“Lúc đến trang viên làm khách mời tôi mới phát hiện phu nhân Della đã qua đời đưuọc hai năm, kể cả cô con gái thứ hai cũng đã qua đời. Ngày kia là sinh nhật con gái út của bà ấy.” Tề Hoan chậm rãi nói ra bối cảnh hệ thống thiết lập.
Quả nhiên, bà chủ biết được điều gì. Sau khi nghe Tề Hoan nói xong, vẻ mặt trở nên buồn bã: “Tôi khuyên cậu sớm từ bỏ ý định này thì hơn, đừng nhọc lòng quan tâm tới chuyện này. Della và con gái cô ấy đều đã bị nguyền rủa. Đây là trừng phạt của thần linh đối với bà ấy.”
“Trên đời này sao có thể có thần lình chứ.” Tề Hoan cười nhẹ: “Xin lỗi, tôi là người theo thuyết vô thần, không tin mấy điều quỷ thần này, mong phu nhân có thể kể cho tôi tình hình lúc đó được không?”
“Quý ngài, ngài vẫn còn quá thiển cận. Thần ở trên trời theo dõi chúng sinh, ngài ban sức mạnh che chở, kẻ bất trung với ngài sẽ phải nhận trừng phạt. Della đã phản bội Thần linh nên ngài mới tước đi sinh mạng của cô ấy.”
Tề Hoan nhíu mày, thầm nghĩ, cho dù có Thần thì ngài sẽ có thừa thời gian quan sát tất cả chúng sinh dưới phàm trần à? Nhân loại trong mắt ngài chẳng qua chỉ là hát cát nhỏ giữa sa mạc mà thôi.
Kể cả trong trò chơi cứu rỗi, quỷ quái đều là những con người nhỏ bé chịu nhiều bất công, sinh ra từ oán khí, sau này biến thành quỷ quái. Có oán báo oán, nhân quả tuần hoàn, tuyệt không có sức mạnh bên ngoài can thiệp.
Bà chủ tiếp tục nói: “Chuyện này phải kể từ lúc Della bắt đầu kết hôn. Tính cách cô ấy vốn ngây thơ tốt bụng, thích tên tiểu nhân Otto kia, bị gã mê hoặc thần hồn điên đảo, một hai đòi sống đòi chết phải gả cho gã bằng được. Tôi lúc ấy đi theo thầy học nghề, cũng không rõ tiến triển tình cảm của hai người. Chờ đến lúc để ý Della đã đưa thiệp mời kết hôn cho tôi.”
“Ván đã đóng thuyền, tôi chỉ có thể tặng lời chúc phúc. Cuộc sống hôn nhân mới đầu của Della vô cùng vui vẻ. Mỗi lần tìm tôi nói chuyện phiếm đều nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc. Nhưng kết hôn hai năm, bác sĩ nói cơ thể cô ấy không thích hợp mang thai. Lúc ấy Della rất khó chịu, thường xuyên tìm tôi giãi bày, tôi có thể hiểu rõ tâm trạng cô ấy lúc bấy giờ nhưng không có cách nào giúp được.”
“Sau đó hai người nhận nuôi một đứa trẻ sơ sinh. Đứa trẻ kia bị bỏ rơi trước cửa nhà họ, Della không đành lòng ôm nó vào nhà, coi đứa bé như con ruột của mà nuôi nấng.”
“Đứa trẻ kia chính là đại tiểu thư Beth?” Tề Hoan phỏng đoán.
“Đúng vậy, có lẽ chuyện này đã làm cảm động thần linh.” Lúc này bà chủ cúi đầy chắp tay trước ngực cầu nguyện ‘Cầu xin Chúa luôn ở bên chúng con’ mới nói tiếp: “Bella mang thai, sinh hạ đứa trẻ đầu tiên là Donna, ba năm sau sinh được Alice.”
“Vậy sao phu nhân lại nói Della phản bội thần.” Tề Hoan trầm tư hỏi, dựa theo lời nói của bà chủ, người tính cách tốt bụng như Della sao chết sớm như vậy được.
