Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 267: Anh không dám động vào tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tôi muốn hỏi anh ta tại sao lại lừa dối tôi hết lần này đến lần khác. Tôi có thể đi cùng cô, nhưng nếu cô dám nói dối tôi, tôi đảm bảo Lệ Hữu Tuấn sẽ không tha cho cô."

Đôi mắt của Liễu Mộng Ngân hơi nheo lại, cô ta hạ mũ xuống một chút: "Đừng lo". Nói xong, cô ta dẫn Tô Kim Thư đi về phía lối vào tàu điện ngầm.

Trên đường đi, Liễu Mộng Ngân cố tình dẫn cô đi đường vòng, trên đường đổi mấy lần tàu, sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, lại chuyển sang xe buýt.

Cuối cùng, hai người họ đến một trang trại riêng biệt ở ngoại ô. Liễu Mộng Ngân đứng ở cổng sân, một con chó bên cạnh sủa họ: "Đến nơi rồi". Tô Kim Thư liếc nhìn cô ta: "Nếu đã đến rồi, tại sao cô không đi vào." Một ánh mắt kinh hoàng thoáng qua trên mặt Liễu Mộng Ngân. Cô ta lo lắng đảo mắt hai cái, rồi đột nhiên xoay người bỏ chạy.

Nhưng chưa kịp chạy ra ngoài được vài mét, cô đã bị một vài vệ sĩ áo đen lao lên và đè xuống đất.

| Liễu Mộng Ngân nằm trên mặt đất và vùng vẫy trong tuyệt vọng:

"Buông tôi ra, đồ khốn kiếp, tôi đã đưa người đến rồi, vì sao lại ngăn cản tôi, | tôi muốn đi, tôi muốn đi."

Khi cô ta đang giãy dụa điên cuồng, cánh cửa trước của sân nhỏ từ từ được mở ra.

Khuôn mặt hốc hác, héo hon của Cố Đức Hiệp hiện ra, anh ta gầy đi rất nhiều. | Lúc này, anh ta giống như một cái cọc tre, cắm ở cửa, đôi mắt đó đầy hằn học.

Anh ta khập khiễng bước tới trước mặt Liễu Mộng Ngân: "Đồ đê tiện, cô là đồ ngu, nếu cô bỏ chạy, ai sẽ thay thế thận của tôi?" Liễu Mộng Ngân hoảng sợ đến phát điện và đột nhiên rú lên:

"Đức Hiệp, anh đã hứa với tôi! Anh đã nói chỉ cần tội lừa được Tô Kim Thư, anh sẽ không lấy thận của tôi nữa, anh sẽ thả tôi ra".

| "Con đĩ. Mày nghĩ ngoài quả thận ra còn có thứ gì trong cơ thể mày sao? Nhìn vào mắt tạo xem?".

Sau khi Cố Đức Hiệp chửi xong, anh ta hét vào mặt các vệ sĩ: "Hãy trói con cɧó ©áϊ này lại, đêm nay mổ lấy thận của cô ta". Liễu Mộng Ngân rêи ɾỉ lớn tiếng: "Đức Hiệp, anh không thể làm chuyện này với tôi, anh không thể làm chuyện

này với tôi!"

Sau khi giải quyết xong Liễu Mộng Ngân, Cố Đức Hiệp quay lại và khập khiễng. đi tới trước mặt Tô Kim Thư.

Anh ta đưa tay định véo cằm cô, nhưng Tô Kim Thư đã lùi lại và tránh đi. Khuôn mặt của Cố Đức Hiệp đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn:

"Tô Kim Thư, đồ khốn nạn! Hôm nay tôi sa ngã đến mức này, cô đều phải chịu trách nhiệm! Cô tưởng rằng đêm nay cô đến đây rồi sẽ vẫn còn những ngày tháng tốt đẹp sao?"

Tô Kim Thư chế nhạo nhìn anh ta:

"Anh trở nên như thế này, đều là do anh tự chuốc lấy! Đừng có lúc nào cũng đổ trách nhiệm lên đầu người khác, chỉ khiến người ta xem thường anh thôi."

Khuôn mặt của Cố Đức Hiệp thay đổi, các đường nét trên khuôn mặt anh ta | bỗng trở nên gớm ghiếc.

Anh ta định nói gì đó.

Vào lúc này, Liễu Mộng Ngân vừa bị kéo đến bên cạnh Tô Kim Thư, cô ta đột nhiên như nổi điên, cô ta giãy mạnh một cái, thoát khỏi sự kiềm chế.

Cô ta gầm lên và lao đến bên Tô Kim Thư, lấy ra một con dao găm từ sau lưng và dí vào cổ cô:

"Cố Đức Hiệp, tôi cầu xin anh, hãy để tôi đi, làm ơn." Liễu Mộng Ngân vừa ôm Tô Kim Thư vừa khóc lóc van xin:

“Tôi chỉ có hai quả thận, tôi đã cho anh một quả rồi! Nếu anh lấy nốt cái kia, tôi chỉ có thể chờ chết. Làm ơn, nể tình những chuyện đã qua của chúng ta, hãy | tha cho tôi đi!"

