Chương 5

Trúc Chi Lan được hắn kêu anh tâm liền trở nên mềm.

Ở chung lâu như vậy, Tang Lê thăm dò tính cách của Trúc Chi Lan, anh nhìn thanh lãnh như vậy nhưng nếu nhận thức được người cần giúp đỡ, anh vẫn sẽ đi theo hỗ trợ hơn nữa Trúc Chi Lan mấy năm trước vì tăng ca do làm thêm giờ đã để lại không ít bệnh.

Ở trong mắt Tang Lê anh như vậy khiến hắn đặc biệt đau lòng, nhưng mỗi khi định tiến lên thì đều bị Điền Tư Cách ngăn cản nhắc nhớ Trúc Chi Lan chỉ là một Beta sẽ không có thân thể ốm yếu như Omega, nên không cần lo lắng, tất cả là công tác của anh.

Hắn biết, hắn đều biết,mặc kệ là ở hiện tại hay là quá khứ thì hắn đều biết. Bởi vì hắn luôn nhắc nhở người này là của hắn quá nhiều.

"Đang nghĩ chuyện gì?" Trúc Chi Lan thấy hắn phát ngốc, ở trước mặt hắn vươn tay quơ quơ.

Tang Lê lấy lại tinh thần kéo tay anh dán lên mặt "Suy nghĩ đến việc khi nào thì có thể đến nhà anh cọ cơm."

Trúc Chi Lan bật cười "Phụt, cậu ăn bánh bao cùng uống sữa đều không phải do tôi làm, một cái là đông lạnh, một cái khác là tôi làm, vậy cậu là muốn tôi làm cơm?"

Tang Lê gật gật đầu.

Trúc Chi Lan rút tay ra "Vậy cậu nằm mơ đi."

Nói xong anh bưng mâm đồ ăn đã ăn sạch sẽ trở về phòng bếp, chỉ còn Tang Lê ở lại ngồi chơi xấu.

Buổi sáng Tang Lê không có thông cáo nhưng không có nghĩa là Trúc Chi Lan cũng không, mới vừa cơm nước xong không được bao lâu Trúc Chi Lan liền nhận được điện thoại của Lân Quỳnh. Tang Lê không biết bọn họ nói cái gì chỉ thấy anh đôi khi gật đầu hoặc lắc đầu, hắn ngồi ở sô pha xem Trúc Chi Lan từ sau khi cúp điện thoại vẫn luôn trầm mặc không nói gì cũng không dám lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, cửa truyền đến tiếng gõ không quá một phút, cửa từ bên ngoài được mở ra.

"Anh Trúc, sản xuất Trương bên kia bảo anh hiện tại liền chụp mấy bức ảnh, để lúc sau tuyên truyền." Lân Quỳnh vội vàng từ ngoài cửa đi đến, vừa đi vừa lật xem tài liệu trong tay.

Lân Quỳnh vội vội vàng vàng từ ngoài cửa đi đến, vừa đi một bên lật xem trong tay tư liệu.

Tang Lê cả người u ám, tuy rằng hắn không chịu ảnh hưởng từ Omega nhưng mà thời điểm Omega vội vàng tiến vào không cẩn thận tiết ra tin tức tố, chung quy vẫn là dính một ít lên người Trúc Chi Lan.

Hắn thích đem hương vị của mình dính vào người mình thích, ghen ghét trong lòng Tang Lê tưởng tượng đem Lân Quỳnh ném văng ra, rồi đem Trúc Chi Lan ôm vào trong ngực mà yêu thương thật tốt, khiến cho người anh từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều là tin tức tố của hắn.

Nhưng hắn không thể làm như vậy, chính mình đem tâm tư ác độc nén xuống, cúi đầu không xem hai người họ nữa.

"Suy nghĩ cái gì?" Không biết từ lúc nào Trúc Chi Lan đã đổi quần áo, sửa sang lại chính mình khoác áo lên người hỏi hắn.

Tang Lê nhìn nuốt nuốt yết hầu, “Anh muốn đi công tác?”

Trúc Chi Lan bất đắc dĩ cười "Đúng vậy, hôm nay vừa sửa thời gian thông cáo, nên có chút gấp."

