Con búp bê chạy ra từ hộp quà hệ thống đưa cho, bảo sao ban đêm cậu nghe thấy tiếng sột soạt. Hệ thống từng cảnh báo búp bê ở trong phòng cậu, con búp bê được đặt trong hộp bị cắt đứt cơ thể đang từ từ sinh trưởng cho đến khi trở thành một con búp bê hoàn chỉnh mới phá hộp quà đi ra ngoài.
Mà con búp bê bị người hầu nhìn thấy đêm qua khả năng cao chính là con lẻn từ phòng cậu chạy ra.
Tề Hoan không ngờ bản thân lại bất cẩn đến mức không thèm kiểm tra hộp quà trước tiên.
Nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích, con búp bê đã biến thành hai, hơn nữa nhìn điệu bộ có vẻ như bọn cậu đã chọc giận nó. Bây giờ điều quan trọng nhất là làm thế nào để đảm bảo an toàn tính mạng.
Con búp bê dồn họ đến góc, trong tay Tề Hoan không còn đạo cụ bên cạnh chỉ có chiếc bàn trà đổ nát, cậu nhanh chóng nói: “Tìm cách trói tụi nó lại.”
Văn Tu vẻ mặt đau khổ. Thứ này làm sao trói được.
Hai con búp bê giống hệt nhau đồng thời nhảy lên, Tề Hoan cái khó ló cái khôn cắn răng nhấc bàn trà lên làm tấm lá chắn. Không ngờ hàm răng của búp bê sắc bén đến vậy, trực tiếp cắn nát bàn trà, cái đầu ló ra há miệng gào thét không ngừng.
Tề Hoan quăng cho Văn Tu một ánh mắt, hai người lật bàn trà úp ngược xuống đất. Búp bê bị chổng ngược xuống dưới hai chân hướng lên trời, Tề Hoan lập tức túm chặt cổ áo búp bê, mỗi tay một con.
Búp bê gầm lên giận dữ nhưng không thể nhúc nhích.
“Cầm khăn trải giường qua đây, trói chúng nó vào chân giường.” Sức búp bê quá lớn, Tề Hoan phải cố hết sức mới không bị chúng nó hất tay ra nhưng chỉ sợ cứ vậy không kiên trì được bao lâu. Cậu đứng một bên chỉ huy Văn Tu, đang lúc trói một trong hai con không ngờ tầng lầu truyền tới một tiếng gầm giận dữ khác, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết mơ hồ.
Tề Hoan kinh sợ. Cả lầu này là nơi người chơi nghỉ ngơi, chẳng lẽ lại có chuyện khác xảy ra sao? Do một phút lơi là mất tập trung một con búp bê đột nhiên quay đầu cắn nát bàn trà, thấy nó sắp cắn trúng tay Văn Tu, Tề Hoan vội vàng túm chặt cổ váy, nâng tay ném con búp bê lên cánh cửa.
Búp bê thấy thuận thế khoét một lỗ trên ván cửa, con còn lại theo sau chạy ra ngoài.
Ngoài hành lang vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết, Tề Hoan và Văn Tu dứt khoát mở cửa. Giữa hành lang có sáu bảy con búp bê giống nhau như đúc, tất cả đồng loạt dừng động tác nhất trí quay đầu nhìn về phía họ.
Hóa ra vốn dĩ không phải chỉ có một con búp bê. Phòng chừng hộp quà hệ thống đưa cho mỗi người đều chứa búp bê.
Dưới sàn nhà máu chảy lênh láng, Tề Hoan dẫm trên vũng máu, thi thể bầm dập không còn cách nào nhìn rõ diện mạo ban đầu, chỉ có thể xác định thân phận thông qua quần áo. Nơi này quả thức chính là địa ngục nhân gian, không khí phiêu tản mùi máu tươi đặc sệt khiến người khác muốn nôn tại chỗ.
Tề Hoan không ngờ chỉ với thười gian ngắn như vậy mà búp bê đã sát hại vô số người trong trang viên.
