Chương 32: Dooms Doll (Búp bê vận rủi) (4)

Tầm mắt bị bóng tối che mờ, Tề Hoan chỉ mơ hồ nhìn thấy hai bóng người cách họ ngày càng gần.

Trong đầu cậu hiện lên đủ loại suy đoán. Chắn hẳn người hầu trong trang viên sẽ không có dáng đi như vậy. Một trong hai người kia có dáng người cao hơn một chút, nom có vẻ như đang khom lưng đi tới.

Người đi đến hoặc là người chơi nhận ra manh mối hoặc là sinh vật không xác định. Tề Hoan còn nhớ rõ chủ đề phó bản này, nhất định sẽ có lực lượng siêu nhiên.

Tề Hoan không thể làm gì khác, chỉ có thể dự đoán đến tình huống tồi tề nhất. Chờ hai người kia cách cậu còn khoảng hai mét, Tề Hoan nhanh chóng né quá một bên, đặt dao phẫu thuật lên cổ đối phương.

Người kia không phát hiện có người đứng cạnh tường, vì vậy bị Tề Hoan khống chế dễ dàng.

Thông qua ánh đèn hắt ngoài cửa sổ, Tề Hoan nhìn thấy rõ khuôn mặt cửa người đi tới. Trẻ trung và tràn đầy sức sống. Chính là Mạnh Tiểu Võ, đi sau hắn là Mạnh Tiểu Xuân.

Mạnh Tiểu Võ không ngờ có người lẻn ra ngoài nghe lén trước, vẻ mặt ánh lên nét kinh ngạc, lùi về phía sau một bước, kết quả đυ.ng trúng chậu hoa trong vườn.

Trong lòng Tề Hoan thầm nói toi rồi, vội vàng kéo Mạnh Tiểu Võ chạy đến góc chết dưới cửa sổ, Mạnh Tiểu Xuân cũng vội vàng theo sau.

Không lâu sau, cửa sổ bật mở, giọng nữ chủ nhân Nancy vang trên đỉnh đầu bọn họ.

“Bên ngoài không có ai…Có lẽ là con mèo hoang nào đó đi lạc.”

Cửa sổ được đóng lại, Tề Hoan thở phào nhẹ nhõm, buông dao phẫu thuật trong tay xuống.

Mạnh Tiểu Võ hạ giọng cực thấp nói: “Sao hai người lại ở đây?”

Tề Hoan hỏi ngược: :Vậy còn hai người?”

Đôi bên giằng co không ai chịu nhường ai, cuối cùng Mạnh Tiểu Võ đành xuống nước giải thích: “Tôi có năng lực riêng, có thế biết trước cảnh tượng xảy ra, nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện nên mới đến đây.Còn cậu, cậu dùng năng lực gì?”

“Tôi nghe được từ chỗ người khác.” Tề Hoan thấy Mạnh Tiểu Võ vẫn không hiểu, nói thêm: “Năng lực tiền giấy đó.”

Mạnh Tiểu Võ thông minh hơn Văn Tu, loáng một cái đã hiểu ý Tề Hoan đang nhắc đến ai. bản thân hắn phải đổ mồ hôi sôi nước mắt vận dụng năng lực, thế mà cái tên Tề Hoan này lại mặt dày dùng tiền mua chuộc NPC.

Tại sao hệ thống không thiết lập cho hắn một cái đùi vàng nhỉ? Tức chết mất. Sắc Mạnh Tiểu Võ thay đổi như bảng pha màu.

Tề Hoan không biết suy nghĩ của Mạnh Tiểu Võ, cũng không rỗi hơi ngồi nghiên cứu. Người trong phòng tiếp tục nói chuyện, nội dung cuộc trò chuyện mới là trọng điểm cậu cần quan tâm.

Người lên tiếng trước là nữ chủ nhân Nancy vừa mở cửa sổ: “Em cảm thấy ngài Mạnh Tiểu Võ rất thích hợp, lời nói cử chỉ rất có giáo dưỡng, em khá ưng ý.”

