Cùng Tấn Trường An

9.06/10 trên tổng số 48 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Cổ Nhân
Tên cũ: Cổ Nhân Trái tim của tôi không có yêu mà chỉ có hình bóng em... Giải thích tiêu đề Theo giải thích của Cửu Lộ tại chương 2 thì “Tấn An” có nghĩa: cầu mong Đại Tấn mãi yên bình, “trường an” ngh …
Xem Thêm

Chương 8
CHƯƠNG 8

Lê Sương bị lão phụ nhân ấn trên mặt đất, nàng gắng sức giãy giụa, cảm thấy cánh tay của bà lão này cứng như sắt, lực đạo càng ngày càng lớn.

Quân sĩ xung quanh thấy vậy lập tức tiến lên, La Đằng dùng kiếm hung hãn chém về phía cổ lão phụ nhân, nhưng khi đao rơi vào cổ, "cạch" một tiếng, đâm không xuyên.

"Tim..." Lê Sương chật vật nhả ra một tiếng.

Tần Lan lập tức cầm kiếm từ phía sau lưng đâm vào tim lão phụ nhân, nhưng lưỡi kiếm lại không cách nào phá vỡ phía sau lưng bà ta, lão phụ nhân quay đầu, đôi mắt đen thui không có nửa điểm trắng, bà ta gào thét, khoát tay, một luồng gió cổ âm nổi lên đem binh sĩ xung quanh bắn ra.

Đầu Lê Sương lúc này đã choáng váng, mặt đầy vết bầm tím.

Chính lúc này, "bụp" một tiếng, lực đạo trên cổ nàng bỗng nhiên giảm xuống, còn lão phụ nhân trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ không cam lòng, sau đó ngã lên trên người Lê Sương , không có động tĩnh. Lê Sương mờ mịt giương mắt nhìn lên, nàng thấy bên cạnh mình là một đứa trẻ đang đứng, Tấn An ...

Nhưng bây giờ, hai mắt nó đỏ thẫm, sát khí quanh người nồng đậm, trong tay nắm một quả tim hôi thối máu chảy dầm dề, bàn tay dùng chút lực bóp nát quả tim, huyết dịch hôi tanh bắn tứ tung. Nó làm ngay trước mặt Lê Sương.

Nhìn thấy Tấn An chỉ dùng một tay bóp nát một quả tim rồi ném bỏ trên mặt đất, Lê Sương ngồi dậy, chịu đựng đau đớn trên cổ, chật vật hô hấp, giọng vỡ tan tành cố kêu một tiếng: "Tấn An?"

Tấn An ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng bình an vô sự, sát khí dần biến mất, đôi mắt đỏ cũng không thấy bóng dáng, cuối cùng khôi phục lại vẻ bình thường.

Mặt nó không chút cảm xúc, vẫy vẫy tay, muốn vứt vỏ máu dính trên tay, nhưng huyết dịch dính chặt, làm sao có thể rũ bỏ sạch sẽ, cuối cùng nó lấy tay còn lại không bị bẩn giúp Lê Sương lau máu trên mặt, nhìn nàng, ánh mắt bình thản giống như vừa mới chỉ đánh chết một con muỗi, mà không phải là tay không gϊếŧ một con quái vật đao kiếm không xuyên.

Bốn phía đều im lặng, không ai nói chuyện.

Tấn An rũ mắt, nhìn thấy cổ Lê Sương bị bóp xanh tím một mảng, nó nhíu mày, đưa tay muốn vuốt đi, nhưng lại không dám động chạm: "Nàng bị thương", nên nàng cần đại phu, nó nghĩ như vậy.

Vừa quay đầu, chung quanh một vòng quân nhân đều dùng ánh mắt phòng bị nhìn nó, La Đằng, Tần Lan, còn có Lê Đình không biết lúc nào đã chạy tới, tất cả đều sợ run nhìn chằm chằm nó giống như phòng bị một con...

Quái vật.

Giống lão phụ nhân kia, đều là quái vật.

