🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Khinh Lộ đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng lấy cái ly qua, uống lên mấy ngụm nước, nhưng cứ cảm thấy nước trong cổ có vị ngọt.
Lưu Nhạc Nhạc lương tâm trỗi dậy, cho mật ong vào bên trong?
Xin hãy rũ lòng thương editor mà đọc bản gốc tại:
https://www.wattpad.com/story/327487435-bhtt-edited-c%C3%B9ng-th%E1%BA%BF-th%C3%A2n-y%C3%AAu-%C4%91%C6%B0%C6%A1ng
Nàng không phải làm theo thánh chỉ của La Xuân, mấy ngày nay canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả Hồ Điệp Tô cũng không ——
Lâm Khinh Lộ suy nghĩ ở dưới tâm tình kì lạ bay xa, thẳng đến nơi này đột nhiên hoàn hồn:
"Hồ Điệp Tô em đưa cho tôi, là mua ở gần đây sao?"
Giản Nhất Hâm đã sớm chuẩn bị đáp án sẵn sàng, nghe vậy nói: "Là cửa tiệm bánh ngọt kiểu Tây của bạn em, ở ngay trung tâm điện ảnh."
"Còn ở làm chuẩn bị bước cuối, phỏng chừng quá hai ngày thì chính thức khai trương."
Giản Nhất Hâm đôi mắt trong trẻo, hơi hơi cúi người, chờ mong hỏi: "Ăn ngon sao?"
Lâm Khinh Lộ sững người, hơi hơi nghiêng đầu sang một bên: "Em không biết ăn ngon hay không, Mà lấy tới tặng tôi?"
Quạt gỗ trong tay nàng khép khép mở mở, hương đàn hương theo tiếng sàn sạt tản ra nhẹ nhàng.
Giản Nhất Hâm bất đắc dĩ.
Nàng là chuẩn bị nếm thử trước nha, nào biết Lâm Ảnh Hậu trang bị rada dò Hồ Điệp Tô đâu.
Lâm Khinh Lộ ngây người, chính mình nói tiếp: "Ăn khá ngon."
Bơ vàng vị nồng đậm, hương sữa xốp giòn.
Cắn xuống một ngụm, mỏng mà giòn lớp vỏ ở giữa môi và răng tan ra,ngọt mà không ngán, vị thực dịu nhẹ.
Phải nói, là ăn rất ngon.
Căn cứ kinh nghiệm Lâm Khinh Lộ từng ăn khắp các nơi bán Hồ Điệp Tô tới nói, vị kiểu này, không phải là tùy tiện một tiệm bánh ngọt ven đường có thể làm được.
Xin hãy rũ lòng thương editor mà đọc bản gốc tại
https://www.wattpad.com/story/327487435-bhtt-edited-c%C3%B9ng-th%E1%BA%BF-th%C3%A2n-y%C3%AAu-%C4%91%C6%B0%C6%A1ng
Cũng không biết chủ tiệm bị sao, mới thợ bánh tây giỏi như vậy, lại đem cửa hàng mở ở trung tâm điện ảnh.
Lâm Khinh Lộ ở trước mặt vũ thế không nhiều lời, tràn đầy khí chất ảnh hậu.
Quay đầu khi về lại phòng mình, đôi mắt khống chế không được mà bay hướng hộp bánh, câu hỏi bật ra khỏi miệng.
Lưu Nhạc Nhạc xấu hổ phát ra âm thanh: "Ngoại trừ đầu óc không tốt, thì chỉ có thể là fan của chị."
"Ân?"
" Chị đã quên sao, năm ngoái chị ở núi sâu rừng già đóng phim, có một người hấm mộ nam liền ở chân núi mở cửa hàng chuyên bán Hồ Điệp Tô, còn lên hot search."
Lưu Nhạc Nhạc thuận miệng nói, nhìn chằm chằm vào nghệ sĩ nhà mình, "chỉ được phép xem, không được ăn."
Lâm Khinh Lộ không điếm xỉa đến nàng, khóe môi cong lên.
Nàng lấy lại tinh thần.
Tống Phiên Tiên được hộp Hồ Điệp Tô, không giữ lại cho chính mình ăn, trực tiếp lấy tới đưa nàng.
Tống Phiên Tiên cũng biết chính mình thích ăn cái gì đâu.
*
Suất diễn ngày hôm sau, là trận đầu ba nhân vật chính diễn cùng đài.
Đạo diễn Triệu trước tiên mất cả nữa ngày diều chỉnh lại vị trí máy quay, xong lại kêu Diệp Tử Huyên Thẩm Ngộ tới, nói cho họ biết những điểm cần chú ý trong cảnh quay khi diễn chung.
Thẩm Ngộ cười ôn nhuận, nhìn trái nhìn phải: "Lâm lão sư đâu?"
Đạo diễn Triệu xua xua tay, không quá quan tâm đến: "Cô ấy? Cô ấy không cần nghe."
Lập tức, Diệp Tử Huyên cùng Thẩm Ngộ biểu tình đều có chút xấu hổ.
Có cảm giác quen thuộc giống như trước khi kiểm tra thầy giáo cho học sinh giỏi về nghỉ, đem học sinh dở lưu lại học bù, thật sự đả kích người.
Hai người điều chỉnh tâm tình, không hẹn mà cùng âm thầm quyết tâm muốn cho đạo diễn phải lau mắt mà nhìn.
