Ở nơi Bắc Kinh này, thời gian đẹp nhất là vào giữa thu, bầu trời trong xanh, xa xăm rộng lớn, sắc vàng của cây ngân hạnh trải đầy khắp thành phố. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những phiến lá mỏng, gió thổi nhè nhẹ làm lóe lên những tia nắng màu vàng. Chạng vạng, mặt trời ngã về tây, mang theo những đám mây huyền ảo nơi chân trời, trên các tòa nhà cao tầng đàn bồ câu bay lượn kêu vang, đây là sự tồn tại lý tuỏng nhất của thành phố.
(Cây ngân hạnh: Còn gọi là cây Bạch quả, là một trong những cây cổ xưa trên trái đất, là loài cây quý với màu vàng ruộm khi lá già như cây Phong với lá màu đỏ đặc trưng vào mùa thu. Nhờ có loài cây này, các nhà khoa học nghiên cứu được về trái đất từ gần ba trăm triệu năm về trước, chúng được coi là loài “cây hóa thach sống”.)
Viên Minh Nguyệt đứng ở tầng cao nhất của công ty, đang nhìn bầu trời, cố gắng chụp lại hình dáng đẹp mắt của những chú bồ câu, nhanh chóng ấn nút chụp hình, chợt nghe có người ở sau lưng nói: "Không ngờ em vẫn thích chỗ này."
Cô không quay đầu lại, vừa kiểm tra điện thoại vừa nói: "Sao anh còn chưa đi?"
Diệp Thánh Phi đi tới dựa vào lan can cười: "Không phải em cũng không đi sao." Trước đây khi hai người họ còn yêu nhau thì bình thường khi mặt trời ngả về tây là lúc hai người cùng uống một ly cà phê, đó là một trong những chuyện tốt đẹp nhất trong hồi ức của anh ta.
Trong đầu Viên Minh Nguyệt cũng có rất ít ký ức đặc biệt, nhưng lúc này cô chỉ đang đợi một người, người chuyển phát nhanh gọi điện tới là đang tắt đường. Cô đang lo lắng chờ trong phòng làm việc, nghe được tiếng chim bồ câu thì liền đi lên đây xem, không ngờ rằng lại gặp Diệp Thánh Phi như âm hồn ở đây, chỗ nào cũng đi theo cô. Cô liền tức giận: "Diệp Thánh Phi, anh và Vương Tâm Du có tình cảm với nhau, bi kịch của cô ấy lẽ nào không thể làm cho anh yên lặng được sao?"
Tim Diệp Thánh Phi nảy lên một cái, cuối cùng vẫn ổn định tâm trạng, "Hừ" một tiếng: "Cho dù Hà Thanh Huy không nhận ra Tâm Du thích anh ta thì em cũng có thể biết được mà. Cái đêm Tâm Du chết, hai người đang làm cái gì? Chắc là một buổi tối rất sung sướиɠ." Anh ta còn nhớ rõ giọng nói buổi sáng hôm đó của Viên Minh Nguyệt, lời nói ra người bị đau đớn chỉ có anh ta.
Viên Minh Nguyệt biến sắc, không thể chịu đựng được người đàn ông này thêm nữa, cô thẳng thắn nói với anh ta: "Diệp Thánh Phi, hôm nay tôi nói rõ với anh một lần nữa. Từ lúc anh đem năm trăm vạn bỏ đi thì giữa chúng ta không còn một chút liên quan nào nữa. Trong lòng anh lúc nào cũng nhớ những chuyện trước đây, những thứ đó đối với tôi mà nói, không có ý nghĩa gì cả! Có lẽ anh cho rằng tôi là một người vô tình nhưng tôi không để ý đâu. Về phần Vương Tâm Du, tôi mặc kệ cô ấy có thích Thanh Huy hay không thì cô ấy cũng không có cơ hội cướp Thanh Huy khỏi tay tôi. Còn anh nữa, cho dù anh có bắt tay với Hà Tâm Vũ, cũng không nên vọng tưởng làm Bách Niên sụp đổ. Anh hiểu con người tôi mà, đã là đồ của tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không buông tay."