Anh nhìn Tang Lê gật đầu, rồi như thể đột nhiên liệu nghĩ đến gì đó lại nói tiếp "Tôi hôm nay khi nào sẽ về, trợ lý của cậu mà không tới thì trước tiên cậu cứ ở đây, cậu gần nhất vừa có tin đồn không thích hợp ra ngoài, vạn nhất bị paparazzi chụp được có thể sẽ không chịu được."

Tang Lê gật đầu, “Được, đã biết.”

Cuối cùng, anh dặn dò thêm vài câu rồi mới an tâm rời đi, Tang Lê tham lam nhìn theo bóng dáng của Trúc Chi Lan, mắt một chút cũng không chớp. Trúc Chi Lan không biết ở phía sau mình bị một con sói đói nhìn chằm chằm, chờ đến lúc anh lên xe thì như có như không ngửi được mùi rượu, đầu tiên là hỏi tài xế có uống rượu không, tài xế lắc đầu lúc sau anh hỏi Lân Quỳnh.

Lân Quỳnh cũng lắc đầu, cậu suy nghĩ nói "Có thể hay không là do Tang Lê không cẩn thận tiết ra?"

Trúc Chi Lan cảm thấy khả năng này rất lớn, anh đột nhiên nhớ đến thời điểm mình té xỉu được Tang Lê ôm vào trong ngực cũng ngửi được mùi hương này, chẳng lẽ thật sự là do Tang Lê không cẩn thận tiết ra?

Cũng có thể, Tang Lê còn nhỏ không cẩn thận lộ ra tin tức tố cũng là bình thường.

Anh ở trong lòng vì Tang Lê khuyên.

“Viên Đạo là có ý tứ gì?” Trúc Chi Lan nhìn Lân Quỳnh vừa mới lấy hợp đồng ra, một bên lật xem một bên hỏi.

Lân Quỳnh lấy lòng Trúc Chi Lan "Viên Đạo bên kia ý tứ là anh cùng Tang Lê chỉ là khách quý, nhưng hiện tại đem hai người các anh định vị một lần nữa, xong liền trở thành khách quý bí ẩn."

“Tuyên truyền không phải đã phát rồi sao?”

"Phát ra cùng nhau nhưng không phải chỉ có anh và Tang Lê, còn có người khác, hơn nữa bên phía Chính phủ cũng xác nhận hai người các anh là khách quý, nhưng không có nói là ai."

"Ai sẽ nghĩ đến việc người cao thượng như Trúc Chi Lan sẽ mang theo nam Alpha gần nhất vừa lên hot search tới tham gia tổng nghệ đâu?" Lân Quỳnh nghịch ngợm nói.

Trúc Chi Lan gật đầu, Lân Quỳnh nói có lý, tổng nghệ này xác thật không có kịch bản, bọn họ sẽ xem trọng muốn mời cái minh tinh đem ảnh chụp phát ra nhưng lại không xác minh, lúc ấy đạo diễn tống nghệ tìm đến, anh có chút không dám xác định chính mình sẽ bị tổ chế tác lớn loại này tìm đến cửa.

Thời điểm xe dừng lại, Trúc Chi Lan vừa uống xong một ly nước nóng, tay anh lúc đầu do lạnh mà trắng xanh hiện tại có chút huyết sắc.

Lân Quỳnh xuống xe trước một bước, đem áo khoác luôn mang bên người cho Trúc Chi Lan mặc, còn anh thì khôi phục lại bộ dánh ít khi nói cười.

Lâm tổng giám biết Trúc Chi Lan tới rồi lúc sau cười tủm tỉm từ trong phòng đi ra nghênh đón anh.

Lâm tổng giám xoa xoa tay, “Ai nha, Trúc đại minh tinh rốt cuộc cũng tới, một phòng chúng tôi đều đang chờ cậu.”

Lân Quỳnh liếc mắt nhìn Lâm Châu, nhìn ánh mắt mê sắc của Lâm Châu cậu liền ngại ghê tởm.

Trúc Chi Lan chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng, lướt qua hắn đi vào.

Lâm Châu không vì bộ dáng người sống chớ lại gần của anh mà lui, ngược lại càng cười sung sướиɠ, nhỏ giọng nói thầm "Tôi là thích loại ngoài mặt thì lãnh đạm, trên giường thì lại nhiệt tình như muốn đốt người."

