Chương 13
CHƯƠNG 13Qua một đêm binh hoang mã loạn, Lộc thành chủ Lý Chương Nghĩa bị người mặt nạ áo giáp đen thần bí cách trăm trượng bắn một mũi tên xuyên tim, chết tại chỗ. Lê Sương đương nhiên mang chiến sỹ Trường Phong doanh vào trong Lộc thành.
Tuy chỉ đánh một trận thôi nhưng dân chúng Lộc thành đã rất hoang mang, mà thành chủ lại chết để cho quan liêu trong thành như rắn mất đầu, Lê Sương nâng đỡ một tên quan văn từng là thuộc hạ của Lý Chương Nghĩa tạm thời làm thành chủ.
Trường Phong doanh sau khi vào thành, binh cường mã tráng, bất kỳ người nào cũng phải ngoan ngoãn nghe lời Lê Sương, nhưng nàng cũng không có để tâm đến tranh quyền.
Ban ngày, chuyện trong thành đều được sắp xếp, đến tối, Lê Sương leo lên Lộc thành, xa xa, ngoài mấy dặm, quân Tây Nhung không vì Đại tướng A Sử kia chết mà rút quân, trên đất Bắc mênh mông, liếc nhìn thấy trong quân doanh đông nghịt người, khói bếp lượn lờ.
Sắc mặt Lê Sương trầm ngưng, vỗ tay lên phiến đá to trên cổng thành, yên lặng không nói.
La Đằng theo bên cạnh chặc lưỡi một tiếng: " Lão Tần, chiếu tướng, nhìn xem, Tây Nhung không tính rút quân."
Tần Lan suy nghĩ, trầm giọng nói: "Mùa đông lạnh lại thiếu lương thực, Tây Nhung đã để đại quân ép Lộc thành tại biên giới, chính là quyết tâm cướp được lương thực. A Sử kia cũng..."
Hắn ngừng một chút, từ lúc nhìn thấy người mặc áo đen kia cầm đầu tên tướng quân A Sử, Tần Lan thừa nhận, hắn đối với người kia có ý đối địch, nhưng cũng nể phục hắn.
"A Sử kia chết quá bấy ngờ, quân Tây Nhung tạm thời lui binh dưỡng sức, có lẽ không phải bọn họ tùy tiện lui binh trở về, chỉ sợ hai ngay sau liền có thể tìm ra một lãnh đạo mới, vì Tây Nhung cống hiến."
La Đằng hừ một tiếng, "Mẹ, nói cho cùng, vẫn phải đánh."
"Chưa chắc." Ánh mắt Tần Lan hơi đổi, nhìn về phía trại lính, "Mạt tướng có một kế."
Lê Sương quay đầu nhìn Tần Lan. Tần Lan theo nàng nhiều năm, cách hành sự và tư duy của hắn nàng hết sức rõ ràng: "Ta biết ngươi muốn nói gì." Nàng nói: "Ngươi muốn thừa dịp chúng chưa kịp chọn ra Đại tướng, tất cả chúng ta rút về sau, giữ cho Tây Nhung chút lương thảo cuối cùng, lấy kế hoãn binh, tranh thủ thời gian, để châu thành khác điều binh tới, mới cùng Tây Nhung đánh."
Lê Sương mang toàn bộ ý trong lòng hắn nói ra, Tần Lan rũ mắt, ánh mắt ôn nhu che giấu: "Suy nghĩ của mạt tướng, tất cả đều như ngài nói."
Lê Sương yên lặng.
Thấy Lê Sương nghiêm túc nghiên cứu kế sách này, La Đằng dựng mi lên: "Chiếu tướng, đây không phải đem lương thực chúng ta vừa bảo vệ, chắp tay nhường cho Tây Nhung sao! Không được! Đất của ta, không thể cho lũ chó sói!"
Tần Lan chỉ ra xa: "Ngươi nhìn mà xem, phía sau Tây Nhung, đại bộ đội cứu viện đang đến, lực lượng lớn vượt xa dự đoán lúc trước của chúng ta, chúng ta chỉ có kế hoãn binh, chờ hội họp, mới có thể phản kích."
La Đằng còn muốn phản biện, nhìn thấy phương xa, đống lửa phía quân địch, hắn cắn răng cam chịu.
Cũng không thể vì giữ cái thành này mà để cho chiến sĩ Trường Phong doanh và dân chúng trong thành mất mạng.
Hắn thở hắt.
Tay Lê Sương đặt trên trường thành chợt cứng: "Ta sẽ tự suy nghĩ, tối nay bất luận thế nào, trước đem dân chúng trong thành rút đi."
Nàng vừa quay người, đang muốn xuống, Tần Lan ngăn cản nàng, "Chiếu tướng, công việc ở đây thuộc hạ sẽ làm, người...trở về nghỉ đi, bảo trọng thân thể."
Lê Sương không thể ngã xuống, nàng biết.