Diệp Thánh Phi cười khổ, tất nhiên rồi, đồ của cô thì cô sẽ không bỏ, nhưng mà cho tới bây giờ anh ta cũng không phải là của cô, ngay từ đầu anh ta đã biết như vậy. Anh ta quay đầu đi, dựa người sát vào lan can, châm một điếu thuốc: "Khi anh đi lên đây thấy Trịnh Doanh Doanh đang giúp em nhận một gói hàng, cái hộp lớn như vậy chắc là gậy bida rồi."
Viên Minh Nguyệt không để ý đến anh ta nữa, chạy thật nhanh xuống lầu, vào phòng làm việc, Trịnh Doanh Doanh thấy cô liền nói: "Đang muốn đi lên gọi chị đấy."
Viên Minh Nguyệt không nói gì đi đến gỡ bọc giấy gói hàng ra, cô đặc biệt đặt làm một đôi gậy chơi bida ở nước Anh, gần đây Hà Thanh Huy luôn không vui, cô hy vọng món quà này có thể giúp anh vui lên.
***
Viên Minh Nguyệt ôm hộp quà vào cửa, Trương Tỷ vội vã tới nhận lấy: "Mua cái gì mà lại to như vậy chứ?"
Viên Minh Nguyệt thần thần bí bí nhìn Trương Tỷ: "Thanh Huy về chưa?"
Trương Tỷ cười nói: "Chưa về, lúc nãy mới gọi điện nói là sẽ cùng Dương Thận về đây ăn cơm."
Viên Minh Nguyệt trong lòng mắng Dương Thận là cái bóng đèn rồi vội vã ôm hộp quà vào phòng giải trí, mở hộp quà lấy ra cây cơ bida làm bằng gỗ phong đổi với cây cơ cũ, sau đó đưa chiếc hộp cho Trương Tỷ xử lý.
Chờ Trương Tỷ làm xong đâu vào đấy thì đi ra phòng khách, đúng lúc Hà Thanh Huy và Dương Thận đi vào. Dương Thận vừa đi vào vừa lớn tiếng khen: "Cái sân này của hai người tuy không lớn nhưng phong cảnh rất là đầy đủ! Mùa xuân ngắm hoa ngọc lan, thu sang ngắm cây ngân hạnh." Nói rồi đi vào trong sân vỗ một cái lên thân cây ngân hạnh, có vài phiến lá vàng rực chậm rãi rơi xuống, rơi đúng xuống bên cạnh chân của Hà Thanh Huy.
Hà Thanh Huy khom lưng nhặt lên một chiếc lá: "Tuổi của cái cây này gần như lớn bằng tuổi tôi."
Viên Minh Nguyệt sợ anh lại nhớ đến những chuyện không vui, vội vàng đi tới nói đùa với Dương Thận: "Dương Thận, ngày nào anh cũng đến nhà chúng tôi ăn chực, lát nữa phải đóng tiền cơm đấy."
Dương Thận: "Không thành vấn đề! Để Thanh Huy trừ vào tiền tăng ca đi."
Vẻ mặt Hà Thanh Huy thả lỏng: "Cậu có tiền tăng ca từ khi nào vậy?"
Dương Thận vỗ đầu: "Hai vợ chồng các người đúng là như nhau, một đôi keo kiệt!"
Viên Minh Nguyệt không biết Dương Thận đã biết quan hệ giữa cô và Hà Thanh Huy, nghe anh ta nói như vậy thì lén liếc mắt nhìn Hà Thanh Huy, Hà Thanh Huy cười một cái với cô, nắm lấy bả vai cô nói: "Gọi Dương Thận đến là có chuyện quan trọng, cơm chín chưa, vừa ăn vừa nói."
Dường như Dương Thận đối với cử chỉ thân mật của bọn họ xem như chuyện thường tình: "Tôi đã nói mà, đây rõ ràng là đang tăng ca."
Cơm tối được dọn lên, bọn họ ngồi xuống bàn ăn. Hà Thanh Huy cầm lấy đũa gắp thức ăn cho Viên Minh Nguyệt, hỏi: "Hôm nay Diệp Thánh Phi đến Bách Niên họp đã nói gì?"