Khuôn mặt của Cố Đức Hiệp xấu đến mức cực điểm:

"Đồ khốn, cô còn dám uy hϊếp tôi sao? Tôi cảnh cáo cô, bỏ dao xuống ngay | lập tức, nếu không tôi sẽ gϊếŧ cô ngay bây giờ."

"Không! Đức Hiệp, tôi cầu xin anh"

Nhìn thấy bộ dạng cuồng loạn của Cố Đức Hiệp, Liễu Mộng Ngân rơi vào tuyệt vọng ngay lập tức.

Đột nhiên cô ta bắt đầu run rẩy toàn thân, tay cô ta tiếp tục run rẩy: "Tôi không muốn, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết"

Sau khi hét lên vài câu này, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy vết máu tàn bạo:

"Nếu anh muốn tôi chết, tôi sẽ kéo theo cô ta."

Ngay khi giọng nói vừa cất lên, con dao găm trên tay cô ta đã xuyên qua ngực Tô Kim Thư:

"Tô Kim Thư, tội gϊếŧ cô."

Nhìn thấy con dao sắc nhọn sắp đâm vào ngực Tô Kim Thư, đột nhiên, một tiếng súng giòn giã vang lên.

"Bùm!"

| Lòng bàn tay phải của Liễu Mộng Ngân bị bắn xuyên qua, máu phun ra ngay lập tức.

Tô Kim Thư nhân cơ hội này nắm lấy con dao găm trong tay cô ta và rút nó ra.

Một vết rạch dài cắt ngang mặt Liễu Mộng Ngân ngay lập tức. Cô ta khóc lóc, che mặt và ngã xuống đất, tuyệt vọng.

Tô Kim Thư thở hổn hển, cô quay đầu lại và nhìn về hướng mà viên đạn bay tới, liền thấy Lệ Hữu Tuấn đứng ở cổng sân, tay vẫn đang ở tư thế chuẩn bị bắn.

Đằng sau anh là hàng chục vệ sĩ đã được đào tạo bài bản khác. Khi Cố Đức Hiệp nhìn thấy cảnh này, mặt anh ta tái đi vì sợ hãi: "Còn ngây ra cái gì vậy? Gϊếŧ bọn họ, mau gϊếŧ đi" Những vệ sĩ đó hoàn hồn và lao lên nhanh chóng.

Chỉ là bọn họ đã bị những người mặc áo đen phía sau đánh ngã xuống đất trước khi đến gần Lệ Hữu Tuấn, không thể gượng dậy được.

Cố Đức Hiệp sắc mặt tái nhợt, anh ta run rẩy vươn tay muốn đi về phía sau cầm lấy vũ khí.

"Bùm!" Có một phát súng khác, viên đạn găm thẳng vào mu bàn tay phải của anh ta. "Ahhhhhhh!" Cố Đức Hiệp đau đớn đến mức nằm vật xuống đất. "Anh Lệ!". | Đôi mắt Tô Kim Thư sáng lên khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, cô chạy đến chỗ anh. thật nhanh.

Cố Đức Hiệp tận dụng cơ hội này và rút súng bằng tay còn lại. Mũi súng nhằm vào lưng Tô Kim Thư... "Bùm!" Phát súng thứ ba trực tiếp hướng về phía tay còn lại của Cố Đức Hiệp. Lệ Hữu Tuấn đưa tay trái ra và ôm Tô Kim Thư vào lòng. Đôi mắt anh nhìn Cố Đức Hiệp một cách lạnh lùng, giọng nói thờ ơ vang lên: "Còn dám động đậy chỗ nào, tôi sẽ bắn cho đó, không tin thì thử xem"

Tay của Cố Đức Hiệp đang chảy máu điên cuồng, nhưng lúc này anh ta không dám cử động nữa.

Anh ta biết rằng nếu anh ta di chuyển, Lệ Hữu Tuấn chắc chắn sẽ làm theo những gì anh đã nói.

| Cố Đức Hiệp nằm co quắp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều, toàn thân bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

"Anh Lệ, tha cho tôi đi". Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta:

"Nếu tôi là anh, tôi sẽ không bao giờ nói điều này nữa. Ít nhất, tôi sẽ cho anh một cái chết hiên ngang một chút."

Khi nghe thấy từ "chết", Cố Đức Hiệp đã run lên vì sợ hãi. Anh ta hét lên một cách tuyệt vọng trên mặt đất:

"Không, tôi sẽ không chết! Lệ Hữu Tuấn, tôi là người nhà họ Lê. ở thủ đô anh không dám động vào tôi. Bây giờ tôi ở thành phố Ninh Lâm, anh cũng không thể động vào tôi"

"Thế sao?"

Sát ý tràn ngập trong mắt Lệ Hữu Tuấn. Anh còn chưa nói xong, một âm thanh giòn giã khác vang lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »