Ban đêm, Viên Minh Nguyệt vẫn không ngủ được, chú ý nghe ngóng động tĩnh trong phòng quần áo. Nhưng một chút tiếng động cũng không có, cô thấy Hà Thanh Huy không phải là người bình thường, đàn ông chẳng phải đều ngáy khi ngủ sao, vì sao anh ta lại yên lặng như vậy. Cô vừa nghĩ vừa mơ màng ngủ thϊếp đi, sáng hôm sau, mơ mơ màng màng ngửi được một mùi hương xa lạ nào đó, như mùi của thuốc khử trùng nhưng rất tươi mát không gay mũi, có chứa sự ấm áp của cơ thể, cô bị mùi hương đó vẩy lên mặt hơi ngứa một chút, muốn thức dậy nhưng vẫn không mở mắt nổi, cô tưởng mình đang nằm mơ, muốn ngủ tiếp nhưng lại không ngủ được nữa.
Nghe ngoài cửa có tiếng nói chuyện cô liền tỉnh táo, vừa mở mắt thì thấy chăn gối của Hà Thanh Huy để ở trên giường của cô. Cô hoảng hốt, chẳng lẽ đêm qua Hà Thanh Huy thừa dịp cô ngủ len lén leo lên giường, cô vội vàng lật chăn lên nhìn, tốt rồi, áo ngủ còn trên ở người.
Tay cô sờ sờ phía dưới chăn mền của Hà Thanh Huy, không có hơi ấm, thế đã rõ, chắc là lúc sáng sớm anh ta đem chăn gối bỏ ở đây để người giúp việc nghĩ họ ngủ chung với nhau.
Cô nghe giọng của Hà Thanh Huy: "Hôm nay dọn dẹp sạch sẽ phòng quần áo của bà chủ đi!"
"Dạ, tiên sinh." Là A Ninh người mới tới.
Viên Minh Nguyệt đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân rồi đến phòng quần áo thay đồ, cô mở tủ chọn quần áo cần mặc xong ném lên sa lon, thay từng cái từng cái một. Mặc cái áo cuối cùng thì thấy trên sa lon có đặt một quyển sách, cô cầm lên xem, là "Ông già và biển cả" của Hemingway, cô nhớ tới lần đầu tiên gặp Hà Thanh Huy, hình dáng anh ở trên thuyền kéo buồm, nổi lên một màu trắng, rất giống với bìa sách này.
Thay xong quần áo cô đi xuống phòng ăn, Hà Thanh Huy đã sớm áo mũ chỉnh tề ngồi trước bàn ăn đọc báo. Cô bắt chuyện với anh, anh chỉ nâng nhẹ mắt, giờ cô mới phát hiện ra mắt anh thâm quầng. Cô nhớ tới quyển sách kia, thuận miệng hỏi: "Hà Thanh Huy, tối qua anh mất ngủ hả?"
Hà Thanh Huy tức giận: "Cô nghĩ ai cũng giống như cô sao, ngủ như heo!"
Viên Minh Nguyệt trong lòng mừng rỡ, bởi vì anh ta mắc bệnh sạch sẽ cho nên mới không ngủ được, cái này gọi là lấy đá đập chân mình.
Buổi tối hôm đó, hai người họ so với đêm trước thì dễ chịu hơn, nhất là Viên Minh Nguyệt, cô không còn khẩn trương lo lắng nữa. Lúc đi ngủ, Hà Thanh Huy gõ cửa phòng cô, cô mở cửa cho anh vào. Phòng quần áo của cô hôm nay đã được thu dọn sạch sẽ, tất cả quần áo và giày dép đều cất vào trong tủ, căn phòng so với lúc trước to hơn gấp đôi, đương nhiên tất cả đều do Hà Thanh Huy chỉ huy. Cô muốn kháng nghị như thế thì việc thay quần áo của cô rất bất tiện nhưng nhớ đến viền mắt thâm quầng của anh, thôi cô nên làm người tốt một lần vậy.
