Cùng Tấn Trường An

9.06/10 trên tổng số 48 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Cổ Nhân
Tên cũ: Cổ Nhân Trái tim của tôi không có yêu mà chỉ có hình bóng em... Giải thích tiêu đề Theo giải thích của Cửu Lộ tại chương 2 thì “Tấn An” có nghĩa: cầu mong Đại Tấn mãi yên bình, “trường an” ngh …
Xem Thêm

Chương 7
DUNGABBY

"Chiếu tướng, muốn đi vào sao?" La Đằng hỏi

Lê Sương đanh mặt: "Che miệng mũi cho cẩn thận, đi vào thăm dò đi."

Nàng hạ lệnh, mấy người dùng vải bụm miệng, La Đằng đi đầu, đốt đuốc, rọi vào cửa ra vào trước, rồi mới bước từng bậc 1 từ từ đi xuống.

Thang lầu sâu hơn so với tưởng tượng, xuống dưới nền tầm hơn hai trượng, hoàn toàn không có ánh sáng, chỉ có cây đuốc của La Đằng có thể chiếu sáng xung quanh, càng đi xuống, mùi thối rữa càng nồng, cũng may mấy người đều là tay lão luyện trên chiến trường, trái lại cũng quen với những mùi này.

Cuối cùng, đến bậc cuối, tiến vào một mảnh đất rộng chừng 3 trượng, cảnh tượng trước mặt, có thể nói trông mà giật mình. Song sắt cắm trên đất quây thành 1 địa lao trong phòng. Cửa địa lao vỡ, song sắt cong, giống như bị con quái thú nào va vào vậy. Bên trong địa lao, khắp nơi vết máu đã khô khốc, xương cốt gần như ngập tràn có cái còn đang thối rữa, cũng có cái đã phân rã thành một đống xương khô.

Nhìn lướt qua, nhưng không phân rõ nơi này rốt cuộc có mấy người.

Bọn Lê Sương bước vào địa lao, La Đằng đang định tiến về phía trước, Lê Sương kéo hắn lại: "Chờ chút, bên trong có động tĩnh." Vừa dứt lời, chỉ thấy ở nơi tối tăm mà ánh lửa không theo một đôi mắt xanh thẫm chợt lóe lên, bốn phía vang lên lang tiếng gầm gừ "ù ù" .

Soi cây đuốc vào, chỉ thấy cạnh đống xương ngoài lan can bên kia địa lao, một bầy chó sói đang ngấu nghiến thi thể. La Đằng trông thấy cảnh hỗn độn ấy cũng như muốn nôn ọe.

Lê Sương nhìn bầy chó sói, nhận ra con lang vương lớn nhất, nhích chân, đá cục đá nhỏ qua, đánh thẳng vào lỗ mũi con soi, lang vương bị đau, nghẹn ngào một tiếng, xoay người từ hầm ngầm bên kia địa lao chui ra, chạy, những con chó sói khác nối đuôi theo ra.

"Tý thì tiêu đời lão tử. . ." La Đằng nôn ọe, "Những con lang tể tử cũng không ngửi thấy thúi sao, như vậy cũng có thể ăn."

Thấy chó sói chạy, mấy người tỏ ý trong địa lao không còn vật thể khác, nhưng đúng lúc nghĩ vậy, Lê Sương đang nhận lấy cây đuốc, định vào trong địa lao! Bất thình lình, một luồng âm phong thổi đến, mang theo mùi hôi thối, đánh về phía Lê Sương, thân vệ sau lưng kêu lớn:

"Chiếu tướng cẩn thận!" Rút hàn kiếm ra khỏi vỏ.

Lê Sương cầm cây đuốc chật vật lắm mới chặn được người lao đến.

Người này tóc đen che mặt, toàn thân tả tơi, nhưng khí lực lại lớn một cách quỷ dị: "Mùi, ôi. . . Có mùi của hắn. . ." Bà ta mở miệng, nhưng là tiếng nói của một bà lão già nua, nhân lúc Lê Sương kinh ngạc, bà ta chịu thương gạt phăng cây đuốc ngăn cản mình. Cây đuốc văng ra thật xa, va vào lan can sắt, sau đó nhanh như chớp lăn tròn trên đất.

