Tưởng Hàn Chu vừa chửi má nó, vừa lặng yên không tiếng động trốn đến khách sạn, giống như tối nay chưa từng trở về.
Đây là lần đầu tiên trong đời Phương Dao mất ngủ.
Cô vừa hoảng vừa sợ, phía dưới càng giống như bị gậy sắt giã mạnh một cái, vô cùng đau đớn, nằm nghiêng trên giường trằn trọc đến sắp sáng mới ngủ, chưa tới 6 giờ đã bừng tỉnh.
Trên mặt đất có áo vest của nam, là tối qua bạn trai của bạn thân đi làm rơi.
Qυầи ɭóŧ màu trắng của Phương Dao đè lên áo vest, còn có thể thấy được dấu vết phía giữa ướt rồi khô lại.
Phương Dao đỏ mặt nhặt lên nhét vào trong vali, cởi ga trải giường bị dâʍ ŧᏂủy̠ của mình làm dơ ra, lén cầm tới phòng vệ sinh giặt sạch.
Ngoài cửa, Tưởng Hàn Chu mở cửa trở về.
Anh thay quần áo mới, tóc được xử lý không chút cẩu thả, mùi rượu cũng rửa sạch sẽ, trên gương mặt văn nhã tuấn tú thản nhiên bình tĩnh, không thấy một chút chật vật tối qua.
Tối hôm qua xảy ra chuyện bất ngờ, Tưởng Hàn Chu kéo quần lập tức rời đi, đã quên áo vest ném trên đất, ví tiền đều ở bên trong, anh trở về lấy.
Lúc này còn sớm, không biết người phụ nữ kia tỉnh chưa.
Tưởng Hàn Chu nhẹ nhàng đi vào, mới đi được hai bước cửa phòng ngủ chính đột nhiên truyền tới động tĩnh, ngay sau đó Trần Vãn Ý lẩm bẩm rời giường, dường như sắp ra ngoài.
Tưởng Hàn Chu khẽ nhíu mày, hiện giờ còn chưa tới thời gian cô ta rời giường.
Nhưng mà anh không hoảng sợ, dịch chân đi tới phòng khách.
Ngày mùa hè trời sáng từ sớm, ánh sáng xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào, cũng chiếu ra màu sắc ấm áp trên sàn nhà lạnh lẽo.
Ban công trống rỗng, ở dưới vầng sáng màu vàng, Tưởng Hàn Chu liếc mắt một cái thấy được qυầи ɭóŧ hồng nhạt xa lạ ở đó.
Phì nộn mềm nhẵn, tràn ngập cảm giác thịt mềm.
Tưởng Hàn Chu nhớ tới xúc cảm dưới tay tối qua, vuốt ve đầu ngón tay, vậy mà trong lòng tràn ngập là dư vị.
Anh còn nhớ rõ mình dùng ngón tay nào moi đào âʍ ɦộ của người phụ nữ kia, nâng đầu ngón tay lên đặt dưới mũi ngửi, ngửi một lát giống như còn quanh quản hương thơm ngọt nhàn nhạt.
Ừm, cứng.
Đúng lúc này Trần Vãn Ý đi từ phòng ngủ ra, thấy Tưởng Hàn Chu đứng trong phòng khách, kinh ngạc:
“Hàn Chu? Anh về từ khi nào thế?”
Tưởng Hàn Chu bình tĩnh nói dối: “Vừa về.”
Khi nói chuyện hai người cách nhau một khoảng, nhưng côn ŧᏂịŧ dưới háng Tưởng Hàn Chu nhô lên lều trại rất dễ thấy, Trần Vãn Ý muốn xem nhẹ cũng không được.