Cô đứng ở cửa phòng quần áo nhìn Hà Thanh Huy lấy tấm thảm cẩn thận trải lên ghế sa lon, chăm chú chỉnh sửa cẩn thận từng góc tấm thảm, lúc anh khom lưng xuống ở phía sau lộ ra một khoảng da màu đồng, cơ bắp săn chắc, cô không khỏi đỏ mặt. Cô xấu hổ nhìn lần nữa: "Anh dọn dẹp tiếp đi, tôi ngủ trước!"
Hà Thanh Huy đứng lên nói với cô: "Ngủ ngon."
Cô quay đầu lại bỗng nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, tập trung nhìn kỹ thì thấy Hà Thanh Huy mặc một bộ đồ ngủ cổ bẻ, lộ ra cái cổ và vai, chỗ đó có một vết sẹo kéo dài vào đầu bả vai trong áo ngủ, màu hồng thịt của những mũi khâu như một con giun, nó vừa to vừa thô, vô cùng dữ tợn. Từ lúc cô biết Hà Thanh Huy tới nay vẫn còn trong mùa đông, anh không mặc áo bông cổ cao thì cũng mặc áo sơ mi, cái cổ được che đậy chặt chẽ, ngoại trừ cái lần trên thuyền ở Tam Á kia, nhưng lúc đó cô sợ muốn chết nên đâu còn tâm tư chú ý đến anh ta. Hôm nay là lần đầu tiên cô mới để ý đến cái này, trong lòng rung động, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng cô ý thức được mình như vậy là rất khiếm nhã liền vội vàng xoay người đi.
Nhưng Hà Thanh Huy biết cô nhìn thấy vết sẹo đó, anh hướng về bóng lưng cô nhàn nhạt nói: "Là Hà Tâm Vũ đánh."
Viên Minh Nguyệt nghe anh nói thì tinh thần chính nghĩa bỗng nhiên dâng lên, xoay đầu lại nhìn anh, dùng giọng điệu bất bình lo chuyện thiên hạ: "Cái ông già này thật là đáng hận mà, anh là con của ông ta, ông ta sao có thể đánh anh thành như vậy được!"
Hà Thanh Huy không nhịn được nói: "Biết như vậy là được rồi! Miễn cho cô suy nghĩ lung tung! Nhanh đi ngủ đi!"
Viên Minh Nguyệt đêm nay ngủ không yên, vết sẹo đó cứ xoắn xuýt trong đầu cô không chịu đi, cô cảm thấy rất mơ hồ, bỗng nhiên rất đau lòng, bỗng nhiên lại cảm thấy sợ, mãi đến lúc trời sáng mới ngủ được một lúc. Cô tỉnh ngủ bởi vì mùi hương lúc sáng sớm hôm qua, sửa sang xong thì xuống lầu, rồi đến nhà ăn, Dương Thận đã ở đó.
Dương Thận vừa nhìn thấy cô thì cười, "Tôi nói hai người nè, chẳng lẽ đã có chuyện gì rồi, sao người nào người nấy vành mắt đen thui hết vậy!"
Hà Thanh Huy cầm khăn ướt trên bàn lau tay nói: "Sáng nay cậu rãnh rỗi nhỉ, lại chạy đến đây nói năng lung tung!"
Dương Thận vội vàng thay một bộ mặt nghiêm chỉnh, "Tôi mang đến tin tức tốt lành đây. Thanh Huy, dù anh đoán như thế nào, chúng ta vừa mới được tăng thêm hai mươi triệu tiền đầu tư trang web buôn bán điện tử Tây Đô, Cao Thịnh cũng quyết định tài trợ, quan trọng nhất là khoản tiền tám mươi triệu đô."
Hà Thanh Huy nghe xong rất hưng phấn, "Tin tức chính xác?"
"Vô cùng chính xác, tôi và Trần Phương Tây người sáng lập trang web Tây Đô đã nói chuyện qua điện thoại, anh ta đối với chúng ta thiên ân vạn tạ , nếu không phải chúng ta tăng thêm hai mươi triệu vào phút cuối thì bọn họ xong đời rồi. Điều này không những giúp chúng ta sống sót mà còn giành được sự ưu ái của Cao Thịnh, tiền đồ rộng mở thênh thang. Chắc là sau ngày hôm nay họ sẽ mời chúng ta đến họp. Thanh Huy, lần cá cược này chúng ta thắng rồi! Chúng ta từ đầu đến cuối đầu tư xấp xỉ tám nghìn vạn nhân dân tệ, chỉ cần trang web Tây Đô khởi động rồi đưa ra thị trường, đến lúc đó Huy Đạt chính là cổ đông lớn nhất của Cao Thịnh. Chúng ta cố gắng bao lâu nay như vậy, cuối cùng cũng đặt được nền móng đầu tiên!"