Cũng may cây đuốc chưa tắt, từ một bên chiếu sáng gương mặt lão phụ nhân.

Lê Sương nhìn thấy, sau tóc đen rối nùi, là một gương mặt đầy nếp nhăn, nếp nhăn thậm chí còn hằn vết máu, trên gò má và cổ, mơ hồ có dấu hiệu thối rữa. Nhưng một bà già xấu xí bẩn thỉu như vậy lại có phục trang nạm từ châu báu tinh xảo.

Bà lão này rốt cuộc có lai lịch gì. . . Lúc mới vào địa lao, hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của bà ta, võ công đã cao đến trình độ như vậy sao?

Lê Sương còn đang suy nghĩ thì lão phụ nhân bất chợt xuất thủ, ý đồ bóp cổ Lê Sương, Lê Sương đỡ tạm một chiêu, nghiêng mình tránh thoát.

Ánh lửa cây đuốc trên đất dần tàn, địa lao dần dần tối đi.

Tầm mắt Lê Sương bị hẹp lại, động tác trở nên chậm, mà lão phụ nhân này căn bản không bị ảnh hưởng chút nào, Lê Sương chắc không đấu lại bà lão này trong căn phòng này. . . Còn đang tìm cách trong bế tắc, lúc nghiêng mình lại có một cây đại đao đâm đến, xuyên thẳng vào bên hông lão phụ nhân, đại đao rút ra, lão phụ nhân dừng động tác lại.

Lê Sương nhân cơ hội này, một cước đá văng lão phụ nhân, hét lớn một tiếng: "Đi lên." Liền dẫn mấy người xông lên thang.

Một lần nữa thấy mặt trời lần nữa, thoát khỏi mùi tanh tưởi quấn mũi, mấy người chưa kịp thở hổn hển, chỉ thấy bà lão sau lưng lại đi theo ra ngoài, bà ta không thèm nhìn ai, chỉ nhìn chằm chằm Lê Sương, nhào tới muốn bóp cổ nàng, lần này bị hai tên thân vệ chật vật lắm mởi cản lại được, đôi mắt bà lão đều đều là màu đen đυ.c ngầu, giống như dã thú:

"Hắn ở đâu?" bà ta hỏi, "Giao hắn cho ta! Giao hắn cho ta!" Vết thương bên người bà ta do bị đại đao của La Đằng chém không chảy tý máu nào, tình cảnh quỷ dị phải làm cho lòng người e ngại.

"Đây rốt cuộc là yêu phụ phương nào." La Đằng lớn tiếng hỏi, "Chịu một đao lớn như vậy của lão tử, còn sống khỏe!"

Lê Sương tất nhiên cũng không biết đây rốt cuộc chính là yêu nghiệt phương nào, nhưng trong lúc giằng co, đột nhiên lão phụ nhân ngừng động tác, hai tên thân vệ quơ đao xuống, một trái một phải chém vào đầu vai của bà ta, nhưng đại đao sắc bén lại như chém vào sắt théo, không làm phụ nhân tổn thương 1 tấc.

Lỗ mũi phụ nhân hơi giật giật: "Ngửi thấy. . ."

Bà ta nói xong lời này, không dây dưa nữa, bóng người nhoáng lên, lập tức chạy nhanh vào rừng cây.

Ánh mắt Lê Sương cứng lại: "Đuổi theo!"

Mấy người sử dụng khinh công, lên đường đuổi theo, nhưng vẫn bị bỏ lại 1 đoạn phía sau lão phụ nhân. Đợi đến rốt cuộc vọt ra khỏi rừng cây, chỉ nghe một tiếng ngựa hí, Lê Sương mắt nhìn ra xa, cuối cùng trông thấy lão phụ nhân kia đoạt quan mã của bọn họ trong rừng cây, thúc ngựa đi, hướng đi lại là. . . Hướng về Trường Phong Doanh!

Lê Sương lúc này không trì hoãn nữa, phân phó một tên thân vệ canh giữ chỗ này, nàng cùng ba người còn lại giục ngựa đuổi theo.

Một đường đi nhanh, đuổi tới bên ngoài Trường Phong Doanh, cách mấy chục trượng, Lê Sương đã nghe thấy tiếng gào hỗn loạn truyền ra từ Trường Phong Doanh.

