Cửa xe vừa khép lại, Tưởng Hàn Chu cài dây an toàn, thong thả hỏi cô: “Đi đâu?”
Tối hôm qua mới xảy ra chuyện, Phương Dao cố gắng mấy cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì, căng thẳng nói:
“Đưa tôi tới ga tàu điện ngầm gần đây là được.”
Tưởng Hàn Chu không nói gì, giẫm chân ga.
Vì tránh cho xấu hổ, Phương Dao nhắm mắt lại chợp mắt, khoảng ba phút sau cô nghe thấy giọng Tưởng Hàn Chu.
“Có thể để tôi rút ra trước không?”
Đây là câu nói trước khi anh ta rút ra khỏi cơ thể cô tối qua!
Phương Dao đột nhiên mở mắt ra, sau đó lại nghe Tưởng Hàn Chu lạnh nhạt bổ sung: “Tôi đang nói dây an toàn cô đeo.”
“Đến nơi rồi.”
Phương Dao cảm thấy mình giống như bị đùa giỡn.
Nhưng vẻ mặt Tưởng Hàn Chu quá bình tĩnh, cô nhìn mấy lần không chắc chắn lắm, đành phải cố gắng xem nhẹ cảm giác khác thường kia, lễ phép nói cảm ơn:
“Cảm ơn, làm phiền anh.”
Cầm lấy túi vội vàng xuống xe.
Khi Phương Dao còn chưa tới thành phố A đã nhìn thấy mấy căn phòng không tệ lắm ở trên mạng, vốn tính toán xem từng phòng lại cẩn thận lựa chọn, nhưng kế hoạch hiện giờ không theo kịp thay đổi, cô chọn căn phòng mình ưng nhất.
Chủ nhà là chú hơn bốn mươi tuổi, gương mặt vô cùng hiền hậu, nhưng thực ra vô cùng khôn khéo, còn rất giỏi ăn nói, chỉ nói mấy câu đã dỗ Phương Dao đầu óc choáng váng, lập tức ký hợp đồng.
Nhưng mà phòng của ông ta thực sự không tệ.
Hai phòng một khách, phòng ngủ phụ cũng hướng ánh mặt trời, tuy phòng nhỏ một chút nhưng cửa sổ tính là to, liếc mắt một cái nhìn vào chỉ cảm thấy rộng rãi thoáng mát, cũng không chật chội.
Còn có phòng khách công cộng, TV tủ lạnh đầy đủ mọi thứ, nhìn đều rất mới, phòng bếp và phòng vệ sinh cũng rất sạch sẽ.
Chủ yếu chính là theo chủ nhà nói, bạn cùng phòng thuê với Phương Dao không ở đây, một hai năm đều không thấy trở về, càng đừng nói qua đêm.
Phương Dao ký hợp đồng nửa năm, chủ nhà nói đùa: “Có khả năng cô dọn đi cũng không biết cậu ấy trông như thế nào.”
Phương Dao vô cùng hài lòng, trưa hôm đó đã dọn ra khỏi nhà bạn thân.
Khi Trần Vãn Ý nhận được tin nhắn thì đang đi làm, cố ý gọi điện thoại nói cô:
“Dao Dao sao cậu không nói một tiếng dọn ra rồi, còn không nói để chúng mình giúp cậu dọn ra, dù sao bạn trai của mình cũng nhàn rỗi, có thể làm cu li miễn phí cho chúng ta.”
Trong ngoài lời nói của Trần Vãn Ý đều là thân mật và yên tâm đối với bạn trai cô ta, Phương Dao luôn cảm thấy anh ta không phải người tốt gì.