Một tuần trước bị gϊếŧ, hay nói cách khác, bất kể người chơi bắt đầu như thế nào thì cũng không thể nhận được bất kỳ tin tức gì từ phù thủy.
“Vậy bình thường phù thủy gần gũi với ai nhất?” Tề Hoan hỏi người qua đường.
Người qua đường hiển nhiên bị Văn Tu dọa sợ nên miễn cưỡng trả lời câu hỏi của Tề Hoan: “Phù thủy là do ngài Otto mời đến. Bình thường bà ta luôn tự cho mình tài giỏi hơn người, thường xuyên đến trang viên ngài Otto làm khách. Xưa nay chưa từng cùng người trong thôn qua lại, bằng không cũng không có chuyện chết vài ngày đến khi thi thể bốc mùi mới bị người phát hiện.”
“Ngài Otto mời bà ta đến?”
“Đúng vậy, vốn dĩ chỉ là ả đàn bà điên lang bạt, mỗi ngày lại cứ thích giả thần giả quỷ.” Người qua đường nhìn xung quanh một cách cẩn trọng, không mấy làm hài lòng nói: “Mấy người hỏi xong chưa? Giờ tôi phải về nhà gấp.”
Tề Hoan gật đầu ý bảo Văn Tu thả gã đi.
Người qua đường thấy bản thân không còn chịu trói buộc nữa liền chạy như bay biến mất trước mặt họ.
“Người trong thôn này kỳ lạ thật đấy, hỏi có mấy câu mà cứ như người khác đào mả tổ nhà mình lên ý.” Văn Tu xắn ống tay áo: “Anh Tề, có muốn hỏi thêm mấy người nữa không?”
Tề Hoan lắc đầu: “Quên đi, hỏi nữa cũng không được gì?” Vả lại bây giờ lòng cậu đã ẩn ẩn một suy đoán.
Nếu đó là sự thật, vậy tối nay cậu sẽ phải trải qua một trận chiến khóc liệt
Khi hai người về đến trang viên đã gần hoàng hôn.
Cái chết của ngài Otto khiến cả trang viên bao trùm trong nỗi buồn, cơ thể ông ta được đặt trong quan tài và đặt trong chính phòng ngủ của mình. Theo tập tục nơi này, sau khi người thân chết phải đặt xác chết trong quan tài bảy ngày, sau bảy ngày mới mang đi chôn cất.
Tất cả người trong trang viên đều đổi thành quần áo màu đen trang trọng. Sinh nhật tam tiểu thư vốn là buổi tiệc tối hoành tráng, xem ra bây giờ chỉ có thể làm bữa tiệc nhỏ.
Bữa tối đã được dọn lên, vị trí vẫn cố định như trước, Tề Hoan và Văn Tu vội vã về phòng ngủ thay bộ đồ màu đen, đến khi về lại phòng ăn đã thấy những người chơi khác ngồi đông đủ.
Lúc hai người bước vào, ánh mắt mấy người ngồi đây khác nhau.
Biểu hiện hôm nay của Tề Hoan vô cùng nổi bật. Buổi sáng im hơi lặng tiếng lẻn ra ngoài, sau khi trở về ngài Otto đã chết, xảy ra sự kiện lớn như thế mà buổi chiều cậu vẫn dắt Văn Tu ra ngoài.
Người bình thường đều hiểu bên trong chắc chắn có điều gì đó không ổn.
Lão Hồ ăn cơm giả vờ lơ đãng hỏi: “Tề Hoan, hôm nay cậu ra ngoài làm gì vậy? Ngài Otto qua đời, trang viên lúc này vô cùng bận rộn, chúng ta tuy làm khách cũng phải tận lực giúp đỡ mới phải.”
Lời này không khác gì đẩy Tề Hoan lên trước đầu sóng ngọn gió.