Lão phụ nhân thương mà không chết, võ công cao cường, sức lực kinh người, chắc hẳn đã vọt vào, tạo ra cơn hoảng loạn không nhỏ, rốt cuộc bà ta muốn gì, Lê Sương trong đầu tỉ mỉ suy tư, chẳng lẽ. . . Bà ta muốn tìm Tấn An?

Giá ngựa xông vào cửa doanh Trường Phong Doanh. Lê Sương không ngừng ngựa, xông thẳng về doanh trướng của thân vệ. Lúc sắp tiền vào thân vệ doanh, đúng như dự đoán, bọn quân sĩ cầm đao kiếm vây quanh lão phụ nhân quần ao tả tơi, hình dáng đáng sợ.

Lỗ mũi phụ nhân vẫn liên tục hít ngửi: "Ngươi ở đâu, ngươi ở đâu?" Bà lẩm bẩm trong miệng, mà bọn quân sĩ thì không ngừng xê dịch vị trí theo hướng bà ta quay mặt.

"Chiếu tướng!" Một tiếng kêu từ phía sau truyền tới, Lê Sương quay đầu nhìn lại, nhận ra Tần Lan đuổi tới, "Chiếu tướng, phụ nhân này mới vừa xông. . ."

"Ta biết." Lê Sương hỏi, "Tấn An đâu?"

Tần Lan sững sốt một chút: "Lẽ ra ở trong doanh. . ." Hắn chưa kịp dứt lời, lão phụ nhân đã nhếch mép: "Ta tìm được ngươi rồi." Bà ta động thân một cái, quân sĩ xung quanh lập tức vây lại, đao thương hướng thẳng vào ba ta, có cái đâm vào ba ta, có cái chỉ chém lên người, nhưng tất cả vết dương đối với bà ta mà nói dường như đều không có ảnh hưởng, mà chút công kích ngăn cản bà ta chợt làm bà ta nổi giận.

Ánh mắt hỗn độn của bà ta trừng lên, nâng tay lên, ôm lấy tất cả đao thương đâm bà ta trước đó, chỉ nghe một tiếng quát to, chừng mười tên quân sĩ cứ thế bị bà ta quẳng hết ra ngoài, đập cho cả quân doanh tràn ngập tiếng kêu rên và hỗn loạn.

Bà ta liên tục bước đi, dứt khoát xé toạc màn của thân vệ doanh, bước chân định đi vào.

Đúng lúc đó, màn cửa vừa bị xé ra, một đứa bé đứng ngay ở cửa, lão phụ nhân nhìn chằm chằm nó, cười quỷ dị: "Ta tìm được ngươi."

Tấn An cũng là nhìn bà ta, biểu tình lạnh lùng so với thường ngày, thêm mấy phần nghi hoặc.

Lão phụ nhân đưa tay, muốn tóm lấy cổ Tấn An, Tấn An kinh ngạc bị bà ta tóm được cổ, cho đến khi Lê Sương bỗng nhiên kêu một tiếng: "Tấn An." Đứa trẻ mới dường như tỉnh hồn quay đầu nhìn Lê Sương, cặp mắt mê muội tựa như bị vây trong gió to sương dày nhất thời sáng trong trở lại.

Tay lão phụ nhân dùng sức, muốn bóp vỡ cổ Tấn An, trong nháy mắt, Tấn An lộn ngược ra sau tránh thoát bàn tay của bà ta, ở trước ngực bà ta đạp một cước. Lão phụ nhân lảo đảo lùi ba bước, lắc mình tiến lên, ánh mắt hung ác: "Ngươi là của ta, ta chết cũng phải mang ngươi đi"

Nói xong lời này, bà ta nhào tới, nhằm mặt Tấn An đánh một cái, Tấn An nhanh nhẹn tránh đòn hung hiểm nhưng vẫn bị bà ta cào rách mặt.

Lão phụ nhân từng chiêu có thể gϊếŧ chết người, một bộ muốn gϊếŧ chết Tấn An, Tấn An vừa công vừa thủ, hai người gây ra tiếng động cực lớn, trong chốc lát đem doanh trướng phá nát, so chiêu trực tiếp trước mặt mọi người.