Sắc mặt Mạnh Tiểu Võ thay đổi 180º trở nên vui vẻ. trong buổi trà chiều hắn đã nhạy bén phát hiện chủ nhân trang viên này mời họ đến đây có mục đích khác. Bữa tối càng chứng thực suy đoán này. Nội dung nói chuyện của nữ chủ nhân khá giống mấy buổi xem mắt, hận không thể hỏi hết gia phòng dòng họ của mấy người đàn ông ngồi đây.

Biết mục đích của NPC, Mạnh Tiểu Võ đều lựa lời mà nói, nói không chừng sau khi làm vị hôn phu của tiểu thư Beth, cô sẽ nói đáp án qua cửa cho hắn.

Vì muốn thể hiện rõ năng lực cạnh tranh, Mạnh Tiểu Võ còn cố ý tô điểm gia thế bản thân. Trong mắt người bình thường, chọn con rể hẳn phải nên chọn người như hắn.

Trong số người chơi nam ngồi đây lão Hồ quá lớn tuổi, Mạc Kỳ vụng về, Văn Tu chỉ biết tranh ăn tranh uống với Mạnh Tiểu Xuân, người duy nhất có năng lực giành vị trí này cùng với hắn chính là Tề Hoan. Nhưng khuôn mặt Tề Hoan còn xinh hơn cả con gái, mang vẻ đẹp trung tính, loại ưu điểm này trong mắt người lớn không được coi trọng là bao.

Hơn nữa không biết Tề Hoan ngu thật hay giả ngu, nữ chủ nhân Nancy nhiều lần hỏi thăm cậu đều làm lơ giả vờ như không nghe thấy, được tiểu thư Beth quan tâm liên tục cũng bị cậu lạnh lùng từ chối.

Trước khi đυ.ng mặt Tề Hoan ở góc tường, Mạnh Tiểu Võ luôn cảm thấy Tề Hoan là thằng ngốc. Nhưng người có thể lợi dụng thiết lập của nhân vật tìm được thông tín mấu chốt há có thể là kẻ ngốc?

Bây giờ Mạnh Tiểu Xuân có thể khẳng định nói không phải.

Song mặc kế thế nào đi chăng nữa, bây giờ nữ chủ nhân Nancy thích hắn hơn, không uổng công cả buổi chiều hắn ngồi tám nhảm cả buổi với bà ta.

Ngài Otto trong phòng trầm ngâm một hồi: “Đúng là hắn rất tốt. Xuất thân tốt, là thế hệ gia đình quý tộc, là người phong độ lễ phép, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thích hợp với Beth.”

Mạnh Tiểu Võ đứng ngoài cửa sổ hất mặt chưa nổi ba giây, không ngờ ngài Otto trực tiếp đá văng hắn ra chuồng gà.

“Hắn ta làm sao vậy? Em cảm thấy ngài ấy và Beth chính là một cặp trời sinh. Trong số khách khứa mời tới có người nào ưu tú hơn ngài ấy sao?” Giọng điệu nữu chủ nhân Nancy có chút gấp gáp, đem lời Mạnh Tiểu Võ cũng muốn hỏi hỏi ra: “Không lẽ anh muốn gả Beth cho kẻ làm nhạc chỉ biết ăn uống như thuồng luồng kia sao?”

“Kẻ làm nhạc, ủa đang nói đến em hả?” Đầu óc Văn Tu chậm nửa nhịp, bấy giờ mới phát hiện người nữ chủ nhân ám chỉ chính là mình, tức khắc có chút không phục.

Tề Hoan lắc đầu không biết nói gì.

Ngài Otto mở miệng: “Tuy ngài Mạnh có rất nhiều điêm ưu tú nhưng hắn luôn giấu giếm hoàn cảnh gia đình với chúng ta. Trước khi mời họ đến anh đã điều tra qua, tài sản trong nhà ngài Mạnh đã bán được bảy tám phần, nhưng hôm nay hắn lại không nói rõ ràng, chắc chắc có mục đích đen tối. Beth của ta ngây thơ như vậy chỉ sợ không ứng phó nổi hắn.”