Viên Minh Nguyệt ăn miếng thịt bò Hà Thanh Huy gắp cho cô, vừa bỏ vào miệng liền cảm nhận được hương vị ngọt ngào: "Hai bên đã hoàn thành việc chia tỉ lệ dự án đầu tiên hạng mục ở Thanh Đảo, Bách Niên ba mươi phần trăm, Thành Phát bảy mươi phần trăm."
Dương Thận thấy không ai gắp thức ăn cho mình nên đành phải tự túc, uống trước một chén canh rồi mới nói: "Tỉ lệ như vậy bọn họ cũng đồng ý sao?"
Hà Thanh Huy: "Chúng ta đã đoán đúng, bọn họ muốn chờ cho hạng mục tiến hành được phân nữa thì sẽ rút vốn đầu tư, muốn làm cho tài chính của Bách Niên rạn nứt. Vì vậy bây giờ, chúng ta phải chủ động ra tay trước."
Dương Thận nhíu mày: "Ra tay trước như thế nào?"
"Chủ động bày ra sơ hở của chúng ta cho Thành Phát thấy, để cho bọn họ mau chóng ra tay. Nếu không thì để thời gian càng dài chúng ta càng rơi vào thế bị động."
Viên Minh Nguyệt: "Nhưng bây giờ tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta, lỡ may bọn họ không sử dụng kế sách này mà chúng ta lại ngả bài trước, chẳng phải rất nguy hiểm sao?"
Dương Thận: "Tôi đồng ý với chị dâu."
Hà Thanh Huy nhìn Dương Thận một chút: "Nhằm vào công ty bất động sản cỡ trung như Bách Niên, không có cách gì hay bằng đánh vỡ con đường tài chính, vì vậy mục đích chính của bọn họ chính là điều này, điều ấy không cần hoài nghi."
Vẻ mặt của Dương Thận nghiêm túc, để đũa xuống: "Thanh Huy, kỳ thực là anh muốn nhanh chóng xử lí Diệp Thánh Phi có đúng không?"
Hà Thanh Huy: "Tên này nguy hiểm hơn chúng ta tưởng, anh ta càng sớm bị knock out càng tốt."
Viên Minh Nguyệt cúi đầu ăn, không nói một câu. Bị knock out là sao? Ngẫm lại thì cũng thấy được, đương nhiên là Hà Thanh Huy sẽ đối phó với Hà Tâm Vũ. Từ lúc Hà Thanh Huy nói với cô chuyện của Trần Mi Tử, cô chỉ biết Hà Thanh Huy nhất định sẽ không bỏ qua cho Hà Tâm Vũ.
Dương Thận lại nghĩ Diệp Thánh Phi làm cho Hà Thanh Huy mất đi tĩnh táo, anh ta nói: "Tôi vẫn nghĩ anh ta chỉ là một tên tép riu, chúng ta không nên lấy anh ta làm mục tiêu."
Hà Thanh Huy còn muốn nói cái gì nữa nhưng Viên Minh Nguyệt chợt đè lại tay anh: "Tôi đồng ý với Thanh Huy!"
Thiếu chút nữa huyết áp của Dương Thận tăng cao, lập trường của Viên Minh Nguyệt biến hóa cũng nhanh quá đấy. Cho nên có nghĩa là từ hôm nay trở đi anh ta sẽ phải đối mặt với hai nhân vật không chút lý trí này sao, anh ta không còn sức suy nghĩ gì nữa, cuối cùng đành phải nói: "Cho dù như thế nào thì tôi vẫn cho rằng Diệp Thánh Phi chỉ là một quân cờ của lão gia, có thể chính anh ta cũng không biết điều này. Nếu như hai người cứ khăng khăng làm theo ý mình thì tôi cũng không còn cách nào khác."
Viên Minh Nguyệt nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của anh ta thì cố ý gắp cho anh ta một miếng cá, cười nói: "Chỉ cần có vô địch quân sư là anh ở đây thì cái gì chúng tôi cũng không sợ, mau mau, ăn cá đi, không mập lên đâu."
Dương Thận chỉ cảm thấy để hai người này ở cùng một chỗ với nhau thì rất khó đối phó, trước đây lúc chỉ có một mình Hà Thanh Huy thì đã làm cho anh ta nóng nảy phát cáu, bây giờ cộng thêm Viên Minh Nguyệt, quả thực tính nóng nảy của anh ta không thể bộc phát nổi nữa.