“Chính là đứa trẻ bọn họ nhận nuôi kia, sinh ra đã mang theo nguyền rủa, thời điểm Della nhận nuôi nó, dưới tã lót của đứa trẻ có để lại ngày tháng năm sinh. Cơ nghiệp gia tộc Della ngày càng lụi tàn, cha mẹ cô ấy mời phù thủy tới trừ tai họa. Phù thủy cầu xin chỉ thị của thần linh, thần minh hàng chỉ nói Beth chính là nguyên nhân tai họa, chỉ có vứt bỏ đứa trẻ kia mới có thể cứu vớt gia tộc.”
“Nhưng Della không chịu?”
“Đúng. Cô ấy khăng khăng muốn tiếp tục nhận nuôi. Kết quả gia tộc lụi tàn, chỉ còn trang viên cha mẹ cô ấy tặng cũng chính là trang viên hiện tại của Otto, ngược lại tên Otto kia làm ăn ngày một phất, sau đó…”
“Della qua đời trước đêm sinh nhật Beth, trong phòng tất cả đều là vết máu. Đứa con gái Donna trở nên điên điên dại dại, không ngừng nói bản thân nhìn thấy bóng dáng một thứ không phải con người, lớn cỡ một con búp bê. Mọi người đều đoán do thần linh đã vứt bỏ bà ấy nên mới tạo ra thảm cảnh này. Năm thứ hai trước sinh nhật Beth một đêm, Donna cũng qua đời, nguyên nhân tử vong giống Beth như đúc.”
“Phù thủy nói cần phải cưới một người được thần linh sủng ái mới có thể loại trừ tai họa. Rốt cuộc tên khốn nạn Otto cưới bảo mẫu trông trẻ trong nhà khi Della mới ra đi được một tháng, hắn căn bản không yêu Della.”
Khuôn mặt bà chủ hiện lên nét thương xót, cúi đầu cầu nguyện một lúc mới nói chuyện với Tề Hoan: “Đây là toàn bộ những gì tôi biết, Beth là điềm xấu, ngài tốt nhất nên tránh xa cô gái này một chút.”
Tề Hoan không ngờ thiết lập bối cảnh phó bản này phức tạp đến vậy. Hệ thống chỉ tóm tắt cơ bản những sự kiện xảy ra, các nhân vật chủ chốt như phù thủy lại không thấy nhắc đến một chữ nào, tất cả đều bắt người chơi phải tự mình tìm kiếm.
Tề Hoan hỏi bà chủ địa chỉ phù thủy, mua thêm ba bộ quần áo mới nói cảm ơn rời đi.
May mà phù thủy ở ngôi làng gần trang viên Otto. Tề Hoan trở về trang viên, còn chưa bước vào đại sảnh lầu một đã cảm thấy có điều bất ổn.
Trong đại sảnh vang lên tiếng khóc lúc lên lúc xuống của phụ nữ, giọng khóc này tối qua rất quen.
Tề Hoan lập tức rảo bước đi vào. Trong đại sảnh, nữ chủ nhân Nacy ngồi trên sofa khóc thút thít, đại tiểu thư Beth cúi đầu im lặng, còn tam tiểu thư Alice ngồi dưới đất hu hu khóc lớn. Văn Tu và Mạnh Tiểu Xuân đứng cạnh an ủi họ, lão Hồ và Mạc Kỳ thì châu đầu ghé tai như đang bàn bạc gì đó.
Văn Tu thấy cậu đi đến, vội vàng chạy đến chỗ cậu, kéo cậu qua một bên: “Toi rồi anh ơi, có chuyện lớn rồi.”
“Chuyện lớn gì?” Tề Hoan nhíu mày.
Văn Tu chú ý cái túi trong tay cậu, cầm lên coi xét, kinh ngạc nói: “Anh Tề, mới sáng sớm anh đã ra ngoài mua quần áo làm gì vậy? Còn mua tận những ba bộ? Lại còn là ba bộ hoa hòe hoa sói lòe loẹt?”
Tề Hoan đưa quần áo mới mua cho người hầu đứng cạnh, bảo họ cất lên phòng ngủ trên lầu. Đưa đồ cho người hầu xong, Tề Hoan cảm thấy như sau lưng có người lén theo dõi, nhưng lúc cậu quay đầu lại, mọi người đều đang trôi theo dòng cảm xúc, không ai chú ý đến cậu cả.
