Chẳng lẽ đạo cụ được giấu ở trong bức tường? Tề Hoan gõ gõ lên mặt tường nhưng tiếng vang dày nặng không phải là tường rỗng, theo lý thuyết thì không thể giấu được đồ.
Nếu la bàn tầm bảo chỉ về chỗ này thì chắc chắn đạo cụ đang ở đây, nếu không tìm một lần thì cậu không cam lòng.
Tề Hoan quay về nhà chính cầm một cái chùy và một cái xẻng qua bảo Văn Tu tới hỗ trợ đập bức tường ra xem, bên trong tường là gạch đỏ, Văn Tu cầm chùy dùng sức đập một phát thì vỡ vụn, Tề Hoan cầm xẻng xúc mớ gạch bị đập nát qua một bên, hai người hợp tác đập phá một hồi cuối cùng phá thành một lỗ lớn nhưng vẫn chẳng thấy cái bóng nào của đạo cụ cả.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc mà cả buổi chiều bận rộn đã trôi qua, sắc trời dần tối lại, đã sắp tới giờ chị gái hướng dẫn đưa cơm cho bọn họ rồi, nếu cô tới mà không thấy bọn họ đâu chắc sẽ đi ra ngoài tìm, tới lúc đó lỡ cô gặp phải hiện trường gây án của bọn họ thì cho dù có tám cái miệng cũng không thể nói rõ được.
Nhưng mà đạo cụ có thể giấu ở chỗ nào được? Rõ ràng là la bàn tầm bảo chỉ vào chỗ này, chỗ này thì chỉ có thể bịt lại rồi giấu vào trong tường mà thôi.
Sao hệ thống lại làm khó nhóm bọn họ như vậy chứ.
Tề Hoan thở dài một tiếng, lần đầu tiên cậu có cảm giác bất lực như đấm một đấm vào bông vậy.
Bỗng nhiên trên vai ấm lên, Tề Hoan quay đầu lại nhìn thì thấy Bùi Lạc đứng ngay phía sau cậu.
“Nếu không thì trước cứ như vậy đi, hôm nay đi về nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi nhất định sẽ tìm được đạo cụ cho cậu.”
Tề Hoan muốn nói là hôm nay đã không tìm được thì làm sao mà ngày mai có thể tìm được, nhưng nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Bùi Lạc có vẻ như là không phải nói đùa, cuối cùng cậu không có nói lời kia ra mà chỉ gật đầu.
Tính toán một chút thì không tìm được đạo cụ cũng không sao, cũng không phải chỉ có một con đường này để đi, nếu tìm được đạo cụ khắc chế thần Thanh Long tất nhiên là tốt nhưng nếu không tìm được cũng không đại biểu rằng cậu không có cách nào đánh thắng thần Thanh Long.
Chẳng qua chỉ là đi nhiều thêm mấy bước chân, đường xa hơn mà thôi.
Thoát ra khỏi lối tư duy nhỏ hẹp thì tâm trạng của Tề Hoan vui vẻ hơn một chút, cậu chào hỏi những người khác rồi quay trở về ăn cơm.
Bữa tối hôm nay rất phong phú nhưng Tề Hoan không có khẩu vị gì nên chỉ ăn hai miếng rồi thôi, còn Văn Tu vô tâm vô tư thấy đồ ăn ngon liền ăn uống thả cửa, ăn xong cậu nhóc no tới mức suýt nữa không đi nổi, cuỗi cùng vẫn nhờ Tề Hoan dìu cậu nhóc về phòng ngủ.
Sau khi đưa Văn Tu về xong Tề Hoan mới quay về phòng của mình, vừa vào phòng đã nhìn thấy Bùi Lạc đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại được một chút của Tề Hoan lại ầm ầm dậy sóng —– Tối nay ngủ như thế nào đây!
Tề Hoan cảm thấy vấn đề này có khó nghĩ hơn cả việc tìm đạo cụ nữa, đạo cụ có thể không cần nhưng tối nay cậu không thể không ngủ nha.
Tối hôm qua cậu ngủ trên giường nhỏ nhưng sáng ngủ dậy lại thấy mình nằm trên giường lớn rồi, nếu tối hôm nay cậu lại kiên trì ngủ ở giường nhỏ nhưng nửa đêm lại chạy tới giường lớn nằm thì chẳng phải là miệng nói không muốn đâu nhưng thân thể lại rất thành thật à.
Sau này làm sao để đối diện với Bùi Lạc nữa?
