🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt của Lục Mặc Thâm rơi trên chiếc gương chiếu hậu của chiếc Bentley.
Qua tấm gương, anh có thể nhìn thấy bà Lâm đang dạy dỗ Lâm Thúy Vân Những người trong phòng hết nhảy lại chạy… Nó trông rất sống động. Mối quan hệ giữa gia đình họ có lẽ là rất tốt?
Khóe miệng Lục Mặc Thâm bất giác hơi nhếch lên. Nếu gia đình của anh có thể hòa thuận như thế này, anh ta sẽ không ở ngoài quanh năm. Chiếc xe châm chậm lăn bánh.
Cho đến khi không còn thấy bóng người trong gương chiếu hậu, Lục Mặc Thâm mới thu lại tâm mắt của mình. Anh xoay vô lăng bằng tay phải, còn tay trái vô thức vuốt ve đôi môi mỏng. Các đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên môi. Mùi thơm ngọt ngào của cô gái nhỏ ban nãy dường như vẫn còn vương trên môi. Đôi mắt sâu thẳm của Lục Mặc Thâm khẽ sáng lên sau lớp kính. Khóe miệng anh hơi nhếch lên tạo thành một đường cong hết sức mơ hồ.
Ở phía bên kia, sau khi Lâm Thúy Vân lên xe của Lục Mặc Thâm và rời đi, Tô Kìm Thư cũng lên chiếc Rolls Royce do Lục Anh Khoa lái. Chiếc xe từ từ hòa vào dòng phương.
Xe lái một mạch về hướng bắc, hướng tới khu biệt thự núi Ngự Cảnh. Lục Anh Khoa từ trước đến nay lái xe đều rất vững. Tô Kim Thư dựa vào ghế sau một lúc, lại đột nhiên cảm thấy bưồn nôn.
“Ưʍ..” Cô vội vàng che miệng lại, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn.
Lục Anh Khoa nhìn thấy cô tái nhợt trong gương chiếu hậu, anh liền giảm tốc độ, hỏi: “Thưa bà chủ, bà không khỏe à?
Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm và lắc đầu: “Không sao, có lẽ vì mấy ngày nay không ăn sáng tử tế, bụng tôi có chút nôn nao.”
“Tôi sẽ nhờ bác sĩ đến khám tại nhài Nhìn khuôn mặt của Tô Kim Thư tái nhợt và có vẻ xanh xao, Lục Anh Khoa không khỏi lo lắng.
“Tôi sẽ quay về uống một chút nước nóng, và ngủ một chút là ổn”
Nói xong, Tô Kim Thư nhằm mắt lại. Lục Anh Khoa thấy vậy cũng không làm hiền nữa.
Sau khi vừa trở lại biệt thự núi Ngự Cảnh, Tô Mỹ Chỉ chạy ngay ra lập tức hỏi: “Mẹ ơi, bao giờ cha về ạ? Cha đã đi công tác lâu rồi, và bé Chi rất nhớ cha!”
Tô Kim Thư ngồi xổm xuống, vốn dĩ muốn ôm con gái vào lòng, nhưng cảm giác cồn cào trong bụng lại trào lên. Cô hơi cúi người, dựa vào tường, không thể nói ra mấy lời khó chịu.
Tô Duy Hưng vốn đang ngồi trên ghế sô pha, dường như đã cảm nhận được điều gì đó không ổn. Cậu quay đầu lại và liếc nhìn Tô Kim Thư, và thấy khuôn mặt cô tái mét, rồi lại nhìn động tác đang ấn bụng của cô.
Tô Kim Thư cảm thấy choáng váng khi nhắc đến cha của đứa trẻ. Trong chốc lát, chiếc cốc trong tay cô đã cạn khẽ run lên.
Đột nhiên cô nghe thấy hai tiếng động nhỏ.
Cô hơi ngạc nhiên vì âm thanh đó, và cô di chuyển từ từ để nắm lấy chiếc cốc. Sắc mặt Tô Kim Thư Lúc này có chút khó nhìn. Hiện tại cô không biết ai là cha của hai đứa trẻ.
Dường như nhận thức được rằng tình trạng của mẹ mình lúc này là không ổn, Tô Duy Hưng có chút không tự nhiên hôn lên cô một cái rồi nói: “Được rồi, mẹ đi ngủ đi! Tô Mỹ Chỉ để tối nay con dõ ngủ thay mẹ”
Khóe miệng Tô Kim Thư cong lên, cô vui vẻ xoa đầu con trai: “Cảm ơn con yêu! Mẹ đi nghỉ ngơi trước đây.
Tô Kim Thư leo lên tầng hai, gieo mình lên giường và ngủ ngay lập tức. Lần này, cô ngủ một mạch đến sáng ngày hôm sau.
