Đúng lúc anh muốn đứng dậy sửa sang quần áo, đột nhiên ngoài cổng lớn xôn xao, anh lộ vẻ nghi hoặc mà nhìn ra hướng đó chỉ thấy bình thường không ai đi qua núi rừng hoang vắng, hôm nay thế mà lại có nhiều người đến vậy, trong đó còn có vài người đưa biểu ngữ có tên anh.
Anh nhớ rõ anh cũng không có phát trên Weibo nói với các fan hôm nay anh sẽ đóng máy, quay đầu nhìn về phía Lân Quỳnh, cậu lắc đầu ủy khuất nhìn anh, ý bảo cậu cũng không có nói.
Trúc Chi Lan cau mày, tuy fans tới anh thực vui vẻ nhưng dù sao nơi đây cũng là nơi dã ngoại ai đảm bảo được tất cả những người ở đây đều là người tốt.
Anh bảo Lân Quỳnh chuẩn bị cho fans những chiếc xe, đưa bọn họ trở về thành phố.
Lân Quỳnh gật đầu, vừa định cầm điện thoại gọi liền thấy bên ngoài đám fans có trật tự mà rời đi.
"Trúc lão sư! Ngài CP tới!!" Cậu cười hì hì nói chuyện.
Trúc Chi Lan trong lòng cả kinh, lập tức quay qua nhìn, mới vừa quay qua anh liền phát hiện Tang Lê một đầu màu lam nhạt đang mặc một cái áo hoodie.
Đây không phải là điều đáng chú ý nhất, thứ đáng chú ý nhất là trong tay hắn đang ôm một bó hoa hồng, hoa hồng trắng kết hợp với hoa hồng xanh.
Thật đẹp, cũng thật ôn nhu.
Tang Lê cười hì hì đem hoa nhét vào trong tay Trúc Chi Lan "Chúc anh Chi Lan đóng máy vui vẻ!"
"Ách... Cái kia......"
Tang Lê nhìn về phía đạo diễn hợp tình hợp lý hỏi "Có vấn đề gì sao?!"
Đạo diễn nhìn hắn vội vàng lắc đầu, "Không thành vấn đề,không thành vấn đề, không thành vấn đề!"
Trúc Chi Lan thở dài, anh sợ Tang Lê sẽ hù chết đạo diễn. Anh ôm hoa trong lòng ngực, cười cười xin lỗi đạo diễn, trước mặt mọi người nắm lấy tay Tang Lê dắt về phòng nghỉ.
Tang Lê có chút ngoài ý muốn nhưng hắn cũng không có tránh bởi đây là ước mơ từ lâu của hắn nhưng lại không dám làm.
Hắn lén lút đỏ lỗ tai, ngoan ngoãn tùy ý để Trúc Chi Lan nắm tay.
Mãi cho đến phòng nghỉ, Trúc Chi Lan mới buông ta hắn ra, Tang Lê vẫn chưa hoàn hồn thoát khỏi cái cảm giác nắm tay của anh.
Trúc Chi Lan để hoa trên bàn, xoay người về phía sau thấy hắn vẫn đứng yên, chớp chớp mắt hỏi "Cậu như thế nào vẫn chưa lại đây ngồi?"
"A?... A! Được, tôi biết rồi."
Trúc Chi Lan trơ mắt nhìn người trước mặt giống như con nít, tay chân cùng đi đến sô pha ngồi theo ý anh.
Anh nhìn Tang Lê bộ dạng ngu ngốc mà lo lắng, anh có chút không rõ kẻ ngốc này làm sao mà tiến vào được giới giải trí, anh dường như đã quên mất ấn tượng đầu tiên của anh về Tang Lê.
Trúc Chi Lan đưa cho hắn một lon nước do Lân Quỳnh lúc sáng mua "Tôi nhớ cậu cùng Lân Quỳnh tuổi tác không cách nhau nhiều, hai cậu cùng tuổi nên chắc đồ uống cũng giống nhau đi."
Tang Lê cười nhận lấy "Cảm ơn anh Chi Lan."
Trúc Chi Lan xua xua tay " Không cần khách khí, tôi với cậu chỉ là diễn kịch, cậu không có chuyện gì nói thì ở đây chờ tôi, lát nữa tôi dẫn cậu đi ăn."
"Được."
Nhìn bóng dáng của Trúc Chi Lan dần biến mất, hắn rốt cuộc nhịn không được đưa tay lên che mặt của mình, ngã người ra sô pha, nếu lúc này có ngươi đi vào sẽ thấy được Tang Lê cười đến không thể khép miệng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve Trúc Chi Lan trên hình nền điện thoại, hắn mở khóa màn hình khoe khoang với anh trai của mình.