Ăn cơm xong xuôi thì bàn bạc cụ thể phương án tốt nhất, Viên Minh Nguyệt cười tủm tỉm nhìn Dương Thận: "Dương Thận, một buổi tối như thế này anh có muốn uống một chén không?"
Dương Thận biết hai người này đang ở trong giai đoạn trăng mật chính thức, nói những lời này là ngại anh ta làm lỡ chuyện, vội vàng nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng lên: "Tăng ca hai tiếng, một bữa cơm, bù vào nhé, tôi về đây, hai người cứ từ từ!"
Hà Thanh Huy khó hiểu, bình thường Viên Minh Nguyệt không phải là người như thế, cô thích náo nhiệt, càng nhiều người càng vui. Anh cười nhìn cô: "Có manh mối gì sao?"
Gần đây Viên Minh Nguyệt mới phát hiện, thực ra Hà Thanh Huy rất hay cười, cười lúc thức dậy, khóe miệng cong cong, mũi hơi nhăn lại, nơi khóe mắt có vài nếp nhăn, giống như trẻ con vậy, cô kéo lấy tay anh: "Chúng ta chơi bida đi."
Cô không nói rõ, Hà Thanh Huy cũng không gấp, đi theo cô vào phòng giải trí, Viên Minh Nguyệt đi xếp bi ra: "Hôm nay cho anh đánh trước."
Hà Thanh Huy không cúi người xuống, thuận tay nắm lấy cây gậy ở dưới bàn bida, tay mới vừa chạm tớ cây gậy thì mới biết chuyện gì đang xảy ra. Trong lòng nghĩ mua được cây gậy chơi bida mới thì có thể vui vẻ đến như vậy sao, có thể thấy được cuộc sống của cô bình thường rất đơn giản. Anh cầm cây gậy đánh bida mới trên tay, nhìn lướt qua thì quả thực nó được làm rất tinh tế, đang muốn bắt đầu đánh bóng thì thấy Viên Minh Nguyệt đang mở to mắt nhìn anh chằm chằm: "Cảm giác không tệ, trọng lượng cũng hoàn hảo!"
Viên Minh Nguyệt thấy phản ứng lạnh nhạt của anh thì vẻ mặt liền xụ xuống, cách anh một cái bàn, cúi đầu xuống lầm bầm nói: "Như vậy thôi sao? Rốt cuộc anh có nhìn kĩ không vậy?"
Hà Thanh Huy muốn nói gậy đánh bida phải dùng thì mới biết được, nhìn thì có thể nhìn ra cái gì chứ? Nhưng thấy bộ dạng của cô như vậy thì không thể không đánh giá lại. Nhìn lại thì mới phát hiện, các họa tiết ở trên thân gậy đều không giống nhau, đảo ngược lại là lối chữ Thảo, anh cầm lên xem tỉ mỉ, là một câu chữ Hán: "Đãn nguyện nhân trường cửu"(1) anh liền nở nụ cười, lấy mọt cây gậy khác lên xem, cũng là giống với cây gậy kia, sử dụng chữ Hán trừu tượng làm thành hoa văn, đương nhiên chính là: "Thiên lý cộng thiền quyên"(2). Hai cây gậy này hoa văn giống nhau được làm từ gỗ thô, có dấu vết để nhận ra được. Nhưng lối chữ này rất khó tìm ra quy tắc, e là phải nhiều lần thử nghiệm mới có thể vẽ ra, cũng không biết mất bao nhiêu tiền mới có được.
(*Chữ thảo (thảo thư) là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét, thí dụ như cuồng thảo (狂草) (chữ thảo viết điên cuồng) của Hoài Tố (懷素, khoảng 730-780)
(1,2: Đây là câu nói phổ biến trong tiếng Trung để biểu hiện lòng mong ước tình yêu mãi dài lâu của đôi lứa. “Thiền quyên” nghĩa là vầng trăng, ngàn dặm chung vầng trăng là muốn nói rằng tuy xa nhau nhưng trong lòng vẫn luôn hướng về nhau. “Đãn nguyện nhân trường cửu” là muốn phá đi giới hạn của thời gian, “thiên lý cộng thiền quyên” là muốn san bằng cách trở về không gian)
Hà Thanh Huy cầm thân gậy đi tới đầu bàn bên kia, ôm Viên Minh Nguyệt cúi đầu hôn lên trán cô một cái, cười nói: "Cái này quả là làm khó người Anh rồi."