Là phe người chơi, Tề Hoan chính là một con sói cô độc. Tuy trong trò chơi giữa người chơi có mối quan hệ cạnh tranh, nhưng cứ việc thấy người khác nhanh chân tìm được manh mối trước mình thì dù là ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Ghen tị là bản năng trời sinh, ai không muốn là kẻ thắng cuộc cuối cùng chứ? Một vài kẻ tiểu nhân sẽ có hành động quá khích, còn ở trong mắt NPC, trang viên có người qua đời, vậy mà khách khứa còn tâm trạng ra ngoài du ngoạn, đây chính là hành vi không tôn trọng người quá cố.
Tề Hoan coi như không nhìn thấy sắc mặt đám người nơi này, cậu thản nhiên ngồi xuống, nhìn thẳng mắt lão Hồ bình tĩnh nói: “Liên quan tới anh không?”
Hay nói cách khác ảnh hưởng đến bát cơm nhà anh à?
Đứng ở vị trí người chơi, lão Hồ và Tề Hoan không có bất kì mối quan hệ đồng minh nào, ngay cả gặp mặt chào hỏi xã giao cũng không có, gã dựa vào đâu mà hỏi hành tung của mình? Mà dựa vào lập trường chủ nhà càng buốn cười. Tất cả mọi người đều là khách, lão Hồ lấy bản lĩnh nào đảo khách thành chủ thế? Giờ thích biến thành chủ nhân trang viên để hạch sách à?
Bất luận vị trí nào lão Hồ đều không có tư cách hỏi cậu.
Mạnh Tiểu Xuân cười nhạo một tiếng, người có não đều hiểu cô cười ai. Mạnh Tiểu Võ tiếp lời, cười nói với Tề Hoan: “Cậu có muốn giúp đỡ cho kẻ nghèo hèn này không?”
Tề Hoan cạn lời nói: “Tôi và anh không thân, cảm ơn.”
Mặt lão Hồ hết trắng lại xanh y như cái bảng pha màu. Vốn tưởng Tề Hoan thoạt nhìn yếu đuối nhu nhược không có kinh nghiệm va chạm xã hội, là quả hồng mềm mặc người nắn bóp, chỉ cần bản thân ra mặt công khai làm khó hơn nữa dưới sự giúp đỡ của đám người chơi khác đảm bảo ép cho đến khi nào cậu nói ra hết mới thôi, đến lúc đó tất cả mọi người đều có manh mối, không ai thua thiệt ai. Nhưng ngàn tính vạn suy gã cũng không ngờ Mạnh Tiểu Xuân và Mạnh Tiểu Võ lại không đứng cùng chiến tuyên với mình. Không lẽ bọn họ không muốn biết rốt cuộc Tề Hoan đã tìm được những manh mối nào?
Còn về bản thân Tề Hoan, ấy vậy mà cư nhiên dám công khai chống đối gã, cậu không cần chút mặt mũi nào sao?
Ngay cả ánh mắt khinh thường Tề Hoan cũng lười cho gã, bản thân yên lặng ngồi ăn đồ ăn trước mặt. Hôm nay cậu phải chạy qua chạy lại hai đầu cảm thấy rất mệt mỏi, buổi tối còn một trận đánh lớn chực chờ, điều cần thiết lúc này là bổ sung thể lực.
Tiểu thư Beth ngồi cạnh liếc mắt nhìn Tề Hoan một cái, thấy cậu không có ý muốn giải thích liền mở miệng nói: “Ngài Tề Hoan tự khắc có việc riêng của mình. Sáng nay gia phụ qua đời còn chưa ai phát hiện, ngài ấy cũng vì chuẩn bị sinh nhật cho em gái tôi mà ra ngoài, tôi có thể lý giải việc làm của ngài Tề Hoan. Ngẫm lại thì chắc hẳn cha tôi cũng không hy vọng bản thân sẽ làm trễ nãi công việc của người khác.”
Văn Tu lườm nguýt lão Hồ: “Nghe thấy gì chưa? Chủ nhà còn không thèm để ý ông đừng có mà bạ đây cắn đấy.”
Nói vậy chẳng khác gì so lão Hồ với chó, ngay từ đầu lão Hồ còn chưa kịp hồi thần, chờ nghĩ ra xong gã chỉ muốn xông lên đấm vỡ mặt Văn Tu.