Tang Lê: [ Anh! Chi lan vừa rồi chủ động nắm tay em! Anh ấy thật thơm! ]
Tang Lê: [ Anh, em thật sự thích anh ấy, anh nói, em như vậy là theo đuổi thành công không!! ]
Tang Lê: [ Anh... em và anh nói chuyện...]
Tang Lê: [...]
Tuy rằng đối phương không có trả lời nhưng hắn vẫn như cũ cố chấp gửi tin nhắn, biểu đạt tâm tình của hắn ở hiện tại.
Cuối cùng, cũng có tin nhắn hồi âm, hắn vừa mở điện thoại liền thấy anh trai đã phát cho mình một bao lì xì, ghi chú là [ não bổ thì cách xa anh ra một chút. ]
Tang Lê tâm tình đang tốt liền đem tiền của anh trai cho bỏ vào túi, tiếp đó mua trà sữa cho cả đoàn phim, lại mua cho Trúc Chi Lan ly trà hoa nhài, hắn cảm thấy nêu Trúc Chi Lan có mùi tin tức tố thì chính là mùi hoa nhài.
Hắn thấy cái gì ngon liền mua, cũng không quan tâm rốt cuộc đã xài bao nhiêu, chờ đến lúc cơm giao tới đều khiến cho người khác trợn tròn mắt vì nó quá nhiều.
Điền Tư Cách xem hắn như thiểu năng trí tuệ, nghĩ thầm đây là thiếu gia sao? Chính mình mua cái gì, mua nhiều hay ít còn không biết.
Chờ Trúc Chi Lan diễn xong, có rất nhiều nhân viên trong đoàn cùng đạo diễn đều đưa hoa tươi và chúc phúc cho anh, ngay cả người đóng nam chính còn lại cũng đỏ mặt hỏi anh có thể chụp hình chung không.
Cùng với nam chính chụp xong thì nhìn thấy một chiếc Maybach không còn được xuất bản nữa.
Yến An kinh ngạc hỏi Lân Quỳnh, "Đây là thiếu gia nào đến đây trải nghiệm sao?"
Lân Quỳnh lộ ra ánh mắt hâm mộ "Này là phú quý nha, không biết khi nào mới đến lượt tôi."
Hai người nói chuyện một hồi thì thấy phòng nghỉ cách đó không xa có một đám người, Lân Quỳnh nhìn kỹ, đó không phải là phòng nghỉ của anh Chi Lan sao? Như thế nào mà có nhiều người như vậy?
Cậu vừa muốn nhanh bước qua thì đã bị Trúc Chi Lan ngăn cản.
"Anh Chi Lan..."
Trúc Chi Lan lắc lắc đầu dựa vào phía trước "Không có việc gì."
Trúc Chi Lan lắc đầu dựa vào phía trước thượng, "Không có việc gì."
Nam nữ từ bên trong đi ra, có Omega cũng có Alpha nhưng không thể nghi ngờ, tất cả nhân viên đều cầm điểm tâm cùng một ly trà sữa. Bọn họ thấy Trúc Chi Lan đều cười nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn anh Trúc vì trà sữa cùng với điểm tâm."
"Cảm ơn anh Chi Lan. "
Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng lại không có biểu hiện ra bên ngoài, chỉ đối với bọn họ cười gật đầu.
Chờ tất cả mọi người đều đi ra hết, lúc này Trúc Chi Lan cùng Lân Quỳnh mới đi vào phòng nghỉ, bên trong có hai người đang vội vàng tiêu hủy chứng cứ không có phát hiện có người đi vào.
Tang Lê, "Nơi này nơi này!!"
"Nơi đó nơi đó!!"
"Nơi này cũng có."
Thời điểm Tang Lê vùi đầu tự nhiên cảm giác như mình vừa đυ.ng vào thứ gì đó, có tật giật mình hắn liền phát ra tiếng.
Hắn xoay người vừa định mắng liền thấy Trúc Chi Lan đối diện với hắn câu môi cười như không cười.
Tang Lê lập tức thu hồi móng vuốt sắc bén cuối đầu không nhìn anh, không phải vì sợ mà hắn cảm thấy nếu không cúi đầu hắn sẽ ở trước mặt Trúc Chi Lan mà chảy máu mũi.
"Hai người đang làm gì?" Trúc Chi Lan vừa đi vào vừa nói, lời nói cũng không có bất mãn như là lơ đãng mà hỏi.
"Thực xin lỗi." Tang Lê nhỏ giọng xin lỗi.
Trúc Chi Lan ngoài ý muốn không nghĩ tới hắn sẽ xin lỗi với mình.
"Cậu xin lỗi tôi làm cái gì?"
"Tôi làm phòng nghỉ của anh trở nên rối một nùi."
Trúc Chi Lan nghe hắn nói vậy làm bộ nhìn bốn phía " Không có, vẫn còn sạch sẽ."