Nàng gật đầu một cái, hướng lều tạm thời đi vào, mà trong thời điểm này, Lê Sương cảm thấy có một cái bóng từ trên đỉnh đầu nàng vụt qua, khi nàng ngẩng đầu nên, trên thành tường cao cao, lại không có gì cả, tướng sĩ thủ thành đứng nghiêm, ánh mắt không nhúc nhích, nhìn phương xa, không có bất thường.
Lê Sương dụi mắt, chỉ cảm thấy thật mệt mỏi.
Lê Sương ngủ cũng không được ngon, tâm lo cho đất nước, không biết chọn quyết sách nào, mỗi một câu nói của nàng bây giờ, mỗi một quyết định cũng liên quan đến vận mệnh của đất nước.
Chỉ hi vọng... lựa chọn lần này có thể đem tương lai đất nước tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, Lê Sương tỉnh lại, nhận được hai tin tức của thám tử vội vã báo lại: " Chiếu tướng, đêm hôm qua, đại quân Tây Nhung quả nhiên đã lập lên một đại tướng!"
Lòng Lê Sương còn chưa kịp chìm xuống, thám tử lại nói: " Đại tướng kia lại chết."
" A?" Lê Sương có chút không phản ứng kịp: " Cái gì?"
Cái gì gọi là lại chết?
"Đêm qua Tây Nhung vừa lập đại tướng, tờ mờ sáng hôm nay đang lúc đại quân Tây Nhung đến trước Lộc thành, trên cổng liền treo đầu đại tướng kia. Hiện giờ quân lính Tây Nhung đại loạn..."
Lê Sương: "..." Nàng có chút ngẩn ra : " Ta đi xem một chút"
"Hồi tướng quân, đầu đại tướng quân kia đã bị bọn quân sĩ mang về. Mà nay còn dư lại cây cột cùng sợi dây vẫn còn ở đó."
Lê Sương kinh ngạc, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, nàng cả một đêm suy nghĩ đối sách, hôm sau lại thấy được một tin như vậy.
Lê Sương vừa khoác áo giáp vừa đi ra ngoài: " Người nào gϊếŧ?"
Lúc hỏi ra những lời này không cần thám tử trả lời, trong lòng Lê Sương hiện ra bóng dáng chàng trai mạc áo giáp màu đen.
Bước chân nàng hơi dừng, trước mặt Tần Lan cùng La Đằng xông tới, Tần Lan sắc mặt lạnh lùng không thấy biểu cảm, mà La Đằng đã mặt mày hớn hở, cười đi ra: " Chiếu tướng! Kia đại tướng quân Tây Nhung lại bị gϊếŧ! ha ha ha! Ông trời có mắt! Cho đám chó sói này chết không được tử tế."
"Chiếu tướng." Tần Lan gọi Lê Sương một tiếng. Lê Sương gật đầu coi như coi như phản ứng, quay đầu liền nói: "Tấn An đâu?"
Nàng bỗng nhiên hỏi, Tần Lan mới nhớ, lúc hắn cùng Lê Sương từ trong rừng cây đêm đấy về vốn là lúc muốn hỏi Tấn An cùng người áo giáp đen kia có liên quan gì. Sau đó, đại quân Tây Nhung xâm phạm khiến hắn bận bịu, Lê Sương còn bận rộn hơn, căn bản không có thời gian quan tâm đứa trẻ kia.
Bây giờ, hai tướng quân Tây Nhung đều bị gϊếŧ, không khó để đoán ra người mặc áo giáp đen trên chiến trường kia gϊếŧ. Mà nghĩ tới người mặc áo giáp đen tự nhiên lại nghĩ đến Tấn An.
Tần Lan nhíu mi: "Thuộc hạ đi hỏi."
Lê Sương lên cổng thành nhìn đất đai mênh mông chỉ lẻ loi một cây gỗ đứng thẳng buộc sợi dây, được gió lay động, chẳng qua là một cảnh tượng đơn bạc nhưng Lê Sương cảm thấy giống như là có một mặt khắc " Qua đây là chết" bảo vệ Lộc thành.
Được một lúc Tần Lan đem Tấn An tới.
Ánh mắt đứa nhỏ trong veo, giống thường ngày nhìn chằm chằm Lê Sương.
Lê Sương ngồi xổm xuống nhìn thẳng mắt nó: " Tấn An, ta đối với đệ không có ác ý đệ cũng biết, đệ mang dị năng ta cũng muốn giữ bên người, tương lai bất kể là ta hay triều đình đều trọng dụng đệ."
Việc Lê Sương vừa gặp Tấn An liền mang nó về đã chứng minh điều này, ánh mắt Tấn An sáng lên, Lê Sương vỗ vai nó, ánh mắt nghiêm túc lại nóng bỏng nhìn chằm chằm nó: "Cho nên, ta hỏi gì nhóc cũng phải thành thật, có thể làm được không?"
Tấn An gật đầu: " Tất cả đều theo ý nàng."
Ách...Mặc dù lời này nghe có điểm kỳ quái, nhưng mà tính đứa nhỏ này, dù sao cũng toàn nói lời kỳ quái.
"Ta hôm nay chỉ hỏi nhóc một vấn đề, nhóc cùng người đeo mặt nạ đen kia có quan hệ không?"