Chương 1

"It"s just a crush, not a hush, let me be your dish..."

Hàn Quý cố gắng nhấc mí mắt nặng trĩu lên một chút, hắn mò mẫm tìm được điện thoại, nhấn vào nút nghe và đặt nó bên tai, “Alo?”

Tiếng hắn vừa phát ra, chính Hàn Quý cũng tự làm mình sợ, buồn ngủ bay biến hơn phân nửa.

“Chết tiệt,” chưa kịp nói thêm lời nào, từ điện thoại đã vọng ra một giọng nói vang trời khoa trương, “Chết tiệt chết tiệt, ông chủ Hàn, giọng ngài sao nghe như thể hét to đến sáng sớm vậy?”

Hàn Quý vốn đã cảm thấy đau đầu, giờ lại càng bị tiếng ồn làm cho thái dương thình thịch nhảy lên, hắn ném điện thoại sang một bên của bàn đầu giường, giọng đầy bực bội, “Có chuyện thì nói, không có thì cút.”

“Có có có,” người bên kia đầu dây vội vàng nói, “Tối qua nhảy quá sung, hình như tôi rơi mất một chiếc hoa tai trong tiệm của cậu.”

Đầu óc Hàn Quý vẫn còn quay cuồng, theo bản năng hỏi lại: “Cậu là rơi cái hoa tai nào?”

Không ngờ người bên kia đầu dây đột nhiên làm giọng điệu trở nên e thẹn, “Hỏi thế này sao trực tiếp quá vậy, đương nhiên là cái mà nhân gia yêu quý mới tặng đây!”

Hàn Quý lập tức nổi da gà, hắn giơ tay xoa xoa cánh tay, nhanh chóng thốt ra ba chữ: “Cậu chết đi.”

Nói xong, mặc kệ tiếng kêu gào từ điện thoại, Hàn Quý không chút do dự đưa tay cúp máy.

E thẹn cái khỉ gió, bốn chữ này chính là cách miêu tả tốt nhất về Tần Dã.

Dù rằng hai người chơi với nhau từ khi còn đóng tã, nhưng Hàn Quý vẫn không chịu nổi cái bộ dạng “đáng yêu ngược đời” này của hắn.

Hàn Quý cảm thấy điện thoại của mình bị giọng nói đáng chết kia của Tần Dã làm ô nhiễm, vô cùng khó chịu mà muốn xoay người, tránh xa nó ra.

Nhưng vừa cử động, Hàn Quý không kìm được khẽ "Tê" một tiếng.

Đau quá!

Từ eo trở xuống, đau nhức như bị xé toạc.

Hàn Quý không kìm được nghi ngờ, liệu có kẻ thù nào nhân lúc tối qua hắn say rượu mà đến để phế bỏ hắn không, nhưng ngay lúc đó, bên tai lại vang lên một tiếng thì thầm thấp trầm: “Ca ca.”

Tiếng nói xen lẫn giữa sự non trẻ của thiếu niên và sự trầm ấm của người lớn, có một sự gợi cảm trong trẻo.

Hàn Quý giật mình, vội quay đầu lại, lúc này mới nhận ra mình đang nằm trên giường lớn trong khách sạn, mà điều quan trọng hơn là, bên gối của hắn, giờ phút này, lại đang nằm một người đàn ông...

Gọi là đàn ông có lẽ chưa hoàn toàn chuẩn xác, ít nhất trong mắt Hàn Quý, người trước mặt vẫn là một cậu nhóc chưa thực sự trưởng thành.

Dù cậu nhóc chưa trưởng thành này có khuôn mặt sắc sảo hơn hắn, bờ vai rộng hơn hắn, ngực cũng cứng cáp hơn hắn...

Nhưng ánh mắt mà cậu ta nhìn Hàn Quý, lại còn trong sáng hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ.

Dù là một ông chủ Hàn phong lưu quen thói, cũng theo bản năng né tránh ánh nhìn ấy, không nhịn được khẽ “Chậc” một tiếng.

Ánh mắt này, giống như một chú cún con.

Qua thêm vài giây, Hàn Quý đột nhiên tỉnh táo lại.

“Không phải…” Giọng hắn mang theo chút hoang mang và ngạc nhiên hiếm có, “Thời Phong, sao cậu lại ở đây?”

Như thể không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, Cố Thời Phong ngẩn người, ngay sau đó, ánh mắt vốn sáng ngời liền lập tức tối đi, hắn cúi mắt xuống, giọng nói cũng pha thêm hai phần uất ức, “Ca ca, anh không nhớ sao?”

Trước câu hỏi thẳng thừng này, Hàn Quý trong lúc nhất thời không biết phải đáp thế nào.

Hắn thật sự không nhớ rõ, thậm chí quên sạch không còn một mảnh.

Hôm qua là sinh nhật 30 tuổi của hắn, ban đầu Hàn Quý thật sự không định tổ chức, dù sao cũng đã “tam” rồi, hắn cảm thấy sinh nhật không còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng rõ ràng, chỉ có Hàn Quý tự cảm thấy không thú vị.

Sáng sớm hôm qua, Tần Dã đã chạy đến tiệm của hắn.

Hàn Quý mở quán kết hợp giữa quán cà phê và hộp đêm, ban ngày trang trí theo phong cách văn nghệ, buổi tối có thể nhảy Disco.

Tần Dã kéo theo đôi chân dài, ngồi thản nhiên bên quầy bar, ngậm điếu thuốc hỏi Hàn Quý, “Ông chủ Hàn, tối nay sinh nhật định làm sao đây? Muốn làm chút gì đó kí©h thí©ɧ không?”

Hàn Quý lười biếng liếc hắn một cái, rút từ trên quầy bar một điếu thuốc, ngậm trong miệng, lãnh đạm thốt ra bốn chữ, “Không cần, không làm.”

“Thế sao được...”

Tần Dã lập tức phản bác, đang muốn tiếp tục khuyên, Cố Thời Phong đang làm cà phê liền dừng tay, quay đầu nhìn qua, đôi mắt sáng lấp lánh, “Ca... Hàn ca, hôm nay là sinh nhật của anh?”

Hàn Quý tay đang châm lửa hơi dừng lại, ngẩng đầu lên tiếng, “Ừ.”

Đôi mắt Cố Thời Phong lập tức sáng hơn, cậu nhìn Hàn Quý với ánh mắt tràn đầy mong chờ, “Vậy ca, tối nay em có thể ở lại không?”

Cố Thời Phong mới thi đại học xong một tháng rưỡi trước, đậu vào đại học tốt nhất Hải Thành, chính thức là đứng đầu bảng vàng, giờ đang làm thêm trong tiệm của Hàn Quý như một barista kỳ nghỉ hè, cũng coi như là trải nghiệm cuộc sống.

Nhưng Hàn Quý chưa bao giờ để cậu ở lại qua đêm.

“Không được,” Hàn Quý nhíu mày, từ chối thẳng thừng không chút lưu tình, “Tối nay quá loạn, không thích hợp