Tấn An thu hồi ánh mắt, nhìn Lê Sương, nhưng nàng cũng đang thất thần nhìn nó. Vì vậy, nó rũ đầu, không có bất kỳ giãi bày, giống như một tội nhân, yên lặng, nhẫn nhịn để tất cả mọi người chung quanh nhìn kỹ.

Nhưng mà vào lúc này, một miếng khăn tay mềm mại lau trên mặt nó. Là Lê Sương ở trước mắt đang giúp nó lau sạch máu do bị lão phụ nhân cào vào lúc trước.

"Gọi quân y." (bác sỹ trong doanh trại)

Thanh âm phát ra từ cổ nàng vỡ vụn, nhưng chỉ một tiếng nhẹ nhàng như vậy lại có thể đánh vỡ tất cả nghi ngờ cùng quẫn bách nãy giờ Tấn An phải chịu đựng.

Quân sĩ lập tức hồi thần lại, kêu quân y tới, mang Tấn An cùng Lê Sương cùng vào một doanh chướng, một người giúp Lê Sương nhìn cổ một người giúp Tấn An rửa sạch miệng vết thương trên mặt.

Quân sĩ không thể vào trong cùng Lê Sương, Tấn An thì vẫn nhìn chằm chằm nàng.

Quân y đem vết thương của nàng xử lý thỏa đáng, nhỏ giọng phân phó: " Trừ bôi thảo dược bên ngoài, tướng quân thời gian này nên ít nói chuyện, nhất là không được gào thét, tức giận động khí, hạn chế thức ăn cay độc, phân phó phòng ăn, nấu nhiều cháo. Hơn một tháng sẽ chuyển biến tốt. Sau này chú ý phòng ngừa thương hàn là được."

Tấn An đứng sau lưng mọi người, đem lời quân y nhắc nhớ trong lòng, còn định lặng lẽ hỏi quân y một chút, phòng ngừa thương hàn phải chú ý thứ gì.

Khi quân y ra khỏi chủ doanh, Lê Đình thở phào một cái, nói:

"Cũng may tỷ không sao, nếu không ta trở về cũng không biết nói với cha thế nào."

Lê Sương há miệng định nói, Lê Đình lại tiếp: "Tỷ đừng có nói chuyện, trước dưỡng thương một chút, tỷ ngồi nghe ta nói là được rồi."

Lê Sương dở khóc cười. Bọn nàng ra trận đánh giặc nào có yếu ớt như vậy. Nhưng mà lời Lê Đình lần này lại được Tần Lan cùng La Đằng nhất trí đồng ý: "Chiếu tướng ở trong quân doanh xảy ra sơ xuất đã đủ cho bọn ta không dám gặp người rồi".

Lê Đình hỏi: "Lại nói, yêu phụ kia rốt cuộc có lai lịch gì, ta lần này là lần đầu tiên thấy loại đao kiếm chém không vào người, thật quá dọa người."

Tần Lan trầm ngâm nói: "Bà già kia sống không cần khí, chết không hơi thở, lúc quân y khám nghiệm thân thể bà ta, nói người này đã chết hơn mười ngày nửa tháng. Chỉ là năm nay trời giá rét cho nên thi thể..."

"Chết?" Lê Đình hết sức kinh ngạc, "Còn mười ngày nửa tháng?"

La Đằng cũng kinh ngạc:

"Tần Lan, lão thái bà chết hơn mười ngày nửa tháng sao còn có thể cùng chúng ta đối chiến ba trăm hiệp?"

"Theo như lẽ thường mà nói, không thể nào. Nhưng mà quân y nói quả thực không sai, lúc trước mọi người cũng thấy nơi gò má và cổ lão phụ kia đã thối rữa, lại bị thương mà không chảy máu, tim..."

Tần Lan bất chợt dừng lại, quay đầu nhìn vào tháp trong, nơi Tấn An đang ngồi: "Bên trong tim còn có chút máu đen. Cũng không phải chết hoàn toàn, cho nên ta đoán, giống như dân gian thường đồn là...xác chết sống lại."

