Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 269: Lâm Thúy Vân, tôi thích em

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nhường một chút, nhường một chút." Tô Kim Thư quay đầu lại và thấy Lâm Thúy Vân đang cúi người về phía mình. "Cậu lại đến muộn" Tô Kim Thư chuyển vào trong và nhường chỗ cho cô ấy.

Với một đôi mắt gấu trúc, Lâm Thúy Vân bắt đầu thở dài ngay khi vừa ngồi xuống:

"Lần này tớ đâm đầu vào chỗ chết rồi, chết rồi, xong rồi". Tô Kim Thư liếc nhìn giáo viên đang đứng trên bục giảng và hạ giọng: "Sao vậy? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lâm Thúy Vân lại thở dài, chán nản lấy điện thoại ra khỏi túi và bấm vào zalo: "Cậu tự xem đi."

Tô Kim Thư nghi ngờ cầm lấy điện thoại, liền thấy rằng những gì được hiển thị trong hộp thoại là lịch sử trò chuyện giữa cô ấy và Liễu Minh Hào.

Kéo xuống dưới, khuôn mặt của Tô Kim Thư thay đổi: "Thúy Vân, có chuyện gì vậy?" Liễu Minh Hào đó thực sự đã vào đến trận chung kết. Lâm Thúy Vân ôm đầu với tâm trạng u ám:

"Tớ rất muốn biết tại sao lại xảy ra chuyện này! Cậu nhìn vào quầng thâm mắt của tớ đi, tớ lo lắng đến mất ăn mất ngủ" | Tô Kim Thư cau mày nhìn tin nhắn cuối cùng mà Liễu Minh Hào gửi cho Lâm Thúy Vân đêm qua:

"Thứ bảy này anh sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh rằng em nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của anh. Cùng chờ xem".

Tô Kim Thư toàn thân run lên, chỉ cảm thấy nổi da gà.

“Kim Thư, cậu nói xem tớ phải làm thế nào? Tớ là người nói một là một, nói hai là hai. Lúc đầu, tớ bị anh ta kích động và bốc đồng đồng ý đặt cược vào trò chơi ấy. Tớ không thể hối hận được. Nhưng nếu muốn tớ làm bạn gái của anh ta, tớ thà tự tử còn hơn". | Tô Kim Thư không nhịn được cười: "Làm gì nghiêm trọng như vậy?"

"Tất nhiên là nghiêm trọng như vậy rồi. Đây là mối tình đầu của tớ. Tớ không thể cứ tùy tiện mà làm được."

Tô Kim Thư nhìn cô ấy:

"Nhưng dù sao cậu cũng đã nói như vậy, cậu là người nói một không nói hai, đã đánh cược rồi thì phải chấp nhận, cùng lắm thì làm bạn gái người ta thôi!"

"Hừm, không ngờ cậu lại là một Kim Thư như vậy. Con thuyền tình bạn của chúng ta hôm nay đã bị lật ở đây."

"Không biết con thuyền tình bạn của hai người có bị lật không, nhưng hôm nay con thuyền của tình thầy trò chúng ta chắc chắn đã bị lật"

Một âm thanh như sấm sét đột nhiên nổ tung phía trên hai người họ. Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân sửng sốt.

Ngay khi hai người vừa ngẩng lên đã thấy giáo sư Lưu, người cáu kỉnh nhất khoa, hai tay chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn họ.

Cả hai nhanh chóng đứng dậy xin lỗi:

"Xin lỗi, giáo sư Lưu, chúng em xin hứa sẽ lắng nghe cẩn thận và không bao giờ nói chuyện nữa."

"Hừ!" Giáo sư Lưu tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, xoay người trở lại bục giảng: "Cảnh cáo hai người, nếu như tiếp tục nói chuyện, lập tức đi ra hành lang" Hai cô gái nhìn nhau và không khỏi lè lưỡi.

Sau khi tan học, Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư nắm tay nhau chuẩn bị đến nhà ăn để ăn tối.

Lâm Thúy Vân liên tục cảm thấy cay đắng khi ăn: | "Kim Thư, lần này cậu thực sự không thể thấy chết mà không cứu, cậu nhất định phải nghĩ cách giúp tớ"

Tô Kim Thư nhìn cô ấy và không thể không mỉm cười:

"Ai bảo ngay từ đầu cậu không giữ vững lập trường chứ? Chỉ cần ai đó chọc tức cậu bằng lời nói, cậu ngay lập tức dính bẫy. Hơn nữa nếu tớ là đàn ông còn có thể nghĩ cách, chứ lần này thật sự là tớ bó tay rồi."

Hai sợi mì rộng của Lâm Thúy Vân rung rinh trong gió:

"Chẳng nhẽ ông trời đã định mối tình đầu của tớ sẽ lãng phí như thế sao? Không được, tớ không chịu được."

