Sáng sớm hôm sau, Dương Thận vừa vào phòng làm việc liền thấy Hà Thanh Huy đã ở đó. Anh rất kinh ngạc, "Sao thế, tôi nói đúng rồi phải không, anh với chị dâu không gặp nhau mà."
Hà Thanh Huy ngồi trên ghế làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào biểu đồ trong máy tính, mặt không thay đổi nói, "Công ty trò chơi kia tôi đã đi xem, cũng không tệ lắm, đáng để cân nhắc. Cậu liên lạc lại với họ rồi làm một bản báo cáo chi tiết cho tôi. Còn nữa, bản báo cáo về bất động sản Bách Niên xong chưa?"
Dương Thận ngồi xuống trước bàn làm việc của Hà Thanh Huy, cơ thể nặng nề của anh ta làm cho cái ghế vang lên một tiếng ken két, anh ta nhích lại gần cười nói: "Chẳng lẽ là bị cự tuyệt? Không nên như vậy, loại người như anh chất lượng tốt với nhiều tiền, xuất thân cao quý, bình thường thì bày ra bộ mặt đàn ông nghiêm nghị nhưng cuối cùng cũng vui vẻ mặt mày tươi tắn, là con gái thì đều không có cách nào kháng cự lại."
Hà Thanh Huy ngẩng đầu quét mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Dương Thận, cậu giảm cân đi!"
Khóe miệng Dương Thận giật giật: "Tôi biết rồi, nhất định là do anh xoi mói tật xấu của người ta nên mới hù người ta chạy mất." Không nói với Hà Thanh Huy nữa, cầm văn kiện trong tay ném lên bàn: "Đây là báo cáo về Bách Niên, mấy năm gần đây lợi nhuận cũng không tệ lắm, cơ hội phát triển rất lớn, nên đầu tư."
Hà Thanh Huy lật xem sơ lượt: "Được! Kế hoạch kinh doanh trong thời gian tới đã làm chưa?"
"Chưa, còn chờ anh ra chỉ thị!"
"Về đem bản báo cáo hoàn chỉnh cho tôi, xem rồi mới bàn tiếp. Thời gian hẹn với Bách Niên là khi nào?"
"Tối ngày kia."
Hà Thanh Huy gật đầu không nói nữa. Ngày kia Viên Minh Nguyệt sẽ quay về Bắc Kinh, anh sẽ gặp cô trên bàn hội nghị ở Bách Niên trước.
Chiều hôm đó, Hà Thanh Huy dẫn Dương Thận và nhân viên phòng bất động sản đến Bách Niên. Vào phòng họp, Viên Khánh Niên và các thành viên hội đồng quản trị đã ngồi ở bên trái bàn hội nghị. Anh nhìn lướt qua, không thấy Viên Minh Nguyệt thì thở phào một hơi. Anh bắt chuyện với cùng mọi người rồi ngồi xuống vị trí chính giữa bên phải bàn hội nghị, đúng lúc này cửa phòng họp bị mở ra, Viên Minh Nguyệt nhanh chóng đi tới vị trí thứ hai ở dưới lên bên trái bàn hội nghị, chưa kịp ngồi xuống đã nói: "Thật ngại quá, đường từ sân bay về đây bị kẹt xe nên mới tới muộn."
Viên Minh Lãng ngồi ở sau vị trí cô đang đứng, vừa thấy cô liền kinh ngạc kêu lên: "Chị, tóc của chị!"
Hà Thanh Huy nghe tiếng kêu thì ngẩng đầu lên nhìn Viên Minh Nguyệt, mái tóc dài xoăn đen trở thành tóc ngắn ngang vai được duỗi thẳng, nhuộm màu đỏ sậm rũ xuống ở đầu vai làm nổi lên gương mặt nhợt nhạt, hai mắt sáng rỡ. Cô cảm thấy được ánh mắt của Hà Thanh Huy, ngẩng đầu thật nhanh quét mắt nhìn anh rồi quay đầu nói với Viên Minh Lãng nói với Viên Minh Lãng: "Om xòm cái gì!"
Viên Minh Lãng thè lưỡi.
Dương Thận nhích tới gần Hà Thanh Huy nhẹ giọng nói: "Cắt tóc ngắn là rõ rồi! Là do anh từ chối cô ấy phải không?"
