Chương 6: Bảo bối ngủ không được làm phiền

Mạc Ninh liếc mắt nhìn Mộ Dung Lân trên giường, suy nghĩ một lúc, liền chui vào chăn leo lên người hắn.

Mộ Dung Lân nhướn mi mỉm cười, "Bảo bối, hôm nay chủ động thế?"

Mạc Ninh vùi mặt vào ngực hắn, hai tay hai chân bám dính vào người hắn, ôm chặt, nho giọng nói, "Buồn ngủ..."

Mộ Dung Lân mỉm cười xoay người, gỡ ra một bên tay Mạc Ninh ôm ngang người mình, sợ y bị cấn đau, sau đó một tay nâng cổ Mạc Ninh, để y gối đầu lên tay mình, nghiêng người ôm y trong lòng, âm thanh dịu dàng trầm ấm, "Vậy ngươi ngủ đi, ta ôm ngươi ngủ."

"Ưʍ..." Mạc Ninh gật đầu rồi nhắm mắt.

Một lúc sau, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, Mộ Dung Lân cau mày, một thủ hạ của hắn gõ cửa rồi mở cửa bước vào, bắt gặp ánh mắt kia của Mộ Dung thì giật mình, lời muốn nói cũng bị chặn lại, "Đại đương gia..."

Mạc Ninh trong lòng cọ cọ mấy cái, dường như bị tiếng ồn làm cho khó chịu. Mộ Dung Lân liền liếc thủ hạ, "Ra ngoài, có chuyện nói sau."

Người nọ chần chừ một lúc nhưng cũng rất biết điều mà ra ngoài đóng cửa.

Hắn thật ra chỉ muốn báo với Đại đương gia một tiếng, lúc nãy Đại thiếu gia ở chỗ sòng bạc đánh bạc với người ta rồi sẵn tiện đánh nhau với người ta luôn, nhưng Đại thiếu gia biết Đại đương gia có ở nhà nên nương tay lắm, chỉ đánh tên kia gãy mũi với gãy thêm mấy cái xương sườn thôi, cũng không nặng tay lắm nhưng tên kia cứ làm mình làm mẩy, bồi thường hắn tiền thuốc men hắn không chịu, nói muốn đánh Đại thiếu gia. Hiện tại đã trở về kéo thêm người đến gây sự.

Nhưng Đại đương gia không nghe thì biết làm sao được, hắn chỉ đành ra ngoài tìm cách đuổi người đi.

Mộ Dung Lân không quan tâm lắm đang xảy ra chuyện gì, chỉ lo ôm Mạc Ninh ngủ trưa, bảo bối này của hắn rất khó ngủ, buổi tối thường thức khuya, trưa cũng không có ngủ bù, hiếm lắm mới đòi đi ngủ một buổi, y có muốn ngủ tới sáng hắn cũng bồi y ngủ.

Chập tối, Mạc Ninh bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, mới phát hiện mình đang gối đầu trên bụng Mộ Dung mà ngủ, Mộ Dung Lân đang tựa lưng vào thành giường, cúi đầu nhìn y, ánh mắt sâu thăm thẳm.

"Sao thế?" Mạc Ninh bị nhìn cho lạnh sống lưng, vừa chống tay ngồi lên vừa hỏi.

"Suỵt." Mộ Dung Lân đưa tay chặn miệng y lại, "Ngươi nghe thử xem."

Mạc Ninh khó hiểu chớp mắt, bên ngoài truyền đến một âm thanh rống giận, "Mạc Ninh tên rùa rụt cổ ngươi mau cút ra đây cho lão tử. Hôm này gia gia ngươi muốn đánh chết ngươi, ngươi có gan thì lăn ra đây cho ta."

"Tinh thần thật tốt." Mộ Dung Lân day thái dương, "Đã gào như thế gần cả canh giờ rồi đấy."

Mạc Ninh vẻ mặt khó xử nhìn hắn, người này thật bình tĩnh.

"Phong Tước!" Mộ Dung Lân gọi.

Một người bên ngoài đẩy cửa đi vào, ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người trên giường.

"Chuyện như thế nào?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.

Phong Tước nổi giận, "Mẹ nó tên hỗn đản kia ở bên ngòi ầm ĩ cả buổi bây giờ ngươi mới chịu quản a? Nhanh đi ra ngoài đuổi hắn đi cho lão tử!"

Mộ Dung Lân bất đắc dĩ chỉ Mạc Ninh, "A Ninh đang ngủ mà."

"Ngươi..." Phong Tước tức điên, chỉ Mộ Dung Lân, "Các ngươi...! Chuyện tốt của bảo bối nhà ngươi ngươi tự mình giải quyết, lão tử không thèm giúp ngươi."

"Chuyện gì thế?" Mộ Dung Lân lại nhìn Mạc Ninh, nhẹ giọng hỏi.

Mạc Ninh liền trốn sau lưng Mộ Dung Lân, nhỏ giọng nói, "Không biết, ta không biết gì đâu."

Phong Tước liếc mắt nhìn Mộ Dung, ánh nhìn thách thức, xem ngươi xử lý thế nào?

Tiếng la hét bên ngoài vẫn ầm ĩ, những lời lẽ thô tục mắng chửi Mạc Ninh, ai nghe thấy đều cảm thấy chói tai.

Mộ Dung Lân kéo Mạc Ninh vào lòng hỏi y, "Có phải ngươi đã đánh hắn không? Đánh thế nào mà để hắn còn lắm sức mà gào thế?"

Mạc Ninh dẩu môi, "Không có, bị ta đánh đảm bảo cả tháng không thể xuống nổi giường, đừng nói là ở đây mà chửi rủa."

Phong Tước bất lực nói, "Là đại ca của tên bị đánh kia, hắn muốn trả thù cho đệ đệ."

"Ồn ào quá." Mộ Dung Lân phất tay, "Khiến hắn không thể lên tiếng nữa là được."

"Biết rồi." Phong Tước hừ một tiếng, "Mẹ nó ngươi nói sớm một chút nữa có phải đỡ mất mấy canh giờ bị tiếng heo rống tra tấn không?"

Hắn đi rồi, Mạc Ninh mới ngước cái đầu lên chớp mắt nhìn Mộ Dung Lân, "Làm thế nào để hắn không lên tiếng nữa, đánh hắn sao?"

Mộ Dung Lân giảo hoạt câu môi, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên trán người thương, "Ngốc quá, đánh hắn thì hắn chỉ im được một lúc mà thôi."

"Vậy làm sao?"

"Cắt lưỡi hắn." Mộ Dung nhẹ nhàng nói.

"A?" Mạc Ninh liền hít vào một ngụm khí lạnh.

Không biết tên hỗn đản chán sống nào ngoài kia, dám đem mười tám đời tổ tông nhà bảo bối của hắn ra mà rủa, Mộ Dung Lân làm như thế đã là nhẹ nhàng lắm rồi.