Tang Lê nhấp môi cúi đầu đưa cho Trúc Chi Lan trà chiều anh có chút kinh ngạc tiếp nhận. Phát hiện đây là là điểm tâm cùng trà mà anh thích. Trúc Chi Lan tò mò hắn làm như thế nào mà biết anh thích.
Mà Tang Lê cũng không có nhúc nhích, đứng tại chỗ như đang chờ Trúc Chi Lan sờ sờ đầu khen hắn.
Mà Trúc Chi Lan thật sự làm như vậy, mà xui quỷ khiến anh vươn tay xoa đầu Tang Lê, phút chốc như chạm phải nước nóng nháy mắt đem tay rút về. Trong lúc nhất thời cả hai ai cũng đứng yên.
Cửa được Lân Quỳnh từ bên ngoài đẩy ra, Tang Lê ở trong phòng rốt cuộc mới có hành động, lỗ tai hắn hồng liền vội vã đi ra bên ngoài.
Lân Quỳnh nhìn thân ảnh vừa đi ra ngoài lại nhìn Trúc Chi Lan, nháy mắt có cảm giác như bản thân vừa mới bỏ lỡ cái gì, lại giống như quấy rầy bọn họ.
Cậu không hé nữa lời nhìn Trúc Chi Lan gương mặt còn đang đỏ nháy mắt căng thẳng trong lòng chạy tới trước mặt anh, dùng tay nhỏ ấm áp sờ trán của Trúc Chi Lan.
Lân Quỳnh sờ trán của anh, lại sờ của mình, không có cách biệt mấy có chút nghi hoặc "Rõ ràng là bình thường, như thế nào mà mặt lại hồng? Không được anh ở trong phòng đợi, đừng để đến lúc Tống nghệ lại đổ bệnh."
Nói xong cậu liền đi ra ngoài, nhưng vừa mới bước nữa bước đã bị Trúc Chi Lan gọi lại "Anh thật sự không sao, điều hoa trong phòng quá lớn, một lát thì sẽ tốt lên thôi."
"Thật vậy chăng?"
Trúc Chi Lan, "Thật, anh có bao giờ lừa cậu sao?"
Nghe anh nói vậy Lân Quỳnh mới buông bỏ cảnh giác trong lòng, cậu tùy tiện ngồi bên cạnh Trúc Chi Lan.
Trúc Chi Lan dùng cánh tay chạm cậu một chút rồi mở miệng "Trà sữa cùng điểm tâm kia là của cậu."
Lân Quỳnh lập tức nhào tới, đôi mắt sáng long lanh nhìn trà sữa cùng điểm tâm, vui vẻ nói, "Này may mắn cũng tới lượt em!!"
Trúc Chi Lan nhìn cậu nhớ tới vừa rồi mình vừa xoa đầu Tang Lê, chớp mắt lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Hôm nay vốn là có tiệc đóng máy nhưng có nhiều nghệ sĩ không đến được, cho nên chỉ có thể hẹn thời gian để gặp.
Tang Lê thắt dây an toàn nghiêm túc lái xe, bên ghế phụ là Trúc Chi Lan, hắn thường lén nhìn anh nhưng trên mặt thì lộ vẽ nghiêm túc lái nhưng thực tế không biết lén nhìn Trúc Chi Lan bao nhiêu lần rồi.
Trúc Chi Lan cũng không phải không cảm nhận được chỉ là lười phản ứng.
Phía sau Điền Tư Cách cùng Lân Quỳnh lải nhải rất nhiều, căn bản không quan tâm đến hai người ở phía trước hiện tại là trạng thái gì.
Không đợi đến nơi, hai người bọn họ đã bị Tang Lê cùng Trúc Chi Lan đá xuống xe.
"Rốt cuộc cũng an tĩnh." Tang Lê lấy ra một chai nước khoáng, vặn nắp rồi mới đưa cho Trúc Chi Lan.
Trúc Chi Lan tiệp nhận, nhàn nhạt mở miệng nói lời cảm ơn "Cảm ơn."
"Anh Chi Lan không cần khách khí."
Đến nơi Tang Lê đem xe tiến vào gầm gara, vừa xuống xe liền nghe thấy Trúc Chi Lan hỏi "Cậu vì cái gì mà muốn vào giới giải trí?"
Nhưng không đợi hắn trả lời, Trúc Chi Lan lại nói tiếp "Tang Lê, tôi cảm thấy cậu không thích hợp tiến vào nơi này, cậu quá đơn thuần, quá sạch sẽ."
Tang Lê đi đến bên cạnh anh, không biết lấy dũng khí từ đâu đem cánh tay đặt lên vai Trúc Chi Lan, vừa mới để hắn còn cẩn thận nhìn vào mặt Trúc Chi Lan, xác định anh không có biểu cảm bất mãn mới yên lòng.