Trợ lý đứng bên cạnh nhìn hắn cười đến bụng mềm oặt vẫn luôn mím môi run nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

"Anh Trúc, trực giác của em nói Lâm tổng giám tuyệt đối không phải người tốt." Lân Quỳnh tiến đến bên Trúc Chi Lan nhỏ giọng nói thầm

Trúc Chi Lan gật đầu như sớm đã nhìn ra "Cậu cẩn thận một chít, những lúc không cần thiết thì không cần cùng gã tiếp xúc."

Cậu nhắc nhở anh vì sợ anh bị Lâm Châu khi dễ, nhưng lại không nghĩ đến Trúc Chi Lan sẽ lo lắng cho mình bị Lâm Châu làm khó dễ.

Lân Quỳnh ở chỗ anh nhìn không thấy trộm nhấp môi cười.

Trúc Chi Lan tới nơi này, một giây đều không có, đi đến phòng hóa trang rồi dừng lại, ngay cả khi Lâm Châu muốn đến gần đều bị anh làm lơ, chỉ để lại bóng dáng cho Lâm Châu.

Lâm Châu chủ trương cho rằng đây là đại minh tinh có tâm tư nhỏ liền như cũ cười hì hì.

Trúc Chi Lan ngồi ở trên ghế nhắm mắt lại tùy ý cho chuyên viên trang điểm hóa trang, cái gì cũng không nói nhưng Lân Quỳnh một bên gấp đến độ không được.

"Anh Trúc!! Lâm tổng rõ ràng xem trọng anh, ánh mắt hận không thể đem anh ăn."

"Anh Trúc, không thì để em đem chuyện này nói cho chị Lưu một tiếng, chị Lưu dù sao cũng là người đại diện nhất định sẽ hỗ trợ."

“Anh Trúc…”

Lân Quỳnh tiểu O này rõ ràng không có phải chuyện lớn nhưng vẫn gấp đến độ không chịu được, rõ ràng là Omega nhưng lại không ôn nhu ngược lại còn kêu quát quát.

Trúc Chi Lan làm chuyên viên trang điểm dừng lại, anh mở cặp mắt đeo lens màu lam, lần này chụp quảng cáo là Tinh Linh rừng rậm và Hải Vương Tử, hiện tại chính là chụp Hải Vương Tử cho nên trang điểm tương đối ôn nhu.

Lân Quỳnh đầu tiên là sửng sốt một chút, theo sau sắc mặt bạo hồng.

“Lân Quỳnh.” Trúc Chi Lan bất đắc dĩ kêu cậu một tiếng.

Lân Quỳnh phục hồi tinh thần lại, “Anh, anh Trúc.”

"Cậu đi tính xem hôm nay có bao nhiêu nhân viên, rồi cầm điện thoại của anh rồi cho bọn họ xác định địa điểm trà sữa đang hot." Nói rồi đem điện thoại đưa cho cậu.

Lân Quỳnh biết Trúc Chi Lan đây là cố ý tránh đi đề tài “Anh Trúc…”

“Nghe lời, ngoan.” Trúc Chi Lan ôn nhu cưới với cậu một cái.

Lân Quỳnh cuối cùng vẫn là nghe lời Trúc Chi Lan, cầm điện thoại rời khỏi phòng hóa trang.

Chuyên viên trang điểm tiếp tục trang điểm cho Trúc Chi Lan, Lân Quỳnh sau khi ra ngoài thì trong phòng nhất thời an tĩnh, đang lúc anh nhắm mắt lại cho chuyên viên vẽ mắt thì cửa phòng được mở ra.

Chuyên viên nhíu mày dừng động tác nhìn ra hướng cửa, nhận thấy được động tác của chuyên viên dừng lại anh cũng mở mắt nhìn theo.

Thấy rõ ràng người đến là ai, Trúc Chi Lan khóa chặt mày lúc sau lên tiếng nói với Lâm Châu câu đầu tiên trong hôm nay "Lâm tổng giám tới đây có chuyện gì?"

Lâm Châu hướng về phía Trúc Chi Lan, một bên xoa xoa tay cười hì hì, hơn phân nữa khuôn mặt gã là đống thịt, run lên run xuống nhìn đáng khinh.

Gã đi đến cách anh không xa liền dừng bước, gã dùng ánh mắt bảo chuyên viên trang điểm ra khỏi phòng nhưng chuyên viên xem như không thấy, câu cằm Trúc Chi Lan làm anh ngửa đầu tiếp tục cho hắn vẽ tiếp mắt.