Nhưng nếu trực tiếp nói mình muốn ngủ giường lớn thì cũng không được tốt cho lắm, Bùi Lạc sẽ nghĩ về cậu như thế nào đây? Mà nếu Bùi Lạc nằm ngay bên cạnh thì cậu có ngủ được không?
Tề Hoan bị vấn đề nằm ngủ ở đâu tra tấn cho sắp phát điên rồi.
Chờ tới lúc sắp tắt đèn Bùi Lạc mới kéo sự chú ý vẫn luôn nằm ở ngoài cửa sổ về lại trong phòng, thấy Tề Hoan vẫn còn ngồi im trên ghế thì nhắc nhở “Đêm nay vẫn tính ngủ ở giường nhỏ à?”
Đột nhiên bị nhắc tới làm cho Tề Hoan không kịp phản ứng, cậu suy nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn thành thật chọn ngủ ở trên giường nhỏ, cậu dẹp bỏ mấy suy nghĩ không nên có kia ra khỏi đầu, ngày mai còn phải tham gia nghi thức tế lễ nếu lúc quyết đấu với thần Thanh Long mà tinh thần không tốt thì phiền phức lắm.
Nghĩ vậy Tề Hoan gật gật đầu tỏ vẻ như không có chuyện gì mà leo lên giường, sau đó nói cho Bùi Lạc biết trải nghiệm của mình làm hắn cười lên.
Bình thường vẻ mặt Bùi Lạc vẫn luôn lạnh lùng nhìn về phía người khác, vẻ mặt không có nhiều thay đổi, đột nhiên nhìn thấy hắn cười làm cho Tề Hoan cảm thấy bản thân cũng muốn mắc bệnh tim như Văn Tu luôn rồi.
Bùi Lạc liếc mắt nhìn cậu rồi cố ý nói “Vậy tôi chỉ đành chờ cậu ngủ say rồi ôm cậu lên giường lớn lại thôi.”
Động tác đắp chăn của Tề Hoan cứng đờ, hôm qua là Bùi Lạc ôm cậu lên giường lớn à? Cậu lén lút thò đầu ra khỏi chăn, phát hiện thấy Bùi Lạc vẫn đang chăm chú nhìn mình thì hơi ngạc nhiên.
“Còn không chịu qua đây ngủ.”
Tề Hoan nhận mệnh ôm chăn nhỏ đi qua giường lớn.
Bùi Lạc đã nằm ở phía ngoài giường rồi nên cậu cẩn thận nằm vào bên trong, chờ cậu nằm xong xuôi Bùi Lạc mới tắt đèn ngủ.
Lần đầu tiên Tề Hoan nằm chung với người mình thích trên một cái giường, trong bóng đêm tiếng hít thở của Bùi Lạc càng thêm rõ ràng, cậu thâm chí còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn.
Cái này thực sự quá đau khổ rồi.
Tề Hoan không thể ngủ được nhưng cũng không dám đυ.ng vào người Bùi Lạc, chỉ có thể trợn mắt nhìn lên nóc màn đếm cừu chờ tâm trạng của bản thân bình tĩnh lại.
Hiệu quả đếm cừu rất tốt, lúc cậu đếm tới con số khá lớn là gần một vạn sợ mình đếm sai nên toàn bộ tâm trí dều đặt lên đám cừu đang gào khóc đòi ăn kia, đột nhiên có một bàn tay ấm áp đặt lên môi cậu, Tề Hoan lập tức mở to đôi mắt ra nhìn.
Lòng bàn tay Bùi Lạc khá mềm nhưng vẫn hơi thô ráp, da thịt tiếp xúc nhau mang theo một loại cảm giác đặc biệt khó diễn tả, Tề Hoan có thểm cảm nhận được hô hấp của mình đang phủ kín toàn bộ lòng bàn tay của Bùi Lạc.
Chẳng lẽ Bùi Lạc ngủ quên hả? Tề Hoan không dám nhúc nhích gì chỉ khẽ nghiêng đầu qua nhìn, kết quả vừa nhìn đã thấy Bùi Lạc nghiêng người chăm chú mình cậu, ánh mắt hắn sáng ngời không có chút buồn ngủ nào.
Tề Hoan vừa định nói chuyện thì Bùi Lạc đã giơ một tay khác lên miệng làm thủ thế im lặng.
Căn nhà vào buối tối rất yên tĩnh nên tiếng bước chân vang vọng từ ngoài cửa vào nghe rất rõ ràng, Tề Hoan lập tức hiểu được ý của Bùi Lạc, mớ phế liệu màu vàng trong đầu bị thổi tan ngay lập tức.