Tang Lê "Trúc lão sư, không có gì mà không thích hợp, huống hồ tôi còn là Alpha sẽ không có chuyện tôi chấp nhận chịu thương tổn cho nên Trúc lão sư hãy tin tưởng tôi."
"Cậu muốn tôi như thế nào mà tin tưởng? Tôi vừa sờ đầu thì cậu liền thẹn thùng, cậu như vậy là quá ngây thơ, làm sao mà tôi tin tưởng được."
"Cái đó tôi cũng chỉ bộc lộ trước mặt anh, còn với người khác đều không có." Tang Lê nhỏ giọng nói thầm.
Hắn nói quá nhỏ, Trúc Chi Lan không nghe rõ "Cậu nói cái gì?" Anh hỏi.
Tang Lê lắc đầu lập tức kiên định nói với Trúc Chi Lan "Trúc lão sư, cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ chính minh cho anh xem."
Trúc Chi Lan chỉ nghiêng đầu cười nhìn hắn, không nói gì thêm, bất quá vì nụ cười này đã tiếp cho Tang Lê dũng khí.
Hai người cùng nhau đi vào phòng ăn, phục vụ vừa vặn cũng đem tất cả đồ ăn dọn lên trên bàn rồi chỉ để lại một câu ngon miệng rồi rời đi.
Ai cũng không có một chút hiếu kì về hai người bọn họ.
"Anh Chi Lan, anh nếm thử cái này! Hạt thông cá quế ăn rất ngon!"
Tang Lê thường thường giới thiệu cho Trúc Chi Lan một loạt món ăn, Trúc Chi Lan đi sau hắn cũng nếm thử vài món, chưa hết kinh ngạc thì Tang Lê đã có chút say lại còn luôn dính trên người Trúc Chi Lan.
Trúc Chi Lan nhìn thoáng qua, hắn chỉ vừa uống một ngụm rượu đã say càng thêm xác định Alpha này là một con cừu non. Quả thực là dê chui vào miệng cọp, tửu lượng như vậy mà còn uống rượu.
Ngược lại hiện tại, khả năng Tang Lê cũng không biết đây là nơi nào.
Trúc Chi Lan vỗ vỗ bả vài Tang Lê, giọng điệu ôn nhu hỏi hắn "Cậu là ở nơi nào?"
"Nhà tôi sao? Nhà tôi ở đâu?" Hắn mơ mơ màng màng hướng về trong lòng ngực của Trúc Chi Lan mà cọ cọ.
Trúc Chi Lan theo bản năng muốn đẩy người ra ngoài nhưng anh phát hiện dù đẩy hay không đẩy căn bản đều như nhau, Tang Lê vẫn là dính trên người anh. Anh móc điện thoại tính toán gọi cho người đại diện.
"Cậu trước tiên đừng ngủ, nói cho tôi biết mật mã là gì?"
Tang Lê theo bản năng buột miệng thốt ra, "0723."
Nói xong mặc kệ phản ứng của Trúc Chi Lan mà ngủ.
Trúc Chi Lan cầm điện thoại trong tay nhưng không có động, anh sững sờ tại chỗ trong lòng nghĩ làm sao Tang Lê biết ngày sinh nhật thật của anh là ngày nào.
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Anh nghĩ thầm.
Anh hoài nghi mở điện thoại, vừa định liên hệ thì đột ngột màn hình tối đen.
Trúc Chi Lan "...." Tôi nghi ngờ cậu là cố ý nhưng mà tôi không có chứng cứ.
Anh đau đầu xoa xoa giữa trán, lấy điện thoại của mình gọi cho Lân Quỳnh, chẳng qua điện thoại vang lên vài giây nhưng không có người nghe, bình thường Lân Quỳnh sẽ nghe dù đang làm gì, hôm nay thì không có.
Anh nhìn vào màn hình mới phát hiện đã gần nữa đêm, không tiếp điện thoại cũng là lẽ đương nhiên.
Trúc Chi Lan đành phải đem Tang Lê đang đặt bàn tay ở trai vai anh mà kéo lên.
Anh kêu người lái thay đến đây, người này có mắt nhìn rất tốt cho dù nhận ra Trúc Chi Lan cũng không nói gì, chỉ an tỉnh chuyên tâm lái xe.
Xuống xe, anh cố hết sức đem Tang Lê cao hơn mình hai cái đầu kéo ra.
Xuống xe, hắn có chút cố hết sức đem gần so với chính mình cao hai cái đầu Tang Lê kéo ra tới.
Người lái thay hỏi "Quý khách có cần tôi giúp gì không?"
Trúc Chi Lan lắc đầu, "Cảm ơn, lát tôi sẽ chuyển tiền cho anh."
"Được."