(*Người ta tôn kính vua như trời nên thiên ân còn dùng để chỉ ân vua)
Hà Thanh Huy cũng bị lây nhiễm, đứng lên đi hai vòng: "Thật tốt quá! Dương Thận, trước tiên chúng ta rút tiền đầu tư của trang web Lũy Lũy ra hết, đầu tư vào trang web Tây Đô."
Dương Thận khó xử, "Nếu Lũy Lũy không có tiền đầu tư của chúng ta thì liền xong đời rồi."
Hà Thanh Huy không thèm để ý: "Họ thấy không có lợi ích, thà để nó kết thúc sớm một chút thì tốt hơn!"
Dương Thận do dự, rốt cuộc cầm điện thoại lên.
Viên Minh Nguyệt mừng thay cho bọn họ: "Chúc mừng hai người!"
Dương Thận cúp điện thoại, nói với Viên Minh Nguyệt: "Tôi đã nói từ sớm rồi, cô là phúc tinh. Thanh Huy, anh nói xem tôi nói có đúng hay không, anh nhất định phải thưởng chị dâu thật đậm vào."
Hà Thanh Huy: "Được, Minh Nguyệt, cô muốn cái gì, cứ nói đi!"
Viên Minh Nguyệt đương nhiên sẽ không khách khí, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi thích nhất là mua sắm quần áo! Tôi muốn có bộ sưu tập quý này của nhà thiết kế Kiều Trì!"
Mặt Hà Thanh Huy trầm xuống, "Không được!"
Viên Minh Nguyệt bĩu môi, "Hà Thanh Huy, anh nói không giữ lời."
"Cái gì cũng được trừ quần áo ra!"
"Tại sao?"
Dương Thận cũng nghi hoặc, "Tại sao? Lẽ nào anh sợ chị dâu mặc thật xinh đẹp, bị những người khác bắt cóc?"
Hà Thanh Huy xanh mặt: "Quần áo của cô chất đầy tủ, lại mua thì tôi ngủ chỗ nào?"
Dương Thận nghe xong, vỗ tay cười to, thế mới biết hai ngày nay anh ta ngủ ở phòng quần áo, chẳng trách lại ngủ không ngon, Viên Minh Nguyệt cúi đầu lầm bầm, "Cái phòng lớn như vậy, anh làm sao mà không thể ngủ được!"
Hà Thanh Huy: "Mua cho cô một cái đồng hồ đeo tay, mười vạn trở xuống, tự chọn!"
Viên Minh Nguyệt vừa nghe, nhớ tới lời Dương Thận nói, Hà Thanh Huy quả nhiên là người hào phóng, mười vạn đối với người vừa vượt qua khủng hoảng kinh tế mà nói cũng không phải là không đáng nhắc tới. Cuối cùng cô chọn một cái đồng hồ Omega khảm kim cương màu tím chín vạn tám, Hà Thanh Huy thấy: "Có mắt thẩm mỹ!"
Hôm nay bố mẹ Viên gia gọi Viên Minh Nguyệt và Hà Thanh Huy về nhà ăn cơm, Viên Minh Nguyệt thông báo với Hà Thanh Huy, anh đáp ứng: "Được, hết giờ làm tôi tới đón cô."
Ai ngờ lúc Viên Minh Nguyệt hết giờ làm, Hà Thanh Huy lại không đến. Đêm nay về Viên gia ăn cơm cũng có Viên Minh Tuấn, cậu ta cuối cùng cũng chờ được cơ hội này, cười nhạo Viên Minh Nguyệt, "Em đã sớm nói với chị, những cậu ấm như vậy rất không đáng tin, không biết chừng đang lêu lổng cùng với nữ minh tinh nào đó rồi ấy chứ!"
Viên Minh Nguyệt tức giận không có chỗ phát tiết, "Em cũng muốn ngâm với các nữ minh tinh hả? Thật không may, chẳng ai chú ý đến em cả!"
