Thư ký Vương vô cùng kinh ngạc, Trì tiểu thư là điểm nóng trong giới giải trí.Sau khi tìm Hoắc tổng rất nhiều lần như vậy Hoắc tổng cũng không để ý. Hoắc tổng thật sự chuyên tâm chỉ giữ một cái nhà, ong bướm điên cuồng bên ngoài cũng lười để trong mắt.
Sau đó hắn nghĩ, Hoắc tổng với vẻ bề ngoài như thế thì đối với những người bên ngoài đó cũng thực bình thường. Hơn thế nữa vị trong nhà Hoắc tổng kia thì Trì tiểu thư tính là gì. Thư ký Vương nhớ lại Nhan Túc Bạch-người mà hắn đã nhìn thấy trong biệt thự.
Ngay cả khi đã dành rất nhiều năm ở Vanity Fair và nhìn thấy nhiều mỹ nhân, anh ấy vẫn bị sốc khi lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Nhan Túc Bạch. Nhan Túc Bạch thực sự có thể dành được ba từ “sắc đẹp, phong và độ.”
Chiếc xe màu đen tuyền chậm rãi lái vào ngọn núi phía sau và đến một biệt thự. Bên trong biệt thự trang trí rất lộng lẫy, trên đỉnh treo một chiếc đèn chùm lớn với những viên kim cương vỡ, ánh sáng được điều chỉnh sang màu cam trầm ấm. Sàn nhà được làm bằng gỗ đàn hương đỏ đắt giá thể hiện sự quyền quý, sang trọng của chủ nhân căn biệt thự. Màn hình chiếu giữa phòng khách chiếu cảnh yêu hận nam nữ, một nam tử mặc áo thun màu trắng đang cuộn mình trên chiếc sô pha màu đen trông rất lười biếng.
Đó là chú mèo Ba Tư nhỏ của Hoắc Thần Túc. Cổ tay trắng nõn của chú mèo Ba Tư nhỏ lộ ra bên ngoài làm tăng sự tương phản so với chiếc ghế sô pha màu đen. Mái tóc rối bù được cuộn lên một cách tinh nghịch vì sự bất cần của chủ nhân. Khuôn mặt thanh tú ửng hồng nhẹ, lông mi dày và mảnh, dưới ánh đèn màu cam càng lộ ra vẻ mê người.
Nơi mềm mại nhất trong trái tim của Hoắc Thần Túc dường như bị móng mèo cào nhẹ, ngứa ngáy. Ngay lập tức, vẻ dịu dàng của anh ta giảm đi, anh ta trở lại với vẻ ngoài lạnh lùng.
"Nhan Túc Bạch, tắm rửa sạch sẽ và lên giường chờ tôi."
“Hoắc tổng, tôi không phải con mèo hay con chó con mà anh nuôi, tôi là bạn trai của anh.” Đôi mắt đẹp như hoa đào của Nhan Túc Bạch lóe lên tia tức giận.
“Đây không phải là nghĩa vụ của em sao?” Hoắc Thần Túc không biết nghĩ tới cái gì, không khí chung quanh đột nhiên trầm mặc.
“Nghĩa vụ ??” Nhan Túc Bạch không thể tin được rằng Hoắc Thần Túc có thể nói một điều như vậy.
Hoắc Thần Túc gần đây càng ngày càng lạ. Người đàn ông đã sủng mình đến tận tâm trước đây ở đâu?
“Xin lỗi, Hoắc tiên sinh, hôm nay em không thể hầu hạ ngài.” Hoắc Thần Túc thấy rằng thái độ của con mèo Ba Tư nhỏ không đúng. Anh quay lại và lấy ra một thẻ tín dụng màu vàng nhạt từ trong túi của mình và nói với một giọng nói nhẹ nhàng:
"Thẻ này không có giới hạn, em có thể lấy nó và đi chơi đi. Nhân tiện, tôi đã mua cho em một căn biệt thự đứng tên em ở Xijiao,tôi nhớ em thích ngâm mình thì phải? Tôi sẽ xây cho em một suối nước nóng, không lớn lắm. Khi nào nhàn rỗi em có thể thư giản, ngâm mình ở đó."
Nhan Túc Bạch: " ... "
Anh ta đang bị ai đó thao túng? ? ?
