Chương 3

Cảm thấy anh tốt, chỗ nào cũng tốt, đó là những lời chân thật đến mức không thể chân thật hơn.

Sau khi đáp lại, Cố Thời Phong nhẹ nhàng đẩy ly cà phê đã làm xong đến trước mặt Hàn Quý, “Ca, xong rồi.”

Hàn Quý cúi xuống nhìn vào ly cà phê với hình ảnh hoa hồng sống động như thật, cầm lên nhấp một ngụm, “Cảm ơn, rất ngon.”

...

Buổi tối tổ chức sinh nhật, cứ thế mà quyết định.

Thực ra, Tần Dã muốn tổ chức sinh nhật cho Hàn Quý, chẳng qua là mượn danh nghĩa này để mở tiệc trong quán của Hàn Quý, gọi một đám bạn bè đến chơi đùa, không cần tiếc tiền mua rượu xa hoa, rồi nhảy nhót suốt đêm.

Hàn Quý hầu như năm nào cũng qua sinh nhật như vậy, dĩ nhiên Tần Dã và những người kia cũng không ngoại lệ.

Thỉnh thoảng mua thêm một chiếc bánh kem, mà mười lần thì chín lần trên bánh kem phải có hình một cái đại đinh đinh.

Vì vậy, mãi cho đến khi Cố Thời Phong đặt một chiếc bánh kem hình hoa anh đào đáng yêu và tươi mới lên bàn, nghiêm túc cắm vào đó hai con số 3 và 0 làm nến, rồi nghiêm túc hát bài hát sinh nhật trong tiếng nhạc điện tử vang đinh tai nhức óc, và khi Hàn Quý nghiêm túc ước nguyện, cả phòng đều im lặng.

Sau khi im lặng, không biết ai là người đầu tiên, bỗng dưng có người bắt đầu cười, rồi sau đó cả phòng vang lên những tiếng cười không ngớt.

Nếu việc này là do người khác làm, Hàn Quý có lẽ cũng sẽ cười, nhưng bây giờ, người này là Cố Thời Phong.

Hàn Quý chỉ cảm thấy cậu ngốc đến đáng yêu, và cùng lúc chính mình cũng ngốc nghếch, thế mà cũng nghiêm túc chắp tay trước ngực ước nguyện.

Phải biết rằng, lần cuối cùng hắn ước nguyện với bánh sinh nhật có thể đã cách đây 20 năm.

Nhưng sau đó, Hàn Quý không thể nhớ ra thêm điều gì nữa.

Hắn chỉ mơ hồ nhớ rằng ban đầu mình còn nhìn chằm chằm vào Cố Thời Phong, không cho cậu hút thuốc, không cho cậu uống rượu, nhưng sau đó chính mình cũng uống say, nên không nhìn rõ được nữa.

Những ký ức sau đó, Hàn Quý hoàn toàn không nhớ được.

Vì vậy, hắn thật sự không thể nghĩ ra làm thế nào mà hắn và Cố Thời Phong lại phát triển đến bước này...

Hàn Quý rất muốn tự lừa mình rằng, giữa hắn và Cố Thời Phong không có gì xảy ra, chỉ tình cờ ngủ cùng nhau, nhưng cơ thể đau đớn không thể che giấu, những dấu vết đỏ trên người Cố Thời Phong cũng không thể che đậy...

Hàn Quý đau đầu ngồi dậy dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, rồi quyết định nói thật, dù cho lời thật có thể nghe thật cặn bã, “Xin lỗi, ngày hôm qua anj uống say không nhớ gì cả, cái gì cũng không nhớ nổi.”

Hắn im lặng rất lâu, Cố Thời Phong dường như đã đoán được câu trả lời này, vẫn cười với hắn, giọng trầm thấp nói, “Không sao, em nhớ là được.”

Hàn Quý bị nụ cười của hắn làm cho đau đầu hơn, lưu lạc trong bụi đời mười năm, cuối cùng cũng sinh ra một thứ gọi là cảm giác tội lỗi.

Cố Thời Phong tự nhiên chuyển chủ đề, hỏi với chút dè dặt, “Ca, anh... anh còn đau không?”

Hàn Quý kẹp điếu thuốc, tay run lên, khói thuốc bay thành cuộn sóng. Cố Thời Phong có lẽ vẫn còn non, không hiểu kỹ thuật và không làm đúng chuẩn, hắn đã nhiều năm không đau đớn như vậy.

Nhưng càng đau, Hàn Quý càng cảm thấy tội lỗi, vì hắn lại ngủ nhỏ hơn mình nhiều như vậy 1!

Hàn Quý giơ tay đè lên giữa trán, cuối cùng nói ra, “Không sao đâu, đã không còn việc gì.”

Thấy hắn ấn giữa trán, Cố Thời Phong lập tức ngồi dậy, lấy tay giúp hắn nhẹ ấn, thở ra, “Không có việc gì thì tốt, may mắn là em đã giúp anh rửa sạch sẽ ngày hôm qua.”

Hàn Quý kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn nghi ngờ, “Em... không phải lần đầu tiên sao?”

“Em đương nhiên là lần đầu tiên!” Cố Thời Phong đáp nhanh chóng, như hiểu rõ nghi vấn của Hàn Quý, cậu đỏ mặt lên, giọng nói nhỏ lại, “Em…em chỉ sợ anh không thoải mái, đã xem trên Baidu nói rằng sau khi xong việc nhất định phải rửa sạch sẽ, nếu không có thể bị bệnh.”

Hàn Quý không biết nói gì thêm.

Hắn cảm thấy trong lòng tội lỗi càng nặng, nhưng ngoài cảm giác đó ra, có vẻ như lại có một chút vui vẻ khó hiểu.

Thật con mẹ nó cặn bã!

Hàn Quý lắc đầu, trong lòng tự mắng mình.

“Ca,” Cố Thời Phong lo lắng hỏi, “Anh đau đầu đến mức nào?”

“Cũng ổn,” Hàn Quý cười cười, “Già rồi, say một lần thì thành ra thế này.”

Hắn hiện tại chỉ muốn một mình yên tĩnh, thuận tay đẩy tay Cố Thời Phong ra, tìm một lý do để rời khỏi, “Được rồi, anh có đói bụng không?”

“Ca, anh đói bụng à?” Cố Thời Phong vội vàng hỏi, “Anh muốn ăn cái gì, em đi mua cho anh.”

“Tuỳ ý,” Hàn Quý cầm chai nước khoáng trên tủ đầu giường, một hơi uống hơn phân nửa, vẻ lười biếng, “Em tự xem mà mua.”

Cố Thời Phong nhanh chóng xốc chăn lên, xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.

Hàn Quý liếc nhìn vào bắp đùi của hắn một cái, rồi vội vàng dời mắt đi, cảm giác hầu kết không khỏi lăn lộn một chút.

Thực sự là rất lớn, không trách được lại đau như vậy!