Thấy Văn Tu còn đứng nhìn mình chằm chằm, Tề Hoan hỏi: “Đợi lát nữa nói cho em sau, rốt cuộc sáng nay có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Otto chết rồi. Hôm nay lúc người hầu đưa cơm lên cho ông ta phát hiện ông ta đã sớm chết ở trên giường. Chết rất thảm. Trên người không biết đã bị chém bao nhiêu nhát, mép giường với trên tường toàn là máu.” Văn Tu chậc lưỡi: “Còn có một tin tức quan trọng, bọn họ nói nguyên nhân cái chết của Otto chính là do con búp bê gây ra, nữ chủ nhân trước đây và nhị tiểu thư cũng là con búp bê đó gϊếŧ.”
Tề Hoan không cảm thấy bất ngờ chút nào, gật đầu: “Còn manh mối gì khác không?”
“Không…không còn ạ.” Văn Tu gãi đầu, lập tức phát hiện điểm không đúng: “Anh Tề, sao anh không ngạc nhiên chút nào vậy? Cái này chính là manh mối hàng đầu đó.”
“Bây giờ không tiện giải thích nhiều, anh muốn lên lầu xem xét hiện trường.” Lúc Tề Hoan bước lên bậc thang lên lầu, phía sau đột nhiên truyền tới âm thanh ồn ào, cậu ngoảnh đầu nhìn xem, hóa ra là nữ chủ nhân khóc ngất.
Tề Hoan cúi đầu, cậu nhớ rõ bả chủ từng nói qua, Otto vì giải trừ lời nguyền gia tộc mới cưới người bảo mẫu Nancy này, nhưng xem ra với tình hình hiện tại cái gọi là phá giải lời nguyền chẳng có tác dụng gì.
Phòng ngủ Otto đóng chặt, Tề Hoan đẩy cửa đi vào, bên trong còn một người sống.
Mạnh Tiểu Võ đứng đối diện vách tường nghiên cứu vết máu, nghe thấy tiếng đẩy cửa quay đầu nhìn Tề Hoan, nhướn mày: “Hình như buổi sáng tôi không thấy cậu đâu.”
“Đi ra ngoài một chuyến.” Tề Hoan lạnh nhạt trả lời, cậu đi đến chỗ mép giường. Rèm giường treo theo kiểu mái vòm đã được kéo lên. Tối hôm qua ngài Otto còn cùng bọn họ uống rượu chén chú chén anh vậy mà giờ đây biến thành cỗ thi thể lạnh lẽo không nhúc nhích. Khiến người khác chú ý nhất chính là gương mặt ông ta, bị vật sắc nhọn chém nhiều nhát, máu thịt tung tóe, thịt vụn văng khắp nơi. Không biết ngài Otto và tên gϊếŧ người có thù hận bao nhiêu sâu mà hắn lại trả thù tàn nhẫn như vậy.
Tề Hoan lật chiếc chăn mỏng phủ trên thi thể, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, cơ thể bị xếp thành một tư thế vặn vẹo, máu chảy ra từ miệng vết thương thấm ướt ga giường, lúc này đã ngưng tụ thành cục máu đen. Bởi vì mất màu quá nhiều khiến làn da ngài Otto tái nhợt, sau khi chết đến cả thi ban cũng không thấy, không thể xác định được thời gian ông ta tử vong.
“Người Otto bị gϊếŧ quá tàn nhẫn, cho dù bị kẻ thù gϊếŧ hại cúng không thảm như vậy. Cậu biết truyền thuyết búp bê vận rủi trong trang viên Otto không?” Mạnh Tiểu Võ đến bên cạnh Tề Hoan. Thật ra hắn không sợ hãi chút nào, nhìn thi thể như nhìn một đĩa thức ăn vậy.
“Văn Tu đã nói cho tôi biết rồi.” Tề Hoan liếc hắn một cái: “Báo cảnh sát chưa.”
“Báo rồi, nhưng nơi này cách sở cảnh sát khá xa, e rằng một lúc nữa mới tới.”