Bên ngoài có giọng nam lạ vang lên.
“Thuốc ngủ bỏ trong bữa tối chắc là bắt đầu có tác dụng rồi.”
“Vậy cũng nên nhỏ tiếng thôi.”
“Trong bữa tối có bỏ thuốc ngủ sao?” Tề Hoan không nắm rõ tình hình cho lắm, lúc tối cậu chỉ ăn hai miếng tượng trưng, có một chút thuốc ngủ như vậy đối với người thường xuyên thức đêm mà nói căn bản chẳng có tác dụng gì.
Cậu nhìn về phía Bùi Lạc, hắn cũng không có biểu hiện gì của việc trúng thuốc ngủ cả, chẳng lẽ lúc ăn tối hắn đã phát hiện rồi? Vì vậy tối nay mới để cậu cùng ngủ chung trên giường lớn?
Nếu vậy thì cũng có thể giải thích rõ ràng.
Két một tiếng cửa bị người mở ra, Tề Hoan nhắm mắt lại, chỉ dựa vào tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau thì đoán chừng có tầm năm đến sáu người đang đi vào.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lúc đó có một người đang ông chợt nói “Tranh thủ thời gian nhanh trói bọn họ lại, đừng làm trễ việc.”
Mấy người khác đáp lời rồi lập tức đi tới bên giường.
Tề Hoan đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay, ngay lúc bọn người kia chuẩn bị trói người, chỉ trong chớp mắt Bùi Lạc xoay người giơ chân đá văng người đang ở gần giường nhất ra ngoài.
Tên kia bị đá văng ra hai ba mét, vừa lúc đυ.ng trúng góc bàn, chỉ kịp kêu ôi một tiếng rồi ngất luôn.
Bùi Lạc xuống giường mở đèn lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía những vị khách không mời mà tới kia.
Đám người xông vào phòng căn bản không ngờ được là hai người họ không bị trúng thuốc ngủ, chúng hoảng sợ lùi về sau mấy bước.
Tề Hoan cũng từ trên giường đi xuống, mấy người này cậu không quen cũng chưa gặp qua bao giờ, cậu lạnh lùng hỏi “Mấy người là ai? Có mục đích gì?”
Kẻ cầm đầu là một người đàn ông trung niên có chòm râu như cá trê, ông ta cầm dây thừng cười lạnh “Bà biết các người sẽ không thành thật, đã bị thần Thanh Long chọn làm cô dâu rồi mà còn nghĩ tới việc chạy trốn, tốt nhất các người nên thành thật để bọn tôi trói lại, nếu không đừng trách bọn tôi không khách sáo.”
Thì ra lúc chiều bọn họ đi tìm đạo cụ bị đám người này nghĩ lầm là họ muốn chạy trốn, có lẽ là do lúc đập tường tạo ra tiếng vang lớn nên mới bị để ý. Tề Hoan thầm nghĩ hỏng bét, người đàn ông dẫn đầu giơ tay lên một cái, mấy người khác cầm dây thừng muốn trói bọn bọ lại.
Bùi Lạc liếc mắt nhìn Tề Hoan ra hiệu, cậu lập tức hiểu được ý của hắn, cậu đứng lên giả vờ phối hợp, trong lúc đám người chuẩn bị trói Tề Hoan lại thì Bùi Lạc nhân lúc bọn chúng không để ý đánh gục hai người đứng phía sau kia, hai người cầm dây thừng trói Tề Hoan phát hiện chuyện không đúng lập tức chuẩn bị rút dao thì lại bị Tề Hoan cầm gối sứ ở trên giường đánh ngất.
Đã giải quyết xong cả năm người, Tề Hoan cầm một con dao để phòng thân, sau đó cùng Bùi Lạc qua phòng bên cạnh gọi Văn Tu và Lý Tuệ dậy. Lúc mở cửa ra bọn họ thấy Văn Tu và Lý Tuệ đều bị trói chặt, người trông chừng đang cầm dao kề lên cổ họ.
Lần đầu tiên Văn Tu phải chịu nhục như vậy, cậu nhóc tức điên mắng to “Trong mắt mấy người còn có pháp luật hay không? Có còn nhân quyền không? Tôi kháng nghị! Có bản lĩnh thì pk 1v1 đi, lét lút bắt cóc như vậy thì có gì giỏi!”
Vừa nhìn thấy Tề Hoan đi vào cậu nhóc lại tủi thân khóc lóc “Anh Tề, em thật sự xin lỗi, em ngủ say quá…..”