Hà Thanh Huy cúi đầu xem văn kiện không nói gì.
Viên Khánh Niên: "Được rồi, bây giờ bắt đầu họp! Hôm nay chúng ta và công ty đầu tư Huy Đạt đàm phán về nhập cổ phần vào bất động sản Bách Niên. Báo cáo và đề nghị của Huy Đạt đã được phát cho mọi người xem rồi, mọi người có ý kiến gì thì nói đi."
Viên Minh Tuấn nói trước: "Tôi muốn hỏi công ty đầu tư Huy Đạt, trong báo cáo các vị muốn nhân viên giám sát được ra vào tự do ở Bách Niên, có thể nói rõ ràng một chút trách nhiệm của một nhân viên giám sát được không?"
Dương Thận: "Huy Đạt là công ty bỏ vốn đầu tư độc lập, mỗi công ty được đầu tư sẽ phải có nhân viên đến giám sát, có một số công ty thậm chí thẳng thắng đề nghị điều nhân viên quản lí đến, đều phải dựa vào đối tượng đầu tư mà quyết định. Sau khi chúng tôi bàn bạc xong, bất động sản Bách Niên là công ty có bộ máy quản lí rất cẩn thận chín chắn, cũng không cần chúng tôi đưa nhân viên quản lý đến, vì vậy chúng tôi chỉ điều đến nhân viên giám sát, sẽ tiến hành giám sát những quyết sách cùng với tình trạng tài chính của Bách Niên sau đó nhân viên giám sát sẽ báo cáo cho Huy Đạt vào từng quý, Huy Đạt sẽ căn cứ vào báo cáo để cân nhắc xem có nên tiếp tục đầu tư hay là rút vốn ra."
Viên Minh Tuấn nói với Viên Khánh Niên: "Như vậy thì có vấn đề gì không ạ?"
Viên Khánh Niên: "Đây là quy tắc của các nhà đầu tư chúng ta nên hiểu."
Những nhân viên khác lại và đưa ra từng kiến nghị và nghi vấn về báo cáo phân bổ cổ phần, chia tài vụ, phân chia lãi suất và các vấn đề khác, hai bên một hỏi một đáp tiến hành rất thuận lợi.
Cuối cùng, Viên Minh Nguyệt đột nhiên hỏi: "Tôi muốn hỏi công ty đầu tư Huy Đạt, trong hợp đồng của các vị có đề xuất chuyển nhượng 50% bất động sản dự trữ, tại sao lại đưa ra đề xuất này?"
Dương Thận đang muốn trả lời thì Hà Thanh Huy ngăn lại: "Để tôi nói." Anh im lặng, trong tay siết một cây bút, nhìn Viên Minh Nguyệt nói: "Theo như chúng tôi biết, khi nhận được hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn, bất động sản Bách Niên đã dự định phát triển mở rộng thị trường nên đã đề nghị Huy Đạt đầu tư, mục đích đều giống nhau. Huy Đạt đầu tư về mặt bất động sản đối với tài sản của Bách Niên đã tiến hành hạch toán và so sánh đơn giản rồi, chúng tôi cảm thấy Bách Niên đã dự trữ bất động sản quá nhiều, chiếm dụng vốn lưu động mà trong đó có một số bất động sản tăng giá không cao, ví dụ như mảnh đất số hiệu 3014 thuộc về Thanh Thành Sơn Đông, vì vậy Huy Đạt đưa ra đề xuất đem những bất động sản đó bán ra, bỏ vốn ra tiến hành mở rộng, đó là lựa chọn tốt nhất cho Bách Niên hiện nay.
Viên Minh Nguyệt cúi đầu tìm trong văn kiện: "Số hiệu 3016, mảnh đất này thuộc về Bắc Kinh được bao quanh bốn vòng đến năm vòng phía tây, giá trị không cao."
Hà Thanh Huy nắm tay thành năm đấm để trước miệng ho khan hai tiếng: "Diện tích của 3016 rất nhỏ, không biết trước đây Bách Niên có mục đích gì mà mua nó. Mặc dù giá trị đang tăng nhưng chắc chắn là giá trị đó rất nhỏ, có nhượng lại hay không đối với Bách Niên không có ảnh hưởng gì, theo tổng thể mà nói, bất động sản nhỏ lẻ của Bách Niên không ít, bây giờ thống nhất chuyển nhượng cũng là tích tiểu thành đại."