“Vậy thì đã sao? Hắn giấu diếm như vậy chứng tỏ đã biết mục đích chúng ta mờihọ đến đây, hy vọng có thể trở thành chồng Beth. Mười câu nói dối một câu cũng không tổn hại gì, em xem chỉ cần Beth chịu đựng được mới là điều quan trọng nhất,”

“Nhưng Beth có thích hắn ta không?” Thay vào đó ngài Otto hỏi ý kiến con gái: “Ý kiến của cha mẹ không quan trọng, con gái, con thích ai trong số đó không?”

Nhất thời cả căn phòng rơi vào im lặng, chờ Beth trả lời.

Giọng nói e thẹn của Beth vang lên: “Con….người con thích là ngài Tề Hoan.”

“Không được.” “Cha cảm thấy cũng được.”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, những người khác đứng ngoài cửa sổ đồng loạt đổ dồn ánh mắt lên người Tề Hoan, nhất là Mạnh Tiểu Võ. Hắn không ngờ ngài Otto đã sớm điều tra thân phận của tất cả bọn họ. Bản thân thông minh bị thông minh hại ngược, khiến ngài Otto có ấn tượng không tốt, trở thành kẻ lừa đảo dưới lớp vỏ bọc quý tộc.

Tề Hoan ngược lại trở thành đối thủ mạnh nhất của hắn, bởi vậy hắn rất muốn biết lý do vì sao mà nam nữ chủ nhân trang viên này đưa ra đánh giá hoàn toàn trái ngược nhau đến vậy.

“Ai cũng có thể nhưng ngài Tề Hoan không được.” Nữ chủ nhân Nancy lên tiếng không đồng ý: “Cả buổi chiều lẫn tối hôm nay, Beth đều ngồi bên cạnh hắn, nhưng anh nhìn xem thái độ của hắn với Beth thế nào? Chỉ thiếu điều muốn đuổi Beth đi, hiển hiên không đặt Beth vào mắt. Beth là đứa con gái bảo bối của chúng ta, em nhất định sẽ không để con bé phải gả cho người đàn ông không thích nó.”

“Anh lại cảm thấy cậu ta rất ổn. Làm việc tốt, khiêm tốn lễ phép, trong nhà buôn bán đồ sứ, lợi nhuận hàng năm có thể mua được nửa con đường Kanabi vậy mà chỉ khiêm tốn nói trong nhà buôn bán nhỏ lẻ. Đối với việc Beth chủ động cũng rụt rè không khinh bạc. Chuyện tình cảm thì sao chứ, có thể từ từ bồi dưỡng mà, trên thế giời nào được mấy đôi vừa gặp đã yêu, không phải đại đa số đều từ từ bồi dưỡng sao? Chờ sau này Beth gả cho cậu ta, nhất định cả hai sẽ hạnh phúc.”

Nữ chủ nhân Nancy nổi nóng: “Không thể nào, dựa vào trực giác của em bọn họ bên nhau nhất định sẽ không hạnh húc, vả lại nhà hắn có tiền thì sao? Không lẽ nhà ta không nuôi nổi một đứa con gái? Tề Hoan chỉ là một quý tộc mới nổi, luận thân phận còn kém xa ngài Mạnh, chả lẽ anh muốn người khác biết ngài Otto muốn gả đứa con gái mình yêu quý nhất cho một kẻ nhà giàu mới nổi?”

“Nhà giàu mới nổi thì sao? Không lẽ tiền nhà họ không phải do tự họ kiếm ra sao?” Ngài Otto có chút tức giận, giọng điệu hơi gằn: “Em đang xem thường ai? Hơn nữa dựa vào tiền tài của Tề Hoan, Beth gả qua đó sẽ không phải chịu khổ. Hay em muốn gả nó cho ngài Mạnh, kẻ mà đến một tên hầu quèn cũng không có, muốn Beth tự tay làm tất cả việc nhà?”

“Anh đang nói cái gì thế hả? Anh có ý gì? Beth chính là trưởng nữ của anh đó.” Hiển nhiên nữ chủ nhân cũng tức giận: “Đợi sau này chúng ta già đi tất cả chỗ này đều là của Beth, con bé mới là người thừa kế duy nhất.”