Lời vừa nói ra, Lê Đình cả kinh không còn ngôn ngữ, La Đằng ôm cánh tay run lên: "Mẹ kiếp, buồn nôn. Ông đây chiến trường từng trải, vốn tưởng rằng đời này không có gì là chưa nhìn thấy, kết quả lại còn có..."

"Thời niên thiếu ta rảnh rỗi tới nhàm chán, từng đọc qua mấy quyển linh dị, có nói đến, phàm là người chết sống lại, nhất định là khi còn sống có chấp niệm hoặc là có việc chưa hoàn thành, sau khi chết, nếu có người cùng tương quan với việc đó lại gần, xác chết có thể sống lại."

Người liên quan đến chuyện này.....

Lê Sương trầm ngâm, nàng nhớ lại trong lúc xuống mật thất, bên trong ngoại trừ chó sói quả thật không có khí tức của vật khác, nói cách khác, khi đó lão phụ kia chỉ là xác chết, khi bọn họ vào mới sống lại. Mà bà ta từng nói, trên người nàng có mùi vị của hắn... Sau đó bà ta lại tìm đến Tấn An, lẽ nào người bà ta đang nói đến, là Tấn An?

Mục đích đi thăm dò lần này của mọi người vốn là muốn tra rõ thân thế của Tấn An, bây giờ thân thế đứa bé này, càng làm cho người ta thấy sợ hãi.

Rừng rậm kia cùng nơi mật thất nằm trong đất, khắp nơi là hài cốt, xác chết bừa bãi nhưng áo mũ đắt tiền của bà lão sống lại... cùng với...Hắn lúc đó, con ngươi đỏ rực cùng vết sẹo ngọn lửa trên ngực.

Lê Sương vẫn suy nghĩ, lúc trước ở trong trại bọn thổ phỉ, người thanh niên cứu nàng kia trên người hắn cũng có vết sẹo dài giống với Tấn An, bà lão kia cũng có, cơ hồ giống nhau như đúc. Chẳng lẽ, bọn họ có thể vì nó mà biến hóa?

Đây rốt cuộc là bộ lạc người hay cái gì đó, nàng một chút manh mối cũng không có.

Tần Lan cùng mấy người thảo luận một phen, không thảo luận ra kết quả, mà lúc đi hỏi Tấn An, nó lại không nói. Cuối cùng tất cả không thể làm gì hơn là tạm quên đi. Lê Đình không dám như trước kia, không dám lôi Tấn An nói chuyện đông tây, chỉ dám đứng ở xa nói:

"Tiểu sư phụ, cảm ơn đã cứu tỷ tỷ ta nha, mặc dù..."

Mặc dù...có chút dọa người.

Tấn An ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Lê Đình lập tức quay đầu quy quy củ củ bước đi.

Tấn An cúi đầu, nghe Tần Lan kêu nó:

"Đi ra đi, để cho tướng quân yên tĩnh mà nghỉ ngơi."

Nó nhìn Lê Sương một cái, trầm mặc rồi cũng đi ra ngoài doanh chướng, lại nghe Lê Sương thở hổn hển, thanh âm khàn đặc nói : " Chờ một chút."

Nàng lại nói,"Ta có chuyện muốn hỏi."

Tấn An ở lại, nó ngoan ngoãn đứng ở đầu giường nàng, nhìn bọc trắng trên cổ nàng, thần sắc có chút khổ sở: "Đau không?" Nó cuối cùng cũng chủ động mở miệng, nhưng mà sau khi hỏi xong, nó lại lập tức nói: "Không cần phải sợ ta."

Lê Sương bật cười: "Tỷ có sao?" Nàng nhìn nó một hồi, hỏi: "Ngươi..."

" Để ta nói trước..." nó giành lấy câu chuyện. "Nhưng mà ta không nhớ bao nhiêu. Chỉ biết hôm đó từ rừng cây chạy ra, té xỉu trên đất, hôm sau được tỷ nhặt về, đây là tất cả."

Không biết tên mình gọi là gì, không biết từ đâu mà tới đây, không biết vì sao bà lão kia tìm đến nó...

So với bất kỳ người nào, nó chính là người muốn biết lai lịch của mình nhất.