Bữa cơm kết thúc bằng màn gà bay chó sủa, Tề Hoan ăn no dắt theo Văn Tu về phòng nghỉ ngơi. Mạnh Tiểu Võ đằng sau đuổi theo, chạy lên bá cổ Tề Hoan nhỏ giọng nói: “Ngày mai có thể nhìn thấy cậu không đây.”
“Cảm ơn lời nhắc của anh.” Mặt Tề Hoan lạnh tanh.
Mạnh Tiểu Võ nghe vậy cười haha.
Màn đêm yên tĩnh, Tề Hoan co người nằm trên giường không nhúc nhích rơi vào giấc ngủ say.
Cạch một tiếng, cửa sổ bị mở ra. Gió đêm lặng lẽ lẻn vào phòng, bức mành phần phật bay cao, một bóng đen đứng sau bức mành, bóng dáng giống như con người, nhưng chỉ cao chừng 5cm.
Bóng đen nhẹ nhàng nhảy xuống đứng trên thảm trải sàn mềm mại, không phát ra bất kì tiếng động nào.
Nó đi đến cạnh chân giường, từ từ leo lên trên, còn chưa kịp đứng vững đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nó lập tức nhảy xuống nhưng đã chậm.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo của căn phòng, Tề Hoan đứng bên cửa sổ cài chốt lại, thản nhiên nói: “Còn muốn trốn chỗ nào?”
Búp bê đứng trên thảm mặc bộ váy hồng phấn đội chiếc khăn trùm đầu xanh nhạt, giống y như trong miêu tả của tiểu thư Beth. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy ai cũng không ngờ được con búp bê trước mặt lại có thể tự mình hoạt động.
Văn Tu cũng từ trên giường nhảy xuống, hai người đứng một bên, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ.
Nếu không thể tránh né, vậy cứ trực tiếp xông lên thôi.
Trong đầu Tề Hoan thầm niệm dao phẫu thuật, một con dao phẫu thuật sắc bén nằm trong tay cậu, dưới ánh đèn lóe lên khí lạnh khiến khuôn mặt cậu tăng thêm vài phần lạnh lùng: “Phu nhân Della là mày gϊếŧ đúng không?”
Nghe thấy Tề Hoan nhắc tới phu nhân Della hiển nhiên búp bê càng tức giận hơn. Nó hả miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, sau tiếng kẽo kẹt nó đột nhiên nhảy lên lao về phía Tề Hoan. Tề Hoan lập tức tránh qua, không ngờ mục tiêu của nó không phải cậu mà là Văn Tu đứng sau, Tề Hoan chỉ kịp hô lên ‘Cẩn thận”. Mắt thấy Văn Tu sắp bị cắn, cậu cầm con dao phẫu thuật trong tay ném qua.
Cách mặt Văn Tu còn 1cm, cậu nhóc thậm chí có thể thấy rõ đống nước bọt nhớp nháp trong miệng thứ kia, ngập mùi tanh hôi thối rữa.
Nhưng giây tiếp theo một con dao phẫu thuật phi như bay qua chém thi thể búp bê thành hai nửa, trơn tru không bị cản trở. Cái miệng há rộng của con búp bê chưa kịp khép lại đã ngã xuống dưới thảm lông mềm mại.
“Chết mất….” Văn Tu vừa mới thở phào một hơi, đang muốn chống tay đứng dậy chợt thấy con búp bê bị chém thành hai nửa trên đất bắt đầu nhúc nhích. Văn Tu như con cào cào nhảy phắt ra sau lưng Tề Hoan: “Cái đệt, bị chém thành hai mảnh rồi còn chưa chết.”
Thuộc tính của dao phẫu thuật tương khắc với ma quỷ, tuy thời gian làm lạnh khá dài, ở trong phó bản chỉ sử dụng được duy nhất một lần nhưng lực sát thương có thể dựa theo vị trí khác nhau mà tạo nên những hiệu quả khác biệt. Nếu dao phẫu thuật đâm trúng yếu điểm của ma quỷ có thể một dao đoạt mạng. Trước khi phi dao Tề Hoan đã tính toán quỹ đạo, nhắm chuẩn xác để dao có thể đâm trúng trái tim búp bê mới ra tay. Theo lý mà nói, búp bê hẳn phải nên chết rồi mới đúng.
