Chương 309: Mặt người dạ thú

Sức khỏe Tô Kim Thư trước nay vẫn không được tốt, cô thường xuyên ngủ đến nửa đêm thì tay chân liền lạnh buốt.

Lúc này, mơ màng chạm vào một cái lò sưởi lớn bên cạnh, cô nhanh chóng chui vào.

Đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tô Kim Thư được bàn tay to lớn của Lệ Hữu Tuấn ôm chặt lấy.

Cô dụi dụi vào ngực anh rồi an an ổn ổn chìm vào giấc ngủ.

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong tay: “Anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em.”

“Ừm..

Tô Kim Thư rì rầm một tiếng, như thể đáp lại lời của Lệ Hữu Tuấn.

Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ôm cô rồi nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, Lan Ly có tiết.

Trong khi Tô Kim Thư vẫn đang ăn sáng với Lệ Hữu Tuấn, bên ngoài biệt thự có tiếng còi xe.

“Quái lạ, sao lại có khách sớm như vậy?”

Lâm Mộc nhanh chóng cởi tạp đề: “Thưa cậu chủ, mợ chủ, tôi ra ngoài xem một chút.”

Không lâu sau, Lâm Mộc hớn hở bước vào: “Thưa mợ chủ, bạn của cô đến rồi!”

Sau lưng bà ấy, quả nhiên có người đi theo.

Tô Kim Thư quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang cười đến mức không thấy mắt, vẫy tay chào với mình: “AI Kim Thư, nam thần! Chào buổi sáng!”

Lệ Hữu Tuấn nhướng mắt liếc cô ấy một cái: “Qua ăn chực bữa sáng?”

Lâm Thúy Vân đỏ mặt, tay vừa chạm vào.

bánh bao liền buông ra: “Này, nam thần kia, anh đang nói cái gì vậy? Người ta chỉ sợ anh vất vả nên mới để chú Hứa ghé qua đón Kim Thư cùng nhau đi học!”

Tô Kim Thư không thể nhịn được bật cười, cô đứng dậy nhét lại bánh bao vào tay.

Lâm Thúy Vân.

Rồi bảo Lâm Mộc rót cho cô ấy một ly sữa: “Mới bảy giờ rưỡi, tiết học của chúng ta mãi đến chín giờ mới bắt đầu.”

Nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang ngấu nghiến, cô không khỏi bật cười: “Để tôi đoán xem, có phải vì thi không đạt nên bị dì Lâm cấm ăn sáng không?”

Lâm Thúy Vân lắc đầu không nói gì: “Thôi đi nha! Cậu không biết, dưới sức ép của tên mặt người dạ thú Lục Mặc Thâm, để tránh bị anh ta bắt được nhược điểm gọi phụ huynh, bây giờ môn nào tớ cũng đạt rồi.”

“Vậy thì nói cho mình biết, tại sao cậu đi sớm như vậy?”

“Haiz, nói tới cái này lại khiến tớ tức giận!”

Lâm Thúy Vân tức giận đập nát bánh bao, chống tay chống nạnh quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Nam thần, anh nói anh là người phong lưu phóng khoáng tuấn tú lịch sự như vậy, sao có thế có loại bạn mặt người dạ thú như Lục Mặc Thâm chứ?”

Tô Kim Thư suýt chút nữa phun ra một ngụm sữa.

Lệ Hữu Tuấn vô cùng bình tĩnh: “Lục Mặc.

Thâm mặt người dạ thú cũng không sai, nhưng tôi chưa bao giờ làm bạn với tên mặt người dạ thú.”

Tô Kim Thư ở bên bật cười: “Sao vậy?

Giáo sư Lục sao lại đắc tội với cậu rồi?”

Vừa nhắc đến điều này, Lâm Thúy Vân lại trở nên tức giận: “Cậu biết anh ta…”

Lâm Thúy Vân định nói chuyện Lục Mặc Thâm cưỡng hôn mình hôm đó, nhưng bỗng nghĩ tới Lệ Hữu Tuấn còn đang ở đây.

Hơn nữa nghe Kim Thư nói, vị hôn thê của Lục cầm thú hình như còn có quan hệ mờ ám với nam thần.

Thế là Lâm Thúy Vân nuốt lại một bụng lời muốn nói.

Kể từ đó, Lâm Thúy Vân đã nuốt hết mọi thứ vào bụng ấy hung hãng cắn một miếng bánh bao, giống như đang cẳn thịt tên Lục cầm thú vậy: “Không có chuyện gì, nam thần, Kim Thư, hai người nhanh lên ăn sáng đi!”

Lệ Hữu Tuấn liếc nhẹ Lâm Thúy Vân, không nói gì Sau bữa sáng, Tô Kim Thư trực tiếp lên xe của Lâm Thúy Vân.

Lệ Hữu Tuấn tự mình lái xe đến tòa nhà hoàng gia Kim Lợi Sau khi xe chạy ra khỏi biệt thự, anh cầm điện thoại bấm một dãy số.