Lê Sương nhìn Tấn An mặt mũi ủ rũ đứng bên giường nàng, hôm nay sau khi lão phụ nhân kia chết, nàng thấy nó đi xung quanh xem xét một vòng, Lê Sương có chút đau lòng, dù có lợi hại như thế nào đi nữa, thì vẫn là một đứa trẻ...

Nàng giơ tay sờ lên gò má nó, vết thương trên mặt đã được thảo dược đắp lên, nhẹ giọng hỏi: "Vết thương của nhóc còn đau không?"

Nàng chỉ là muốn hỏi nó câu này.

Tấn An có chút sửng sốt:

"Không đau."

Lê Sương gật đầu một cái: "Khi còn bé ta cũng được cha nhặt về, sau đó tập võ, tiến bộ thần tốc, một ngày ta ra sân, bị chó dữ của chủ mẫu vây quanh, ta đem chúng gϊếŧ ch...Từ đó chủ mẫu liền cáu kỉnh, nói ta có quái lực kinh người, không phải là người thường."

Thanh âm của nàng kể nghe vỡ nát, Tấn An có chút khó chịu, "Như ngươi hôm nay, giống nhau như đúc."

Nàng nhìn Tấn An , ánh mắt ôn hòa lại bình yên:

"Cha ta nói cho ta, người mang kỳ năng, cũng không phải chuyện xấu, có lòng chính đạo, cho dù thân ở trong tối, cũng có thể đạp đất phá địa ngục, kiếm ở tay, là gϊếŧ hay là cứu, thiện hay ác, không ở miệng người khác, mà ở chỗ lòng con."

Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tấn An, hôm nay cảm ơn đệ cứu ta."

Trong lòng Tấn An chợt động một cái, một cỗ khí ấm thoáng chốc truyền khắp thân thể, nó cúi đầu xuống, rồi đáp một tiếng thật thấp, khi Lê Sương sờ tới gò má của nó thì cảm thấy lòng bàn tay của mình đang dần nóng lên.

Nó, đứa trẻ này...

Đang xấu hổ.

Lê Sương cảm thấy buồn cười, đem chăn vén lên: "Muốn ngủ chung cùng ta không?"

Tấn An sửng sốt, nhất thời tim vọt lên tận cổ, ánh mắt trong suốt mong đợi nhìn Lê Sương: "Ta có thể không?"

Nó thích cùng nàng chung một chỗ, hoặc giả là ở sâu trong óc, nó cảm thấy nàng giống như người thân nào đó đi, Lê Sương nghĩ như vậy, nàng vỗ chỗ trống bên cạnh: "Đi ngủ. Hôm nay tỷ mệt lả, đệ cũng mệt rồi."

Tấn An lúc này không khách khí cởi giầy chui vào chăn, Lê Sương đem nó ôm lấy, vỗ một cái trên đầu nó: "Đi ngủ"

Đúng lúc mặt trời lặn.

Chỉ cần bên cạnh nàng, lúc ngày đêm biến đổi thân thể, huyết khí cuồn cuộn đau đớn kia tựa như giảm đi rất nhiều.

Hôm nay, cho đến lúc nửa đêm Tấn An mới có cảm giác nóng bỏng đau rát, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, khó chịu liền biến mất.

Trong nháy mắt thân thể lớn lên, vừa rồi hắn được Lê Sương ôm vào ngực ngủ, giờ biến thành nàng chui vào lòng hắn ngủ, đưa tay kéo Lê Sương tới, động tác êm ái, đem nàng bảo hộ trong ngực. Lê Sương chỉ "ưm" một tiếng, cũng không có tỉnh lại, cọ trước ngực hắn một cái, tiếp tục an ổn ngủ.

Tấn An nhìn người trong ngực, sờ cái băng trên cổ nàng, nếu ban ngày hắn có thể biến thành bộ dạng như thế này, chắc chắn không để cho lão phụ kia tổn thương đến nàng dù chỉ một chút.

Hắn đau lòng, ở giữa chân mày Lê Sương hôn nhẹ một cái, ngay sau đó nhắm mắt, cũng lặng lẽ thϊếp đi.

Thêm Bình Luận