Thậm chí, Lâm Mộc còn gõ cửa mời cô đi ăn nhưng cũng bị cô từ chối. Lâm Mộc mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng nên vội vàng tìm Lục Anh Khoa hỏi chuyện: “Ông Lục, bà chủ tối hôm qua về ngủ say li bì. Bây giờ đã gần mười một giờ, nhưng khi tôi vừa đi lên lầu để hỏi cô ấy muốn ăn gì, thì thấy cô ấy vẫn mơ mơ màng màng cũng không muốn dậy, tôi nói muốn đưa cô ấy đến bệnh viện thì cô ấy cũng không chịu. Tôi thực sự không biết phải làm gì bây giờ. “
Sau khi nghe những lời này lần lượt, sắc mặt của Lục Anh Khoa thay đổi: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, anh lập tức bước ra ban công và bấm điện thoại cho Lệ Hữu Tuấn. Điện thoại được nhấc máy sau ba lần đổ chuông.
“Hửm?” Giọng nói trầm và khàn của Lệ Hữu Tuấn phát ra từ đầu dây bên kia Chỉ với một âm thanh này, Lục Anh Khoa cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của anh. Lục Anh Khoa biết rằng vấn đề mà anh ấy quay lại giải quyết lần này là rất khó khăn.
Nếu đây là một vấn đề nhỏ, anh ta sẽ không làm phiền ông chủ. Nhưng chuyện này là về bà chủ. Anh ta rõ ràng biết điều gì là quan trọng nhất đối với Lệ Hữu Tuấn.
“Thưa ông chủ, bà chủ có vẻ không được khỏe.”
*Ý anh là gì?” Trên điện thoại, giọng điệu của Lệ Hữu Tuấn thể hiện rõ là căng thẳng.
Lục Anh Khoa từ tốn kể lại hết tình trạng cụ thể cho anh: “Nếu không, ông chủ, ông có thể gọi bà chủ không?”
Giọng nói lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn lại vang lên: “Gọi ngay cho Tân Tấn Tài, bảo anh ta đưa người đến bệnh viện.”
Vừa nói, anh vừa liếc xuống chiếc đồng hồ trên tay. Bây giờ là mười một giờ sáng.
“Ba giờ nữa tôi sẽ trực tiếp đến bệnh viện”
“Vâng thưa ông chủ.”
Tại một khách sạn ở thủ đô. Sau khi Lệ Hữu Tuấn cúp điện thoại, anh lạnh lùng đứng dậy khỏi ghế sô pha. Anh bắt đầu tự mình thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không để ý đến những người khác đang ngồi trong phòng khách.
“Hữu Huân, con đang làm gì vậy? Con phải đi đâu sao?”
Giọng nói khó hiểu của người phụ nữ phát ra sau lưng Lệ Hữu Tuấn.
Lệ Hữu Tuấn không dừng động tác của mình, và anh chỉ phát ra một âm thanh “ừm” từ mũi, coi đó là một phản ứng Khuôn mặt Bạch Ninh Hương đã tái xanh: “Hữu Huân, Ninh Lan Kiều đã bay về từ bên Mỹ để gặp con. Điều gì quan trọng đối với con đến mức khiến con phải đi bây giờ? “
Người nói là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Vì được bảo dưỡng kỹ lưỡng nên cả người trông rất ổn. Bà ấy mặc một bộ sườn xám Trung Quốc vừa vặn với lối trang điểm tinh tế. Chỉ là việc ngồi trên xe lăn cũng khiến khí chất đoan trang, tao nhã của bà có vài gượng gạo. Cả người bà trông hơi gầy. Người này không ai khác mà chính là mẹ của Lệ Hữu Tuấn.
Ở phía bên kia của Lệ Hữu Tuấn, là một cô gái trẻ trông vẻ ngoài rất ngọt ngào và thanh tú, đang ngồi thẳng lưng. Tuy nhiên, sau khi nghe tin Lệ Hữu Tuấn rời đi ngay lập tức, nụ cười trên khuôn mặt cô ấy dường như: có chút gì đó không kiểm soát được, nhưng đôi mắt của cô đã dõi theo Lệ Hữu Tuấn mọi lúc.
Lệ Hữu Tuấn dường như không định nhìn cô ấy, mà chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu đã như vậy thì mẹ, mẹ nên dành nhiều thời gian cùng cô ấy nhiều hơn” Nói xong, anh ta liếc nhìn đồng hồ và nhấc vali và xoay người đi thẳng.
Trong khi vừa bước ra ngoài, Lệ Hữu Tuấn liền lấy điện thoại di động ra và gọi: “Mười phút nữa tôi sẽ cất cánh. Xe đã đến chưa? Được rồi.”