Ngay cả Lê Đình mấy ngày nay nghe lời, cũng không không nhịn được tò mò, vén cửa lên, nhìn ra ngoài một lát, vừa nhìn ra đã khiến hắn sợ ngây người:

"Tiểu sự phụ nhỏ của ta...cực kỳ lợi hại.."

Không chỉ hắn, tất cả quân sĩ ở cạnh cũng nhìn đến ngây người, mọi người đều biết đứa trẻ mà Lê Sương nhặt về không đơn giản, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ, một đứa trẻ cỏn con này, lại có thân thủ nhanh nhẹn, nội lực hùng hậu đến như vậy. Nhìn bộ dáng kia, ngoại trừ mấy người Lê Sương, sợ là cũng không có ai có thể cùng bà lão đấu thành cục diện như vậy, mà hắn...

La Đằng đã xuống ngựa, đứng bên Lê Sương nhìn Tấn An, ngay sau đó sờ cổ nàng:

"Chiếu tướng...đứa trẻ này..."

Lê Sương tỉnh bơ, chỉ phân phó một câu: " Mang cung của ta tới"

Bên cạnh lập tức có quân sĩ đi lấy cung của Lê Sương, trình cho nàng.

Lê Sương giương cung nhắm thẳng vào lão phụ nhân kia, những quân sĩ khác đều mang ánh mắt ngây ngô nhìn đứa trẻ con cùng lão phụ đánh nhau một tràng kinh người, chỉ có Lê Sương là người chú ý quan sát, lúc đầu, đánh chỗ nào bà ta cũng không đau, cho dù có bị La Đằng dùng đại đao xuyên qua hông bất quá bà ta cũng chỉ đứng lại chốc lát thôi. Mà lúc nãy, Tấn An đá trước ngực bà ta, bà ta liền lui liên tục 3 bước.

Tim, nhất định là nhược điểm của bà lão này.

Lê Sương ngồi trên lưng ngựa, nín thở ngưng thần, cung tên được nàng kéo ra, lặng lẽ đợi thời cơ, rốt cuộc đợi đến lúc lão phụ nhân trên không trung cùng Tấn An giao đấu triền miên, ngay chính lúc bà ta đưa lưng về phía nàng, Lê Sương buông giây cung, mưa tên phá không lao đi, một cây đâm trúng lưng, vừa vặn có thể đâm xuyên tim. Mũi tên quả thật chính xác đâm sau lưng lão phụ nhân nhưng lại bị hai cục xương sau lưng cản trở nên cũng không có xuyên qua tim được.

Hành động này của nàng lại chọc giận bà già kia, chỉ thấy trên không trung lão phụ bỗng nhiên nghiêng đầu, đôi mắt trắng đen hỗn độn thoáng chốc nhìn chăm chú vào nàng, cánh tay bà ta uốn một cách quỷ dị vòng ra sau lưng đem mũi tên rút ra, hung hãn hất văng Tấn An. Tấn An giật mình rơi trúng nóc doanh trướng. Tấn An định đi lên đánh, nhưng bà ta lại không đuổi gϊếŧ tiếp mà nhìn về phía Lê Sương :

"Ngươi cướp đồ của ta."

Bà ta hàm hồ nói một câu như vậy rồi từ trên không trung gϊếŧ xuống. Tần Lan cùng La Đằng nhất thời kinh hãi, lập tức đi lên che trước Lê Sương :

"Bảo vệ tướng quân!"

Lời cũng không thể truyền vào tai người khác, lão phụ nhân bỗng dưng biến mất, khi xuất hiện, Lê Sương đã bị hất ngã từ trên ngựa xuống. Một tay bóp cổ, gắt gao đè nàng trên đất.

Tất cả mọi người đứng bên kia doanh trướng đều không kịp phản ứng, duy chỉ có Tấn An trên nóc doanh trướng mới thấy một màn này, con ngươi bất chợt co rút nhanh, vùng ngực nơi con sâu ẩn nấp bỗng nhiên vọt lên cổ họng bò lên gò má hắn thẳng đến đuôi mắt, ngay sau đó mặt hắn xuất hiện một đôi mắt đỏ rực.

Thêm Bình Luận