Đạo diễn Triệu biểu tình nghiêm túc: "Đầu tiên, quan trọng nhất, có thể đi theo Khinh Lộ nhập diễn, đừng bị thao túng tâm lý, quên đi việc phải cố gắng biểu hiện nhân vật của chính mình."
Diệp Tử Huyên & Thẩm Ngộ:......
"Mấy người đừng lơ đãng, cảnh quay hôm nay rất lớn, biết không?" Đạo diễn Triệu chỉ kịch bản gốc trên màn ảnh, "Khinh Lộ đem trạng thái toàn bộ khai hỏa, chỉ cần không chú ý một chút, mấy người liền biết dễ chịu cỡ nào."*
* kiểu câu châm biến, để chỉ ý ngược lại.
Diệp Tử Huyên cùng Thẩm Ngộ nhìn mắt nhau, rốt cuộc chột dạ, chịu đựng sự khuất nhục mà đồng ý.
Thẳng đến tiết phụ đạo của học sinh dở kết thúc, Lâm Khinh Lộ cũng vào chỗ, toàn bộ đoàn phim chuẩn bị ổn thoả, Vu Ba mới khoan thai tới muộn.
Nhưng......
Cơ hồ tầm mắt mọi người, đều bị người nam nhân bên cạnh Vu Ba hấp dẫn.
Toàn thân nam nhân mặc âu phục cao cấp màu xám được thiết kế hẳn hoi, vai rộng chân dài, khuôn mặt thanh tuấn xuất chúng, màu da lãnh bạch*, khí chất tự phụ.
* thông cảm nha mọi người mình tính dịch là trắng trẻo lạnh lùng thì nó kì kì sao nghe nó k có men lắm nên mình giữ nguyên văn nha.
Mí mắt anh nhẹ nhàng nâng lên, lướt qua toàn trường, không ít người cũng không dám cùng anh trực tiếp đối diện, dời đi tầm mắt.
Đánh vỡ khí tràng của anh chính là Lâm Khinh Lộ.
"Còn biết trở về a, lão Vu." Nàng thanh âm trước sau như một, mang theo chút lười biếng.
Vu Ba cùng Lâm Khinh Lộ có mối quan hệ cá nhân không tệ, rõ ràng mới hơn bốn mươi, bị gọi là người già cũng không tức giận, họ thường hay đùa giỡn với nhau, có vài phần giống tình bạn vong niên*.
*Già trẻ làm bạn với nhau gọi là (bạn bè) "vong niên". Quên tuổi tác. Chẳng hạn bạn vong niên là bạn bè chơi với nhau mà không kể già trẻ tuổi tác.
Nhưng hôm nay, lão Vu hắng giọng nói: " Về rồi đây, về rồi đây, hôm nay tôi...... bạn của tôi tới phim trường, mọi người tận lực, biểu hiện cho tốt, đừng làm tôi mất mặt."
Chậc, nói giống như có lãnh đạo tới kiểm tra vậy, ai tin là bạn bè.
Mọi người mỗi sắc mặt mà hưởng ứng đạo diễn kêu gọi.
Không biết là bởi vì đạo diễn Vu tới, hay là bởi vì có vị khách quý tới, hành động của mọi người đều khép nép một ít, tay chân nhanh lẹ.
Lâm Khinh Lộ chờ bắt đầu quay, đơn giản thưởng thức lên biểu tình của Thẩm Ngộ.
Từ khi vị khách quý này xuất hiện, Thẩm Ngộ mặt bắt đầu cứng ngắt.
Đại khái là bản tính hiếu thắng của đàn ông, vốn dĩ Thẩm Ngộ làm nam phụ, ở cái đoàn phim này cũng coi như ngôi sao nam có tiếng,có vài phần đắc ý y như là con khỉ xưng bá vương.
Nên khi đạo diễn Vu đạo đưa khách quý xuất hiện, ánh sáng của hắn nháy mắt bị cướp đi, con gái trong tối ngoài sáng hay nhìn lén hắn toàn bộ đều đổ dồn đi xem nhân vật nổi tiếng thật sự cao quý này, mà Thẩm Ngộ, như có cổ lão hổ trở về núi, con khỉ xám xịt buồn cười.
Lâm Khinh Lộ bị sự so sánh của chính mình chọc cười.
Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, nói không nên lời là cố ý vẫn là vô tình, vừa lúc chuyển qua phía Tống Phiên Tiên ——
Nam nhân kia, đi đến Tống Phiên Tiên bên người?
Xin hãy rũ lòng thương editor mà đọc bản gốc tại
https://www.wattpad.com/story/327487435-bhtt-edited-c%C3%B9ng-th%E1%BA%BF-th%C3%A2n-y%C3%AAu-%C4%91%C6%B0%C6%A1ng
Editor id truyenhdt.com: anhneknhoanhhok
.......
Mình cảm thấy hơi mệt mỏi khi bản edit bị trộm đi lung tung mà trong số đó còn chẳng có lấy một ng hỏi ý mình(╯︵╰,).
Dịch thì ngu mà cux bị lấy nữa.
Bản của mình thì k có ai xem hết nên khi lên gg seach thì nó không có ra nên nhiều bạn không biết. Mong mọi ng thông cảm khi mình chèn link đọc vào giữa truyện nha. Cảm giác như bị mất động lực vậy đó nên mn cho mình xin lỗi vì ra chương chậm nhaヽ( T-T)ノ
Đặc biệt là hai cái wed này và 101 các wed khác:'((