Hai con búp bê trốn thoát tụ họp với đám búp bê bên ngoài, Tề Hoan không cách nào phân biệt được hai con vừa tấn công cậu giữa đám đó. Cách đó không xa vang lên tiếng động lớn, Mạnh Tiểu Võ và Mạnh Tiểu Xuân chạy vọt ra ngoài. Quanh thân Mạnh Tiểu Võ được bao bọc bởi luồng ánh sáng nhàn nhạt, bản thân che chắn Mạnh Tiểu Xuân từng chút từng chút lui về phía sau, nhìn có vẻ như búp bê không làm gì được hắn.
Mạnh Tiểu Võ thấy Tề Hoan và Văn Tu vẫn có tâm trạng chào hỏi: “Hai người chưa chết à?”
“Tất nhiên bọn này chưa chết rồi.” Văn Tu vừa dứt lời, một cánh tay đứt gãy đột nhiên bay qua dọa cậu nhóc im bặt.
Nếu cứ vậy đi xuống thì cũng không phải biện pháp hay. Bọn họ không thù không oán với đám búp bê, vì sao đêm qua tụi nó không gϊếŧ bọn họ mà phải đợi đến đêm nay mới ra tay?
Không đúng, đêm qua ngài Otto bị sát hại, nói cách khác vốn dĩ mục tiêu của đám búp bê không phải bọn họ. Sau khi nghĩ thông sắc mặt Tề Hoan thay đổi, nơi này không thể ở lâu, mấy người tiểu thư Beth dưới lầu đang gặp nguy hiểm.
Nhưng cầu thang từ lầu hai đi xuống lầu một đã bị đám búp bê chặn lại, muốn đi qua nhất định phải liền phen đánh chém với chúng. Tề Hoan vẫy vẫy tay, dẫn theo Văn Tu quay về phòng từ ban công lầu hai nhảy xuống.
Tề Hoan không phải vơ đâu cũng nhảy. Vốn dĩ lầu hai không cách mặt đất quá xa hơn nữa bên dưới còn có bụi hoa giảm xóc, chỉ cần bảo về tốt phần xương thì xác suất bị thương cơ hồ rất nhỏ. Văn Tu khá tự tin với cơ thể được buff thêm thuộc tính phòng thủ, từ lầu hai nhảy xuống dễ như ăn kẹo.
Bề ngoài trang viên vẫn yên tĩnh như ngày thường, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, dù thế nào đi chăng nữa cũng khó có thể khiến người ta liên tưởng đến việc một cuộc tàn sát đẫm máu đang diễn ra bên trong.
Cửa chính trang viên khóa chặt, bình thường vào lúc này chưa đến thời gian khóa cửa, chắc chắn có người cố ý dở trò. Hai mắt Tề Hoan tối sầm, dẫn theo Văn Tu đi vòng qua vườn hoa.
Tề Hoan vẫn nhớ kĩ đường đến phòng ngủ ngài Otto khi trưa, giờ phút này bố cục lầu một tựa như mô hình 3D hiện lên trong đầu, rất nhanh cậu đã tìm thấy phòng của tiểu thư Beth. Căn phòng đã tắt đèn, cửa số đóng chặt, trong phòng tối đe như mực.
Tề Hoan gọi hai tiếng thấy cô không trả lời liền triệu hồi dao phẫu thuật, cầm con dao khoét một vòng tròn trên cửa sổ thủy tỉnh. Tuy dao phẫu thuật đang trong thời gian làm lạnh nhưng đó chỉ là đối với thuộc tính khắc chế ma quỷ, nếu làm đạo cụ thực thể bình thường nó vẫn còn khả năng cắt gọt cơ bản.
Sau khi khoét thủng cửa kính Tề Hoan thò tay mở chốt khóa cửa sổ, đẩy cửa sổ rồi cùng Văn Tu chui vào.
Căn phòng thoang thoảng mùi hương ngọt lịm khiến người ngửi choáng váng đầu óc, lôi kéo người ta đi vào giấc ngủ. Văn Tu mở đèn bàn Tề Hoan mới thấy bên trên có đốt huân hương.
Đầu càng ngày càng nặng, chắc chắn thứ này không phải loại hương trợ giấc bình thường. Tề Hoan lập tức dập tắt sau đó vén màn giường lên.