Viên Minh Nguyệt vẫn trề môi, lên án: "Người ta phí hết tâm tư tặng quà cho anh mà anh lại không tập trung gì cả."
Hà Thanh Huy đã sớm thấy tất cả ngoại trừ những chữ này, những hoa văn ở phần đuôi hai cây gậy là nhãn hiệu, cũng không phải là nhãn hiệu cao cấp gì, nó được in hình trăng khuyết, đương nhiên anh hiểu được ý tứ trong đó, trong lòng thấy rất ấm áp, nhưng mà anh lại chọc cô: " Anh đang nghĩ, không phải em là ‘Viên’ Minh Nguyệt sao? Tại sao lại tin hình trăng khuyết chứ?"
Giờ Viên Minh Nguyệt mới nhận ra anh đã sớm chú ý tới ký hiệu trăng khuyết kia, ban nãy chẳng qua là trêu chọc cô mà thôi. Cô đánh một cái lên cánh tay anh, làm nũng: "Mất nữa tháng mới hoàn thành đó!"
Hà Thanh Huy buông hai cây gậy đánh bida ra, dựa vào thành bàn, hai tay chạm vào em cô, làm cho cô đối mặt với anh, giả vờ hiếu kỳ: "Không được rồi, mấy câu này anh không hiểu, em giải thích giúp anh đi."
Mặt Viên Minh Nguyệt đỏ ửng lên, mắng anh ghê gớm làm cho cô phải thẳng thắng nói lên suy nghĩ trong lòng, làm cho cô thẳng thắng bày tỏ tình yêu, thật là làm khó cô mà. Nhưng suy cho cùng cô vẫn nói: "Có một đêm chúng ta từ bên ngoài về, em ngủ quên ở trên xe, lúc tỉnh dậy thì phát hiện xe đang dừng ở ven đường, anh đang ở bên kia đường đầu phố mua trà sữa trái cây cho em, em nhìn anh xách cái túi đi về xe, trong lòng đột nhiên sợ hãi, sợ rằng anh không phải đi về phía em mà là đi về nơi khác. Thanh Huy, cuộc sống của em từ trước đến giờ đó là lần đầu tiên cảm thấy sợ mất đi một người như vậy, em nghĩ đó là bởi vì, em vẫn không phải là một con người trọn vẹn, là do sự xuất hiện của anh làm cho em trở nên hoàn chỉnh, em không thể sống mà không có anh." Cô nói xong lời cuối cùng, chẳng biết tại sao, giọng nói lại nghẹn ngào.
Hà Thanh Huy nghe cô chân thành tha thiết mà sâu sắc thổ lộ thì tim đập dữ dội, gần đây anh vẫn bị những chuyện cũ làm cho bối rối, lời nói của cô làm cho anh cảm giác được rốt cuộc cũng nắm được một chút trân quý, anh cảm thấy rất an lòng. Anh ôm lấy cô, trái tim anh kề sát trái tim cô, thì thầm bên tai cô: "Minh Nguyệt, chúng ta phải luôn luôn ở bên nhau."
Viên Minh Nguyệt cũng ôm lấy anh, muốn cảm nhận được nhịp tim của anh, hy vọng thời khắc này có thể kéo dài mãi mãi.
Một lát sau, Hà Thanh Huy chợt nhớ tới chuyện mà anh đã muốn hỏi hỏi lúc ăn tối, anh ôm cô hỏi: "Chuyện về Diệp Thánh Phi, lúc đầu em cũng có nghi ngờ nhưng sao bây giờ đột nhiên lại ủng hộ anh?"
Viên Minh Nguyệt không thể nói là vì điều gì nhưng cô vẫn trả lời: "Em thích cảm giác cùng kề vái sát cánh chiến đấu với anh. Em tin rằng chúng ta nhất định sẽ giành được chiến thắng."
Hà Thanh Huy trong lòng cảm động: "Vậy bên phía bố em, em có thể ứng phó được không?"
"Không thành vấn đề."