Nhưng dường như nó vẫn có thể động đậy, đau đớn run rẩy nằm dưới đất. Tề Hoan không thể xác định nó còn tính công kích không.
Dao phẫu thuật đã sử dụng một lần, trong thời gian ngắn không thể tiếp tục sử dụng, Tề Hoan đành đem nó thu hồi.
Ban ngày Mạnh Tiểu Võ từng nhắc nhở qua với cậu, không lẽ hung thủ gϊếŧ người chính là búp bê? Búp bê gϊếŧ nữ chủ nhân Della sau đó gϊếŧ nhị tiểu thư Donna và ngài Otto, bây giờ nó đến gϊếŧ cậu?
Nếu đây chính là chân tướng vậy hệ thống phải đưa ra thông báo nhiệm vụ kết thúc mà sẽ không im lặng như này.
Không phải búp bê gϊếŧ người ư? Trong lúc Tề Hoan đang suy nghĩ đáp án, Văn Tu đột nhiên sợ hãi hét lên: “Anh Tề, anh Tề, thứ đồ chơi này còn biết tự mình nhân đôi.”
Tề Hoan cúi đầu nhìn, hai hàng lông mày nhíu chặt, thầm than một tiếng không hay.
Có thể do bị dao phẫu thuật gây thương tích ban đầu búp bê đau đớn nằm tại chỗ run rẩy, nhưng trong lúc Tề Hoan đang mải suy tư, búp bê từ từ khôi phục khả năng hoạt động. Con búp bê vốn nằm dưới đất đứng lên, hai phần cơ thể tách ra từ từ sinh trưởng, phần bông lòi ra ngoài dần được lấp đầy. Chỉ trong chốc lát dưới đất xuất hiện hai con búp bê giống nhau như đúc.
Tề Hoan căn bản không sao hiểu nổi sao con búp bê này có thể tự nhân bản.
Vốn dĩ cục diện ban đầu là hai chọi một bây giờ biến thành hai chọi hai. Bọn họ không những mất ưu thế về số lượng mà hiện giờ cũng không thể chém đứt cơ thể búp bê, nếu không sẽ khiến nó tự nhân lên càng nhiều, tình huống sẽ càng trở nên nguy hiểm.
Hai con búp bê giống nhau như đúc lộ ra hàm răng bén nhọn tanh hôi, hàm trên hàm dưới khép mở không ngừng phát ra tiếng kim loại ma sát vào nhau, tựa như Tề Hoan và Văn Tu đã biến thành miếng thịt trong miệng nó.
“Giờ phải làm sao đây anh Tề, thứ này thoạt nhìn rất đáng sợ, nếu chém xuống không phải là làm chúng nó sinh sôi không ngừng à?” Văn Tu nhìn đống răng kia sợ tới mức hai chân mềm oặt nhưng vẫn như cũ đứng chắn trước người Tề Hoan.
“Có lẽ do anh quá xui nên mới dẫn chúng nó đến.”
Tề Hoan nhớ tới giá trị may mắn của bản thân chỉ có 22 điểm quả thực tức ói máu, loại thể chất xui xẻo này chẳng khác gì cái máy hút quỷ.
“Anh đừng đùa em.” Hai con búp bê từ từ áp sát, Văn Tu và Tề Hoan liên tục lui về phía sau, cho đến tận khi lui đến bàn trà cạnh mép giường, Văn Tu không cản thận đυ.ng trúng bàn trà, do cú va quá mạnh nên khiến đồ trên bà rơi xuống đất.
Bình trà quý giá vỡ vụn, còn có cả quà tặng hệ thống đưa cho cũng không thoát khỏi số phận rơi xuống.
Nơ con bướm phía trên hộp quà vẫn chỉnh tề không có dấu vết mở ra nhưng lúc rơi xuống đất hình như bên trong hộp trống rỗng. Tề Hoan nhìn đáy hộp có lỗ thủng, tâm trạng như rơi xuống đáy vực, cuối cùng cậu cũng biết con búp bê này đến từ đâu rồi.