Nghe tới đó, mấy người đứng ngoài cửa sổ đều hiểu, vở kịch lớn hôm nay chỉ để xoay quanh vấn đề thừa kế, vợ chồng hai người có bất hòa. Tề Hoan nhớ rõ nước Anh có chế độ con trường là người kế thừa. Nếu có con trai sẽ ưu tiên chọn con trai làm người thừa kế, nếu không có con trai thì chọn con gái trưởng làm người thừa kế, những đứa con khác sẽ không nhận được bất kì thứ gì.

“Con không cần tài sản.” Beth nhỏ giọng nói.

Nữ chủ nhân Nancy không ngờ con gái sẽ nói lời này, từ từ hoãn giọng, bảo cô ra ngoài trước.

Cửa lớn khép lại, lúc này ngài Otto mới nói: “Chúng ta đều hiểu, Alice mới là người thừa kế chân chính.”

“Nhưng em muốn nhẫn tâm gả con gái cho tên quý tộc một nghèo hai trắng tay chỉ có cái danh quý tộc hão huyền sao?” Otto cố nói lý, giọng điệu mang theo vài phần khó chịu.

Tề Hoan nghe xong trong lòng nổi lên nghi ngờ. Theo đạo lý mà nói Beth mới là người thừa kế nhưng vì sao ngài Otto lại nói Alice là người thừa kế chân chính?

Hơn nữa Tề Hoan nhớ rõ Nancy là người vợ cưới sau của Otto, thân phận ban đầu chỉ là bảo mẫu chăm sóc trẻ nhỏ trong nhà, không ngờ lại đối xử với tiểu thư Beth tốt đến vậy.

“Cho nên anh mới nói Tề Hoan là lựa chọn tốt nhất, Beth gả cho cậu ta nhất định sẽ được hạnh phúc.” Otto nói.

“Không thể nào, Beth không thể gả cho hắn được. Con bé vốn dĩ là người trong tầng lớp thượng lưu, bây giờ anh muốn đẩy nó xuống tầng lớp dưới sao? Anh làm vậy khác nào khiến con bé không còn mặt mũi gặp bạn bè? Em tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.”

Trong phòng im lặng, hiển nhiên ngài Otto đã bị thuyết phục.

“Nếu nói vậy chỉ còn một người phù hợp yêu cầu…Mạc Kỳ.” Otto phân tích: “Nhà hắn tải sản phong phú, danh vọng trong giới quý tộc cực cao. Buổi chiều anh có để ý qua hắn, tuy là người hàm hậu chất phác nhưng cũng có hảo cảm với Beth nhà ta.”

“Anh nghĩ cái gì thế hả? Anh nhìn khuôn mặt dáng người hắn có chỗ nào xứng với Beth hả.” Nữ chủ nhân Nancy không đồng ý.

Trong phòng truyền đến tiếng mảnh sứ vỡ vụn. Rốt cuộc ngài Otto không chịu nổi nữa, vung tay hất hết sách trên mặt bàn xuống đất, rống giận: “Vậy cuối cùng bà muốn thế nào? Nghĩ muốn gả Beth cho vương thất mới vừa lòng đúng không??!! Người này bà chê người khác bà cũng chê, bà cũng không nhìn lại xem nó là con gái ai!! Bà còn muốn thế nào nữa.”

Nữ chủ nhân bị tiếng thét dọa giật mình, nửa ngày trời không phát ra được một chữ, chỉ biết đứng khóc thút thít.

Nghe tiếng khóc bên tai, ngài Otto mới phát hiện bản thân tức giận mất kiềm chế, vội vàng vỗ vai an ủi vợ, giọng điệu tin cậy chân thật: “Beth cũng đã có tuổi, chúng ta phải mau chóng định hôn sự cho con, Gả cho ngài Mạc Kỳ tuy khoảng cách hai bên hơi xa nhưng hằng năm chúng ta có thể ngồi xe đến thăm con bé.”

Nữ chủ nhân vẫn không nói chuyện.

Chờ đến lúc vợ chồng ngài Otto rời đi, bốn người ngồi dưới cửa sổ nhìn nhau. Khối lượng tin tức đêm nay quá lớn, mọi người đều hiểu gia tộc Otto không sóng yên biển lặng như vẻ bên ngoài.