Tiểu thư Beth mặc váy ngủ nằm trên giường, sắc mặt hồng nhuận, Văn Tu vỗ mặt cô mấy cái mới làm cô từ từ tỉnh dậy: “A…”
Vẻ mặt tiểu thư Beth mơ màng, Tề Hoan thật sự không đủ kiên nhẫn nhanh chóng hỏi: “Tiểu thư, ai đốt huân hương cho cô.”
“Mẹ tôi….” Giọng cô còn chút mê mang, chờ đến khi nói xong hai mắt mở bừng lấy lại tỉnh táo: “Ngài…mấy ngài.”
Cho dù ai khi mới tỉnh dậy thấy hai kẻ quần áo đẫm màu đứng trước đầu giường cũng sẽ bị dọa thét ra tiếng. Ban nãy trong lúc Tề Hoan và Văn Tu đối phó với đám búp bê trên lầu hai đã dính không ít máu của thi thể, cho nên giữa đêm nhìn không khác gì mấy tên gϊếŧ người.
Tề Hoan giải thích ngắn gọn: “Búp bê trên lầu hai bắt đầu gϊếŧ người, đây là hương mẹ cô đốt? Bây giờ bà ta đang ở đâu?”
Gia đình quý tộc nơi đây có một tập tục đó là vợ chồng phân phòng ngủ. Nhưng phòng của phu nhân Nancy và ngài Otto được tách ra từ cùng một căn phòng, muốn vào phòng của phu nhân Nancy cần đi qua phòng ngài Otto, mà bây giờ thi thể Otto đang được đặt trong phòng ngủ, đoán chừng đêm nay phu nhân Nancy sẽ không ngủ phòng mình.
Đây cũng là lý do vì sao Tề Hoan lại đi tìm tiểu thư Beth đầu tiên, và bây giờ cậu cũng đã loại trừ cô khỏi danh sách nghi phạm gϊếŧ người.
Khả năng cao tiểu thư cũng là đối tượng bị hại.
Tiểu thư Beth sợ hãi nhìn vết máu trên người bọn họ, dũng khí ban ngày bay biến sạch, run rẩy nói: “Buổi tối sau khi chúc tôi ngủ ngon mẹ qua ngủ cùng Alice. Bởi vì ban ngày con bé phải chịu cú shock lớn nên nếu không có mẹ bên cạnh con bé sẽ vô cùng hoảng sợ.”
“Không xong, Alice đang gặp nguy hiểm.” Tề Hoan nhanh chóng đưa ra phán đoán. Hiện tại người có hiềm nghi lớn nhất chính là Nancy, tuy Tề Hoan chưa rõ động cơ gϊếŧ người của bà ta nhưng chỉ bằng vào việc bà ta đốt thuốc mê cho tiểu thư Beth đã giúp Tề Hoan khóa định mục tiêu: “Tiểu thư Beth, lát nữa sau khi chúng tôi rời khỏi đây cô nhớ khóa chặt cửa. Bên ngoài vô cùng nguy hiểm, không lâu nữa búp bê sẽ xuống lầu một, bây giờ cô ngồi chờ trong phòng là an toàn nhất, nếu đám búp bê phá cửa cô nhớ phải nhảy cửa sổ chạy trốn.”
Bố trí thỏa đáng, Tề Hoan chuẩn bị dắt theo Văn Tu chạy đi cứu người. Tuy Beth mới tỉnh ngủ nhưng hiểu rõ ẩn ý Tề Hoan muốn nói, cô nắm chặt áo Tề Hoan, sống chết không đồng ý.
“Mẹ tôi khồng thế nào là hung thủ gϊếŧ người được, bà đã làm việc trong nhà tôi suốt bao năm qua, cả nhà tôi chưa từng bạc đãi bà chút nào. Tôi có thể nhận thấy mẹ thật tình rất thích tôi, mấy người nhất định đã hiểu lầm bà, tôi muốn đi cùng.”
