điều gì đó vô cùng tàn nhẫn. Thư ký Vương vô cùng sợ hãi.
"Ai đã cho các ngươi lá gan để nói Nhan Túc Bạch như vậy."
Triệu Hân rùng mình, nói dối một cách thản nhiên:" Hoắc tổng, đó là do Nhan Túc Bạch gây sự trước. "
” Đúng vậy.” Vương tẩu nhanh chóng phụ họa. Cô sợ bị Hoắc Thần Túc sa thải, việc nhẹ lương cao như hiện tại khó tìm lắm a.
Hoắc Thần Túc cười lạnh: “Ngươi nghĩ ở đây không có giám sát?”
Tại sao còn có giám sát? Thế nhưng Triệu Hân tin rằng Hoắc tổng nhất định sẽ yêu cô. Dù sao cô có thể nấu ăn còn có thể sinh con cho Hoắc tổng. Điều này tốt hơn nhiều so với Nhan Túc Bạch. Triệu Hân trong mắt hàm chứa mong đợi: “Hoắc tổng, ngài có thể nhìn đến em, em nhất định phục vụ ngài thoải mái hơn Nhan Túc Bạch kia.”
“Ngươi so với Nhan Túc Bạch sao?” Hoắc Thần Túc nhếch mép cười khinh bỉ: "Hắn là sao trên trời, ngươi là bùn dưới mương, ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi làm ta thấy vô cùng kinh tởm."
Triệu Hân bị chính người mình ái mộ đã lâu sỉ nhục, sắc mặt trắng bệch, không nói nên lời. Hoắc Thần Túc trực tiếp dùng ánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ ném hai người ra ngoài. Theo lý, hai người này sau khi rời khỏi nhà họ Hoắc sẽ không thể tìm được việc khác. Không bằng cấp, không tướng mạo, lòng dạ đen tối !!!