Điện thoại đã được kết nối sau ba lần đổ.

chuông.

Giọng nói của Lục Mặc Thâm đầy mệt mỏi và có chút tức giận: “Ba giờ tối hôm qua tôi mới đi ngủ, nếu không có việc gì quan trọng, tôi sẽ trở mặt.”

Lệ Hữu Tuấn nhìn con đường phía trước: “Lâm Thúy Vân vừa đến đây”

Lục Mặc Thâm giật mình, lật người ngồi bật dậy, giọng nói cũng lạnh đi: “Anh muốn nói gì?”

“Anh có nhớ mình đã đính hôn với Lê Duyệt Tư không?”

Lệ Hữu Tuấn cố ý nhắc đến.

Lục Mặc Thâm vươn tay nhéo nhéo lông mày, ánh mắt sâu thẳm: “Chuyện này anh không cần nhắc nhở.”

“Nhà họ Lê không dễ đối phó như vậy.

Mặc dù trong nhà họ Lê, Lê Duyệt Tư cũng không phải là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, nhưng mà cô ấy mang họ Lê, nếu anh hủy hôn, tự cân nhắc hậu quả.”

Lục Mặc Thâm nhếch khóe miệng: “Cậu Lệ của tôi, chuyện của mình anh còn chưa lo xong đã bắt đầu lo chuyện của tôi rồi sao?

Có phải là gần đây khẩu vị quá mặn?”

Lệ Hữu Tuấn không thèm nói chuyện với anh ta nữa, thản nhiên nói: “Ít nhất bây giờ Lê Duyệt Tư vẫn là vị hôn thê của anh, trước khi thu dọn xong chuyện của mình thì đừng có đi trêu chọc người khác.”

Lục Mặc Thâm cười lạnh: “Sao, đau lòng? Nếu đã đau lòng ban đầu lại tặng cho tôi làm gì?”

“Thứ tôi muốn có không bao giờ bị người khác lấy đi. Nếu có thể lấy đi, nhất định là có cũng được không có cũng được. Ta chỉ lo anh không giải quyết được chuyện của mình còn liên lụy đến người khác.”

“Làm liên lụy đến người khác? Người anh đang nói đến là tiểu bạch thở của anh hả?”

Lệ Hữu Tuấn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Lục Mặc Thâm đặt điện thoại xuống, hơi nheo mắt lại.

Sau khi ngồi bất động trong giây lát, anh ta nhấc chân và đứng dậy.

“Roạt” một tiếng.

Rèm cửa được mở ra, và ánh nắng chói chang tràn vào.

Lục Mặc Thâm đưa tay ra che mắt lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh ngày đó bản thân cưỡng hôn Lâm Thúy Vân.

Đôi môi của cô nhóc vẫn mềm mại và ngọt ngào như lần trước trong phòng toilet ở Hilton.

*Ting tỉng ting, tỉng ting tỉng…”

Điện thoại đầu giường lại vang lên Lục Mặc Thâm vẫn đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời đó, không muốn đi nghe.

Chiếc điện thoại chết tiệt cứ đổ chuông.

như thúc giục.

Lục Mặc Thâm quay người, bất lực liếc.

nhìn sau đó cau mày ấn loa ngoài, rồi ném điện thoại lên sô pha.

“Thằng khốn nạn, giờ anh cánh đã cứng, bụng đã mập rồi à? Có biết ban đầu anh làm sao lên làm người nắm quyền tập đoàn Lục.

Dương không? Không có nhà họ Lê ra tay anh có thể có ngày hôm nay không?”

Sự việc đã được chứng minh một lần nữa, cách nghe điện thoại của anh ta là chính xác, giọng nói trên điện thoại vô cùng sắc bén và chói tai Vừa mới nghe đã ập xuống một trận chửi rủa không ngừng, ngoài mẹ Lục ra thì không có ai khác.

Lục Mặc Thâm ánh mắt càng ngày càng lạnh: “Lê Duyệt Tư gọi cho mẹ à?”

“Anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi hả?

Tại sao Duyệt Tư lại không xứng với anh?

Mày ngày ngày đều mặt mày cau có với người ta, còn nói muốn hủy hôn? Hành vi của anh quả thực là một con sói trắng vong ân bội nghĩa! Thật là không biết xấu hổ giống hệt cha anh!”

Nghe giọng nói này, Lục Mặc Thâm chỉ cảm thấy hai bên thái dương hơi giật giật.

Anh ta không nói gì, im lặng ngoan ngoãn lắng nghe.

“Cha anh hoàn toàn chẳng là cái thá gì!

Ông ta nghĩ rằng tôi hoàn toàn không biết tất cả những người phụ nữ mà ông ấy nuôi bên ngoài có phải không? Lục Mặc Thâm, nếu anh dám bạc tình bạc nghĩa giống như bố của anh, tôi sẽ đâm đầu chết trong bệnh viện, khiến anh hối hận cả đời!”