Làm như thế cậu cảm giác mình thật sự đang được bao dưỡng bởi một kim chủ. Nhan Túc Bạch mặt đầy hắc tuyến, không muốn ở lại nữa đi lên lầu vào phòng, ném cả người xuống chiếc giường mềm mại.
Rất khó chịu.
Trước đây khi Nhan Túc Bạch đi bar với bạn bè, vì quá đẹp nên cậu được coi là ngôi sao trẻ mới ra mắt và cậu đã gặp nhiều người mới nổi hoặc những phú nhị đại, những người này sẽ tìm người mai mối để làm quen với cậu. Những người đó, giống như Hoắc Thần Túc đang làm bây giờ, trực tiếp ném cho cậu một tấm thẻ, chờ hắn quỳ xuống liếʍ láp cho họ. Nhan Túc Bạch khó chịu vì bị quấy rối, đến mức thường trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ đối phó với những người đần độn như vậy. Những phú nhị đại đó đã bị đánh đập trước khi họ phát hiện ra rằng họ đã gặp một người không thể trêu chọc.
Nhưng bây giờ là Hoắc Thần Túc... Hoắc Thần Túc khác với những người khác.
Cậu nghĩ đến gương mặt của Hoắc Thần Túc. Nỗi tức giận trong lòng tôi vơi đi một chút. Lần đầu tiên thích người khác nên cậu cũng muốn được sủng ái đến từ người đó. Ặc. Quá khó…
Nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Nhan Túc Bạch cau mày mở máy phát hiện đầu dây bên kia là Tiểu Tần người bạn thuở bé của cậu. Hừm, cậu thấy trong lòng toàn là lửa đang không có chỗ phát hỏa. Thật đúng lúc a!!! Nhan Túc Bạch hung hăng nói: "Làm sao vậy? Tìm ta có chuyện gì?
“ Yo” Tần Dương Tây cao giọng trêu chọc “ Ai đã làm tiểu khả ái của chúng ta nổi giận thế?”
“Ngươi có việc? Nếu không có gì ta cúp đây.” Nhan Túc Bạch thái độ ác liệt.
“Để tôi đoán xem, có phải anh ta không? Hoắc, Thần, Túc. Ồ, chỉ có thể là Hoắc Thần Túc.”
“...” Huyết áp của Nhan Túc Bạch tăng lên khi nghe thấy những lời đó. Túc Bạch nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi tìm đường chết."
Tần Dương Tây nói: "Túc Bạch, đây là ngươi nói? Mối giao tình hơn mười năm của chúng ta không bằng một gã tình nhân hai năm kia sao?”. Hắn nhỏ giọng nũng nịu “ Ngươi vì một gã nam nhân hai năm mắng ta…”
Nhan Túc Bạch gần như nôn mửa, “Mẹ kiếp, ngươi thật ghê tởm. Ngươi có thể hảo hảo nói chuyện không? Và hãy nghe kỹ, hắn không phải tình nhân của ta. Hắn ta là bạn trai của ta, một người bạn trai nghiêm túc." Nhan Túc Bạch nghiêm túc nói. "Cho ngươi thêm mười giây nữa, không nói chuyện đàng hoàng ta đây sẽ cúp máy. Mười, chín, tám ... "
"Không phải là ta nhớ ngươi sao? Kể từ khi cha ngươi đuổi ngươi ra ngoài thì chúng ta đã hai năm không gặp nhau."
“năm, bốn, ba ...”
“ Này, được rồi. Ta nói, ta nói.” Tần Dương Tây hắng giọng và không nói những câu ngớ ngấn nữa: "Ngươi định khi nào về nhà, trốn nhà đi hai năm rồi, chơi đủ chưa? Hôm qua dì gọi điện hỏi thăm tung tích, hỏi thăm ngươi có tốt hay không, ăn như thế nào, mỗi ngày đều vui vẻ chứ... ” Tần Dương Tây nhẹ giọng nói:“ Như vậy, Túc Bạch, ngươi khi nào về nhà? ”
Tần Dương Tây đợi mấy giây, nhưng vẫn không có câu trả lờ của đầu bên kia điện thoại. Tín hiệu không tốt sao, “Này.”
“Tôi… tôi… hiểu rồi.” Túc Bạch nhanh chóng dập máy, đôi mắt hơi phiếm hồng.