Viên Khánh Niên: "Trước đây mua mảnh đất kia vì muốn mua hết những mảnh đất xung quanh đó luôn rồi tiến hành khai thác. Nhưng mấy năm nay giá đất ở Bắc Kinh tăng lên quá nhanh, Bách Niên không đủ sức vì vậy ý định đó đành phải gác lại. Thanh Huy nói rất đúng, mảnh đất kia giá trị không được cao lắm, bán thì cũng không được bao nhiêu tiền không bằng nhượng cho cậu ấy, nói không chừng sau này đó là một cơ hội tốt."
Hà Thanh Huy lại để nắm tay trước miệng ho khan, một lát sau mới nói: "Không thành vấn đề!"
Đàm phán xong cũng đến giờ cơm tối, cuối cùng cũng ký hợp đồng thành công. Hội nghị vừa kết thúc thì Viên Khánh Niên nói: "Hôm nay mọi người vất vả rồi, bữa tối tôi có việc, lần sau sẽ bù cho mọi người." Nói xong đi ra ngoài đầu tiên.
Viên Minh Lãng nhìn bố vừa đi liền kéo Hà Thanh Huy nói: "Anh rể, hôm nay em mời anh chị đi ăn!"
Viên Minh Nguyệt đứng ở đó thu dọn giấy tờ: "Chị mệt lắm, bữa khác đi." Rồi đi ra khỏi phòng họp.
Viên Minh Lãng nhìn Hà Thanh Huy: "Anh rể, hai người cãi nhau hả?"
Hà Thanh Huy nhàn nhạt nói: "Không có."
Viên Minh Lãng giơ nắm đấm lên trước mặt Hà Thanh Huy quơ quơ: "Trước đây nhìn anh tốt như vậy nên quên nhắc nhở anh, chớ ức hϊếp chị tôi bằng không tôi sẽ không khách khí đâu!"
Nhân viên của Huy Đạt chưa đi hết, dứng ở một bên nhìn ông chủ của mình bị cậu em vợ uy hϊếp, mọi người đều nghẹn cười suýt bị nội thương.
Hà Thanh Huy liếc mắt nhìn bọn họ, nói với Viên Minh Lãng: "Nói với chị em một tiếng, ở công ty anh còn có việc nên không đợi cô ấy về cùng được." Xong rồi xoay người đi ra cửa.
Trở lại Huy Đạt, thực ra cũng không có việc gì cần xử lí, chỉ là Hà Thanh Huy không biết phải đối mặt với Viên Minh Nguyệt như thế nào. Các nhân viên đã sớm tan tầm, anh gọi Dương Thận đến chơi bida với anh.
Bàn bida được đặt ở ngoài phòng làm việc dựa sát vào cửa sổ, các nhân viên trong công ty đều có thể chơi. Cái bàn màu xanh lá bóng loáng, hướng đi của bi thường hay khác biệt so với phán đoán trước đó, nhưng Hà Thanh Huy chỉ cần chơi một vài ván thì có thể căn cứ vào tình hình mà phán đoán chính xác. Dương Thận chơi bida với anh đã rất nhiều năm, dù thế nào cũng không thể biết được khả năng chơi của anh.
Nhưng hôm nay Hà Thanh Huy lại liên tiếp phạm sai lầm đã để cho Dương Thận thắng rất dễ dàng. Anh ta thừa dịp Hà Thanh Huy đang đánh bi vào lỗ thì vào phòng làm việc rót hai ly rượu whisky, một ly đặt ở trên bàn trà, còn một ly thì anh ta cầm ngồi xuống ghế, uống hai hớp: "Thanh Huy. có phải anh dấu tôi việc gì không?"
Hà Thanh Huy đang cúi thấp người nhắm vào một viên bi màu lam: "Tôi với Minh Nguyệt không có gì!" Vừa dứt lời đẩy gậy đánh bida lên, mất chính xác, viên bi cách lỗ xa vạn dặm.
Anh quay lại bàn ngồi xuống: "Tới phiên cậu." Dùng hai ngón tay nắm lấy ly rượu uống một hớp.