Tề Hoan bình tĩnh trả lời: “Sự thật thắng lí lẽ, tôi không có thời gian, nếu cứ tiếp tục chậm trễ e rằng Alice sẽ mất mạng. Nếu cô muốn đi theo thì đi nhưng tôi không chắc mình có thể đảm bảo an toàn cho cô được hay không.” Nói xong Tề Hoan rời khỏi phòng, Văn Tu nhanh chân đuổi kịp.
Tiểu thư Beth vẫn quyết định đi theo, sau khi mở cửa có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gào thảm thiết vọng từ lầu hai. Vẻ mặt cô ngưng trọng, hai tay ôm chặt cơ thể, mắt rưng rưng đi cùng Tề Hoan đến phòng Alice.
Phòng Alice đối diện phòng ngài Otto để Nancy tiện bề chăm sóc buổi tối.
Giữa phòng ngủ, phu nhân Nancy mặc áo ngủ lụa, khoác chiếc áo choàng ngồi cạnh mép giường, giọng nói dịu dàng kể kết thúc hạnh phúc của hoàng tử và công chúa.
Kể chuyện cổ tích xong, đứa nhỏ trên giường mơ màng buồn ngủ, lặng lẽ cầm bàn tay bà ta, lẩm bẩm: “Mẹ…”
“Mẹ” là xưng hô yêu thương đặc biệt của Alice dành cho phu nhân Nancy. Từ khi bắt đầu có kí ức, phu nhân Nancy vẫn luôn ở bên Alice như một người mẹ ruột, ngay cả đến người mẹ thân sinh – phu nhân Della qua đời bé cũng không có bao nhiêu đau buồn. Bởi cơ thể mẹ vốn không tốt, có rất ít thời gian chăm sóc Alice cho nên quan hệ giữa hai bên chỉ kéo dài bằng việc mỗi sáng Alice đến chào hỏi bà mà thôi.
Nhưng kể từ sau cái chết của chị hai Donna, Alice như đột nhiên hiểu rõ hai chữ tử vong mang ý nghĩa gì. Giữa đêm cô bé thường xuyên tỉnh giấc, cả người đổ mồ hôi lạnh, bác sĩ đến khám cũng chỉ kê qua cho vài viên thuốc, Alice không thích uống thường trộm vứt đi.
Hôm nay cha qua đời. Alice khóc nức nở, buổi tối không ăn cơm chỉ ăn chút canh trứng phu nhân Nancy nấu cho.
Ban đêm căn phòng tối mù, cô bé không dám một mình ngủ trong phòng nên gọi phu nhân Nancy qua.
Tủ đầu giường chỉ thắp một ngọn đèn dầu nhưng Alice lại cảm thấy vô cùng yên tâm. Mẹ kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe, câu chuyện về cuộc sống hạnh phúc của hoàng tử và công chúa.
Người một nhà trong gia đình cô bé có thể hạnh phúc bên nhau như vậy không?
Mí mắt Alice dần trĩu nặng, phu nhân Nancy gỡ bàn tay ấm áp nhỏ bé trên người ra, thổi tắt đèn đầu giường, mùi huân hương ngọt ngào như khói thuốc là lượn lờ khắp phòng.
Bà ta quay về mép giường, đứa trẻ trên giường đã ngủ say, dịu dàng dém góc chăn cho cô bé.
Ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất, nương theo ánh trăng, phu nhân Nancy có thể thấy rõ vẻ mặt hồn nhiên say ngủ của trẻ con. Bà ta nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mí mắt Alice, dỗ dành nói: “Ngủ ngon, bảo bối của mẹ, hy vọng khỏe mạnh và hạnh phúc mãi bên con.”
Bà ta không động đầy ngồi bên mép giường Alice, phảng phất như bức tượng gỗ, cho đến khi mặt trăng ngả về phía Tây có thể thấy rõ vầng trăng tròn phía chân trời, nét mặt dịu dàng của phu nhân Nancy đột nhiên trở nên vặn vẹo.
Khóe miệng bà ta nhếch lên nụ cười như có như không, nghe thấy âm thanh gào rống trên lầu, say mê nhìn đứa trẻ trên giường.
“Bảo bối, tử vọng mới là thiên đường của hạnh phúc.”