Trúc Chi Lan không nhận thấy được có hai Alpha, cho rằng chuyên Viên sốt ruột.

Lần này bị Trúc Chi Lan làm lơ, Lâm Châu hiển nhiên không nhịn được nhưng cũng không làm gì được, vì gã bị anh áp chế do hóa trang thành Alpha.

Trúc Chi Lan là Beta không cảm nhận được tin tức tố đang dao động, chuyên viên trang điểm thấy Lâm Châu chưa đi rốt cuộc không kiên nhẫn mở miệng nói "Lâm tổng giám, một lát còn quay chụp, ngài có thể rời đi được không?"

"Cậu chỉ là một chuyên viên trang điểm mà cũng xứng nói chuyện với tôi à?" Lâm Châu chỉ vào hắn.

Chuyên viên trang điểm dừng động tác, lãnh đạm liếc mắt nhìn gã một cái, câu môi cười lạnh một tiếng "Tôi là do người của Lý tổng tự hạ mình mời đến trang điểm cho Trúc lão sư, ai mời tôi đến mà không phải chi 800 vạn, kết quả là bị ngài xem thường."

Lâm Châu hiển nhiên là không tin “Cậu cho rằng tôi sẽ tin à?"

Chuyên viên trang điểm không để ý đến gã, tiếp tục kẽ mắt cho Trúc Chi Lan, xong vỗ vỗ bờ vai của anh, đẩy tới một xe nhỏ quần áo.

Hắn làm lơ Lâm Châu, chọn cho anh một kim cương màu trắng xanh cùng với xích bạc tử tạo thành áo trên, quần thụng thì chọn màu xanh nước. Quần thượng vải dệt đồng dạng màu trắng, chỉ cần có gió là có thể bay lên tự nhiên.

“Anh đi thử đi.”

Trúc Chi Lan gật đầu cầm rồi đi vào phòng thử đồ, hai người không ai để ý đến Lâm Châu.

Sắc mặt của Lâm Châu không tốt, gã bị Trúc Chi Lan làm lơ còn thêm một chuyên viên trang điểm bình thường uy hϊếp, gã cảm giác được chính mình ở trước mặt anh mất hết mặt mũi. Thừa dịp Trúc Chi Lan thay đồ muốn đi cùng, vừa định mở miệng thì bị chuyên viên dùng lực lớn kéo lại.

Trúc Chi Lan đổi xong quần áo từ phòng thay đồ đi ra, phát hiện Lâm Châu không biết đã đi khi nào chỉ còn lại chuyên viên với ly trà sữa do Lân Quỳnh đem tới.

Hai người nói chuyện với nhau rất vui, nhận thấy được Trúc Chi Lan ra tới cả hai đều ngậm miệng lại đi tới bên anh.

Lân Quỳnh, “!”

“!!!”

Chuyên viên trang điểm cười đi đến vỗ vai Trúc Chi Lan, vừa muốn nói gì đó cửa đã bị đẩy ra.

Ba người ban đầu đều không có để ý, chỉ nghĩ Lâm Châu vừa mới đi ra lại quay về.

“Anh ChiLan.”

Giọng nói có chút quen thuộc.

"Anh như thế nào không để ý đến tôi?"

Chỉ nghe thấy tiếng Tang Lê u oán truyền đến từ cửa, anh nghe thấy liền vòng qua người chuyên viên trang điểm đến bên cạnh Tang Lê, nghi hoặc hỏi "Sao cậu tới đây?"

"Chị Lưu kêu tôi tới, cô ấy gọi điện nói bên anh còn thiếu cộng sự, muốn cho tôi tới xem." Alpha thẹn thùng cười một cái. Hắn ngửi thấy trên người Trúc Chi Lan không có mùi tin tức tố của mình, mặt tuy cười nhưng tay lại siết chặt.

Trúc Chi Lan không quan3 sát đến điểm này, nhưng chuyên viên trang điểm lại xem đến rành mạch.

Chuyên viên không định nói ra "Cậu là người được Lý tổng xem trọng? Khí chất trên người cùng với Chi Lan rất xứng đôi, trước tới trang điểm thử một chút, cuối cùng nếu người kia không khỏe sẽ chọn ngươi."