Dương Thận không chơi nữa, nhìn chằm chằm Hà Thanh Huy: "Tôi không hỏi chuyện của anh với Minh Nguyệt mà."
Hà Thanh Huy cầm ly rượu, khom người lại, hai khủy tay đè lên đầu gối, ngẩng đầu híp mắt liếc viên bi màu lam trên bàn bida: "Vậy thì chuyện gì?"
"Anh gia nhập Bách Niên thật sự là chỉ để kiếm tiền? Hoặc nhiều hơn một chút là thực hiện lời hứa với Viên Minh Nguyệt, giúp cô ấy giành sự quả lí Bách Niên?" Dương Thận giống như lơ đãng nói.
Hà Thanh Huy giơ tay lên để ly rượu ở bên mép, lại uống một hớp, thờ ơ nói: "Cậu nói xem còn vì cái gì nữa?"
"Thanh Huy, chính anh cũng không phát hiện ra anh có một thói quen, thỉnh thoảng lại để nắm tay ở miệng ho khan, lúc đầu tôi cứ tưởng anh bị viêm thanh quản nhưng không phải vậy, đó là anh đang che giấu tâm tình khẩn trương như làm chuyện gì mờ ám của mình. Hôm nay ở Bách Niên nói đến mảnh đất được bao quanh bốn phía kia anh lại ho khan vài tiếng là do anh rất để ý đến mảnh đất đó. Anh giả kết hôn với Viên Minh Nguyệt không chỉ là để nhận được số tiền của mẹ anh mà quan trọng hơn là vì mảnh đất kia có đúng không?" Không biết từ lúc nào Dương Thận đã ngồi thẳng người dậy.
Hà Thanh Huy không nói gì.
Dương Thận nói tiếp: "Lúc trước anh quyết định khết hôn giả với Viên Minh Nguyệt tôi rất kinh ngạc. Tuy rằng lúc đó chúng ta thiếu tiền nhưng anh không phải là loại người sẽ vì tiền mà làm việc này. Hơn nữa anh còn chủ động đi gặp bố anh cho dù lúc đó anh đã từng nói không bao giờ nhờ cậy ông ấy, nhưng với sự hiểu biết của tôi đối với anh thì thấy anh thay đổi quá mức đột ngột. Vì vậy, mảnh đất này đối với là quan trọng nhất, nó cũng có liên quan đến bố anh có đúng không?"
Hà Thanh Huy đứng dậy, đi qua ngồi xuống ghế dựa, để ly rượu ở trên bàn bên cạnh: "Anh đoán đúng rồi."
Dương Thận nổi nóng, đứng lên nói: "Thanh Huy, kế hoạch của anh là gì? Tại sao ngay cả tôi anh cũng dấu chứ?"
Hà Thanh Huy làm như không có việc gì: "Kế hoạch của tôi cậu cũng biết mà, ép Hà Tâm Vũ đến sám hối trước phần mộ mẹ tôi."
"Có liên quan gì đến mảnh đất kia?"
"Tạm thời tôi không thể nói."
"Anh không tín nhiệm tôi?"
Hà Thanh Huy thờ ơ, "Cái này không có liên quan đến tín nhiệm hay không tín nhiệm. Dương Thận, tôi vạch ra kế hoạch lâu như vậy nên không muốn có bất kỳ rắc rối gì."
Dương Thận nóng nảy, đứng lên đi hai vòng trong phòng: "Thanh Huy, anh điên rồi, với tính cách của Hà Tâm Vũ nếu để cho ông ta biết sám hối, chỉ có thể làm cho ông ta phải cùng đường. Anh nghĩ chúng ta có thể làm được việc này sao?"
Hà Thanh Huy ngẩng đầu nhìn trần nhà: "kế hoạch của tôi rất rõ ràng, bất luận phải trả giá bằng cái gì cũng không tiếc, cậu phải tin tưởng tôi, tôi sẽ thắng. Vấn đề bây giờ là cậu phải mau chóng giúp tôi lấy mảnh đất kia từ tay Bách Niên.
Dương Thận bưng ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, vô cùng tức giận: "Anh đừng nghĩ đến điều đó nữa, tôi sẽ không điên theo anh đâu!" Nói xong đi ra khỏi phòng làm việc.