Viên Minh Tuấn lần nữa kinh ngạc, sắc mặt khó coi. Viên Minh Nguyệt gọi cho Hà Thanh Huy, giọng anh không được tốt lắm, "Tôi còn ở công ty, cô đi trước đi."
Viên Minh Nguyệt lái xe đến công ty của Hà Thanh Huy, đã rất khuya nhưng ở trong còn đèn đuốc sáng trưng, rất bận rộn. Cô đã nghe Hà Thanh Huy nói qua, bởi vì đầu tư trang web Tây Đô rất thành công nên gần đây Huy Đạt mở rộng nghiệp vụ, vì vậy mỗi ngày đều phải tăng ca.
Viên Minh Nguyệt đi vào phòng làm việc của Hà Thanh Huy, Dương Thận mở cửa, thấy bọn họ sắc mặt đều không tốt. Viên Minh Nguyệt nghi hoặc, các nhân viên đều ở đây tăng ca, không phải công ty có chuyện rồi chứ. Cô hỏi: "Sao vậy?"
Dương Thận: "Phải nói với chị dâu! Bây giờ cô ấy là chủ của nơi đó!"
Hà Thanh Huy gật đầu. Dương Thận nói: "Chúng tôi vừa nhận được tin tức, số 17 Nguyệt Đàn có thể phải bị phá bỏ và dời đi nơi khác?"
Viên Minh Nguyệt nghe xong trong lòng lập tức trầm xuống, cô thật không ngờ, "Cái gì? Ai nói?"
"Cục đất đai buổi chiều có đưa tin tới, chúng tôi sợ đó là tin tức sai lệch nên vẫn ở đây tìm chứng cứ bằng mọi cách. Vừa mới xác định, bọn họ đang thảo luận cụ thể mở rộng phương án."
Viên Minh Nguyệt vừa tức giận vừa đau lòng: "Mặc dù nó rất vắng vẻ, cũng là nhà cũ nhưng giá trị kiến trúc rất cao làm sao có thể nói phá bỏ thì liền phá bỏ!"
Dương Thận uể oải: "Nghe nói là tập đoàn Vũ Hâm thúc đẩy việc này."
Viên Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Hà Thanh Huy, "Bố anh?"
Hà Thanh Huy nắm chặt nắm tay, đập mạnh lên mặt bàn, căm hận nói: "Ông ta không phải bố tôi!"
Viên Minh Nguyệt không biết nên an ủi anh ta như thế nào, số 17 Nguyệt Đàn là do chính cô trang trí lại, cô không thể chấp nhận việc này được. Cô nói: "Sự việc chắc vẫn chưa có quyết định phải không? Lẽ nào không thể cứu vãn được nữa?"
Dương Thận: "Chúng tôi tìm các mối quan hệ để xác nhận lại, nếu như việc này thật sự là tập đoàn Vũ Hâm đề ra, tỷ lệ cứu vãn là rất nhỏ."
Viên Minh Nguyệt biết điều anh ta nói là sự thực, Hà Tâm Vũ có tập đoàn Vũ Hâm, từ những năm 90 lập nghiệp bằng bất động sản, trải qua 20 năm phát triển, bây giờ sở hữu quán bar, khu vui chơi giải trí, du lịch, dịch vụ ăn uống và các ngành công nghiệp tài nguyên, là một tập đoàn hùng mạnh, có quan hệ không tầm thường với chính phủ. Bách Niên so với tập đoàn Vũ Hâm chẳng qua chỉ là một công ty bé nhỏ. Hà Tâm Vũ có phong thái xa hoa phung phí đương nhiên là bởi vì ông ta tư cách đó.
Viên Minh Nguyệt: "Bên cục đất đai tôi cũng có một chút quan hệ, để tôi đi hỏi."
Hà Thanh Huy lúc này mới nhớ tới, "Được rồi, còn phải về ăn cơm với cô, chúng ta đi thôi."
Viên Minh Nguyệt biết tâm tình của anh rất kém: "Thôi đừng đi, tôi thấy anh cũng mệt rồi."
Hà Thanh Huy mặc áo khoác vào: "Không có việc gì!"