Mạnh Tiểu Võ hỏi: “Tối qua ngài Otto và phu nhân Nancy chia phòng ngủ, sáng nay người hầu đưa cơm lên phát hiện ông ta đã chết. Đáng tiếc, ban đêm bị gϊếŧ lúc nào không rõ, nếu ông ta chọn tôi làm con rể nói không chừng tôi đột nhiên tốt bụng cứu ông ta một mạng rồi đấy.”
Từ trước tới giờ, Tề Hoan chưa từng gặp qua người nào tự dát vàng lên mặt như tên này.
“Bữa sáng còn chưa kịp ăn, tối sắp chết đói tới nơi rồi. Tôi xuống lầu trước, cậu cứ từ từ quan sát ha.” Mạnh Tiểu Võ duỗi thắt lưng, dãn gân cốt, lúc đi tới cửa hắn quay đầu nói một câu: “Này Tề Hoan, mấy nay cẩn thận một chút, hung thủ còn chưa tìm ra, đừng để bản thân cuốn vào bên trong.”
Tề Hoan nghe vậy chăm chú nhìn hắn: “Anh có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, tôi hôm qua tôi thấy được hình ảnh khá là thú vị.” Mạnh Tiểu Võ giữ cạnh cửa, quay lưng với Tề Hoan, trêu chọc nói: “Chẳng qua bây giờ tôi đột nhiên bộc phát ý tốt, nếu cậu qua đây hôn tôi một cái tôi sẽ nói mình nhìn thấy gì cho cậu biết.”
Tề Hoan không ngờ Mạnh Tiểu Võ dùng giọng điệu ngả ngớn như vậy nói chuyện với mình, tức giận cười nói: “Nếu không không muốn ngắm gà khỏa thân thì cứ tiếp tục ba hoa đi.”
“Đùa thôi mà, hôn một cái cũng đâu thiếu cậu miếng thịt nào.” Mạnh Tiểu Võ nhướn mày, không ngờ Tề Hoan phản ứng lớn tới vậy: “Cậu ngây thơ quá đó, nhưng tôi thích.”
“Hy vọng sáng sớm mai có thể nhìn thấy cậu. Rốt cuộc trừ cậu thì đoàn đội này toàn mấy kẻ cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.”
Tề Hoan không ngờ Mạnh Tiểu Võ cũng là gay, trước khi ra ngoài còn đùa cợt cậu một phen. Lòng cậu ngập tràn lửa giận, xem ra sau này phỉa cách xa tên kia một chút.
Nhưng mà ước gì Bùi Lạc cũng được một nửa chủ động như Mạnh Tiểu Võ thì tốt quá, Tề Hoan thở dài một hơi.
Ngài Otto trên giường không còn chỗ nào đáng chú ý. Tề Hoan đến bên vách tường, trên vách bị vấy bẩn bởi từng vệt máu, vô cùng đáng sợ, tựa như ma quỷ trút cơn thịnh nộ. Song màu sắc vệt máu vẫn tươi mới như cũ, điều này thật quỷ dị. Tề Hoan dí mũi gần một chút, không ngửi thấy mùi máu tươi.
Không phải máu sao? Tề Hoan sờ một chút, lòng bàn tay dính một ít màu đỏ.
Bảo sao Mạnh Tiểu Võ đứng bên cạnh nhìn lâu như vậy, chắn hẳn hắn cũng phát hiện ra đây là thuốc nhuộm màu.
Theo tình hình chung mà nói, ma quỷ khi gϊếŧ người sẽ tạo nên bầu không khí rùng rợn, lấy máu bôi đầy vách tường không phải việc gì khó, Nhưng nếu thứ trên vách tường không phải máu, vậy chứng tỏ chỗ này có vấn đề.
Bởi vì không cách nào loại bỏ khả năng do con người gây ra, nói cách khác, ngoại trừ ma quỷ còn có thể có người giả thần giả quỷ. Khả năng cao là nửa đêm bôi thuốc nhuộm đầy vách tường, cố ý tạo hiện trường thành quỷ gϊếŧ người, ý đồ giá họa.
Cho nên, rốt cuộc tối hôm qua ai là người gϊếŧ ngài Otto?