Tề Hoan liếc nhìn quanh phòng, trong đám người bắt cóc này có một gương mặt khá quen, chính là người mặc đồ xám bọn họ gặp ở trong miếu Thanh Long vào lúc ban ngày.
Văn Tu vẫn còn đang chửi rất hùng hồn, người mặc đồ xám kêu người chặn miệng cậu nhóc lại, cuối cùng vũ khí công kích bằng ngôn ngữ của Văn Tu đã bị tước đoạt.
“Có lỗi quá, ở đây không có pháp luật cũng không có nhân quyền.” Người mặc đồ xám hừ lạnh một tiếng “Ở đây chỉ tín ngưỡng thần Thanh Long, các người đã phá huỷ tượng thần tội không thể tha, nếu không phải trong số mấy người có cô dâu được thần Thanh Long chọn thì mấy người đã chết từ lâu rồi.”
Nói xong ông ta lại nhìn Tề Hoan nói “Cậu định bỏ mặc bạn bè chạy trốn một mình hay giơ tay chịu trói?”
“Tất nhiên là tôi sẽ không bỏ rơi bạn bè của mình.” Tề Hoan bỏ dao xuống, mặc kệ đám người trói mình lại, Bùi Lạc cũng không có phản kháng gì. Sau khi bọn chúng trói xong, Tề Hoan thản nhiên nói “Mấy người cần gì phải làm quá lên như vậy, ban ngày tôi đã đồng ý làm cô dâu của thần Thanh Long rồi còn gì.”
“Cái này gọi là lo trước khỏi hoạ.” Trói bốn người vào chung một chỗ xong người mặc đồ xám lại lắc đầu “Tôi nhất định phải đảm bảo lễ tế được tiến hành thuận lợi, điều này liên quan mật thiết tới kế hoạch trăm năm của trấn Thanh Long, có thêm một tầng bảo hiểm chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm.”
Bây giờ trời đã khuya, người mặc đồ xám cử bốn người trông coi bọn họ, một giờ đổi một người, cứ như vậy bọn họ hoàn toàn không có thời gian để chạy trốn.
Văn Tu mắng tới mệt, lại thêm thuốc ngủ phát huy tác dụng nên cậu nhóc và Lý Tuệ đều nhanh chóng ngủ mất.
Tề Hoan cảm thấy hơi nhức đầu liền im lặng không nói, sau đó Bùi Lạc lại nhích người qua an ủi “Dựa vào vai tôi ngủ một lúc đi, bây giờ cũng chẳng có cách nào khác, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt thì chuyện của ngài mai mới có thể giải quyết được.”
Tề Hoan nhỏ giọng ừ một tiếng.
Lúc trước cùng Bùi Lạc nằm chung trên một chiếc giường cậu không tài nào ngủ được, vậy mà bây giờ Tề Hoan lại nghiêng đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Bùi Lạc, cảm nhận đợc hơi ấm từ nơi tiếp xúc truyền tới. Bả vai Bùi Lạc vừa dày vừa rộng, lúc tựa lên rất có cảm giác an toàn, hơn nữa trên người hắn còn có một mùi thơm nhàn nhạt khác hẳn mùi hương Tề Hoan ngửi được lúc trước.
Rất dễ chịu khiến cho tâm trạng cậu lập tức được thả lỏng, lại nhịn không được muốn gần thêm chút nữa.
Tâm trạng tề Hoan đột nhiên bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Không biết ngủ đã bao lâu, Tề Hoan bị người khác lay tỉnh dậy, cậu mở mắt ra nhìn thấy trời bên ngoài đã bắt đầu sáng lên, một người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười nhìn cậu.
Những người khác cũng đã tỉnh dậy, Tề Hoan còn chưa kịp nói gì thì người phụ nữ kia đã kêu người cởi trói cho cậu, bị trói suốt cả một đêm làm cả người Tề Hoan cứng ngắc không cử động được, lúc bước đi còn hơi nghiêng ngả.
Tiếp đó có mấy thanh niên cao to khiêng mấy rương gỗ vào, sau khi mở ra bên trong toàn là trang sức và quần áo.
Tề Hoan không rõ làm sao nhìn về phía người phụ nữ mặc đồ đỏ, bà ta đẩy cậu ngồi vào bàn trang điểm cười nói “Tôi là người trang điểm cho cô dâu trong trấn Thanh Long, quần áo của các cô dâu cũng đều do tôi phụ trách cả, yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ trang điểm ăn vận cho cậu rất xinh đẹp.”