"Lâm Thúy Vân, Tô Kim Thư, chúng tớ ngồi đây được không?" Giọng nói lanh lảnh vang lên, hai người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Khi họ nhìn lên, liền thấy Liễu Minh Hào đã ăn xong và đứng đối diện với họ. Lâm Thúy Vân trực tiếp đảo mắt: "Xin lỗi, có người ở đây rồi."

Liễu Minh Hào đã chiến đấu và thất bại nhiều lần, nhưng không bao giờ bỏ cuộc.

Anh ta cười rạng rỡ và trực tiếp đặt đĩa bánh xuống: "Nếu không có ai, thì để tôi ngồi" Khuôn mặt tươi cười của Lâm Thúy Vân thay đổi ngay lập tức: "Anh không hiểu tiếng người sao? Tôi đã nói có người rồi. Đi khỏi đây." Liễu Minh Hào nhìn cô với đôi mắt sáng ngời.

Dường như mặc cho Lâm Thúy Vân mắng mỏ như thế nào, anh ta cũng không có ý định rời đi.

Tô Kim Thư chết lặng nhìn người đàn ông trước mặt. Anh chàng này có khi nào là kiểu người thích bị ngược không? Cô hoài nghi, ngay cả khi Lâm Thúy Vân đổ cả nồi cơm lên đầu anh ta...

Anh ta sẽ vẫn mỉm cười như thế này, không tức giận chút nào. "Thúy Vân, tôi biết là không có ai. Em ăn cơm đi đi, đừng lo cho tôi". Liễu Minh Hào cúi đầu và bắt đầu ăn.

Nhìn vẻ ngoài ngoan ngoãn và nghe lời của anh ta, Lâm Thúy Vân đột nhiên thậm chí không biết phải trút cơn giận này lên ai nữa.

Dù sao thì người ta đã có câu, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.

Lâm Thúy Vân lại ngồi xuống với vẻ chán nản: Tôi cũng không muốn lo lắng cho anh, vấn đề là tôi không thể ăn được gì nếu anh ngồi đây.

Lúc này, Liễu Minh Hào quay đầu vẫy tay về phía cửa sổ, vẫy tay: "Trí Mạnh, ở đây vẫn còn chỗ".

Lâm Thúy Vân cau mày nhìn sang, thấy Lâm Trí Mạnh đang cầm đồ ăn đi về phía bên này.

Phì! Oan gia ngõ hẹp là gì? Đây chính là oan gia ngõ hẹp. Lâm Thúy Vân vội vàng dùng cùi chỏ đẩy Tô Kim Thư, rồi đưa mắt ra hiệu.

Ngay khi Tô Kim Thư vừa nhìn lên, cô đã nhìn thấy Lâm Trí Mạnh với vẻ mặt lo lắng đang đi về phía bên này.

"Phun... Khụ khụ!" Tô Kim Thư ho dữ dội, suýt nữa tắc nghẹn. Lâm Trí Mạnh nhanh chóng đặt khay đồ ăn xuống, lấy khăn giấy ra đưa cho Cô:

"Kim Thư, em có sao không?"

Trong buổi gặp gỡ thầy trò đó, anh ta đã lấy hết can đảm để tỏ tình với Tô Kim Thư.

Không ngờ lại gây ra câu chuyện cười lớn như vậy. Vì vậy, sau lần đó, anh ta không dám đến gần Tô Kim Thư nữa.

Bởi vì cả hai đều ở trong hội sinh viên, lần này anh ta biết về vụ cá cược của Liễu Minh Hào với Lâm Thúy Vân.

Anh ta biết Lâm Thúy Vân là bạn thân nhất của Tô Kim Thư, vì vậy anh ta cũng tham gia vào trò chơi bóng rổ.

Và ngay từ đầu vòng sơ loại, anh ta đã vô cùng liều lĩnh. | Liễu Minh Hào nhìn chằm chằm Lâm Thúy Vân trong khi ăn, với một nụ cười ngốc nghếch trên khuôn mặt.

| Lâm Trí Mạnh tương đối kiềm chế, thỉnh thoảng anh ta sẽ nhìn trộm Tô Kim Thu.

Bốn người họ chỉ ngồi đó mà không nói một lời nào.

Tô Kim Thư cảm thấy sự ngượng ngùng trên bàn ăn thực sự sắp nuốt chửng cô.

Lâm Thúy Vân bị Liễu Minh Hào nhìn đến mức khó chịu. Cô trực tiếp ném chiếc đũa xuống bàn ăn: "Tôi ăn no rồi" Liễu Minh Hào nhanh chóng đứng dậy:

"Nhưng, Thúy Vân, em mới ăn vài miếng thôi." Lâm Thúy Vân nhìn chằm chằm vào anh ta:

"Anh cũng biết tôi mới ăn vài miếng thôi sao? Con mẹ nó, anh nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi có thể ăn ngon được sao?"

Nói xong, cô kéo Tô Kim Thư: "Kim Thư đi rồi, chúng ta không ăn nữa." Tô Kim Thư lúc này cũng nhanh chóng đứng lên, thở phào nhẹ nhõm: "Được".
« Chương TrướcChương Tiếp »