Chương 10
CHƯƠNG 10Người gây họa không để ý nhưng lại thành công khiến cho Lê Sương ngây ngẩncả người, quên luôn vấn đề, ngay cả biểu tình hung hãn cũng không thể làm nữa: "Ngươi...Ngươi vừa nói gì?"
Hiếm khi nàng cảm thấy có chút hoảng như lúc này.
"Nàng gả cho ta đi."
Người con trai đồ đen lẳng lặng lặp lại, không hề cảm thấy lời mình vừa nói đáng sợ nhường nào.
"Hoang đường!"
Lê Sương cuối cùng cũng phản ứng lại được, quát một câu, như bỏng tay mà buông vạt áo của hắn ra.
"Hoang đường?" Hắn nghiêm túc nhìn nàng chắm chằm, "Vì sao hoang đường? Ta biết được, lập gia đình chính là đem bản thân giao phó cho một người khác, sau đó cùng người đó chung một chỗ, cho đến chết không rời xa nhau."
Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, trong con ngươi đỏ tươi tất cả đều in hình bóng nàng, "Nàng có thể giao phó mình cho ta, ta sẽ bảo hộ nàng, ta muốn cùng nàng ở chung một chỗ, cho đến chết, cũng không rời xa."
Những lời này chính xác là lời thề non hẹn biển, nhưng trong miệng của hắn lại như que củi dầu muối bình thường vậy, không hiểu sao, có người ở trước mặt nàng bình tĩnh nói những lời ngọt ngào tình ý này lại khiến Lê Sương dở khóc dở cười, có mấy phần không biết phải làm sao...
Xúc động?
Đây có phải là một thằng ngu? Ngoại trừ tâm trí si ngốc, người điên, ai sẽ đối với người mới thấy qua mặt hai lần nói như vậy?
Hay nói cách khác...Thật ra hắn có âm mưu?
"Ít nói mấy lời linh tinh."Lê Sương lạnh mặt, nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi làm sao lại biết mấy chuyện này, thành thật khai báo, nếu không..."
"Nếu không... Muốn bắt ta trở về, thẩm vấn sao?"
Hắn nhìn nàng, thần sắc vô tội, còn mang chút bi thương, như ủy khuất hỏi nàng, sao luôn đối xử với hắn như vậy?
Lần đầu tiên Lê Sương cảm thấy không biết phải xử trí thế nào đối với "gian tế", tay nàng nhất thời run rẩy.
"Nàng không suy nghĩ về việc gả cho ta sao?" Chàng trai đồ đen hơi xích gần về phía nàng.
Một chút khoảng cách ngắn ngủi này khiến Lê Sương có áp lực cực lớn, nàng không tự chủ lùi về sau một ít, cố gắng làm mặt lạnh, trách mắng: "Hôn nhân đại sự, cha mẹ tính toán, chước nói như vậy, ta không thể tự mình tính toán. Còn nữa, ngươi thận phận thế nào ta không rõ, lại còn chưa nhìn được mặt mũi thật sự của ngươi, giờ lại muốn cùng ta bàn chuyện hôn sự...ngươi đừng có hoang đường như vây."
Lê Sương rốt cuộc không chịu nổi, đưa tay đẩy hắn ra xa một chút.
Hắn nghe lời lui về phía sau, chỗ Lê Sương vừa chạm, chỉ là nhẹ nhàng đυ.ng một cái, nhưng hắn cảm giác hành động đó như nàng vừa để lại hơi ấm trên người hắn, hắn rủ mắt xuống, ánh mắt ấm áp, tựa như thật sự đối với nàng thiên tình vạn nghĩa vậy.
Thật giống...Thật giống cái lần nàng đi cứu Lê Đình, hắn và nàng ở trong động đất cùng nhau thoát hiểm, hắn cũng nhìn nàng như vậy...
Ánh mắt đa tình làm Lê Sương một lần nữa hoài nghi, nàng có phải mất đi một đoạn trí nhớ, thật ra nàng vào bắc từng có người yêu?
"Nếu như ta cho nàng nhìn mặt ta, nàng sẽ gả cho ta sao?"Hắn hỏi.
Nam tử này, mỗi câu nói với nàng vừa tự nhiên lại nghiêm túc, nếu người khác nói vậy trước mặt nàng , nàng sẽ không chút do dự buông lời cự tuyệt, nhưng bây giờ nàng lại kinh ngạc không biết trả lời như thế nào.
"Người..."
"Chiếu tướng?"
Bên ngoài rừng cây đột nhiên truyền tới tiếng Tần Lan hỏi thăm, Lê Sương quay đầu lại nhìn, trong khoảnh khắc này, một trận gió thổi qua bên người, chờ nàng quay đầu, chàng trai mới vừa rồi còn bên cạnh đã không thấy bóng dáng.
Lê Sương kinh ngạc, động tác người này lại nhanh như vậy, nếu bàn về khinh công, nàng cùng hắn, không thể so sánh.
Ngoài rừng cây, Tần Lan không nhận được câu trả lời, thanh âm có chút nóng vội: "Chiếu tướng?"
Lê Sương thấp giọng đáp: "Ở chỗ này."
Nghe được tiếng trả lời, Tần Lan yên tâm: "Chiếu tướng vẫn ổn chứ?"
"Ừ." Lê Sương hướng âm thanh Tần Lan mà đi tới, vòng qua mấy cây, tìm thấy chỗ Tần Lan đang đứng, để tránh hiềm nghi nên hắn không có quay đầu lại.
Đúng, đây mới là điều người con trai bình thường nên làm nha!
Lê Sương đem tóc ướt vắt một chút, rồi quấn ở trên đầu, hỏi Tần Lan: "Làm sao ngươi lại tới đây?"
"Quân sĩ gác đêm nói chiếu tướng ra ngoài, không mang theo ai, thuộc hạ liền đoán tướng quân nhất định là đến đây, chẳng qua là chờ lâu không thấy ngài trở về, có chút lo nên chạy đến đây, lúc nãy nghe thấy trong rừng có tiếng người, cũng không biết có nên tiến lên hay không, đành ở chỗ này gọi ngài."
"Ừ" Lê Sương đáp, "Là có một tên đăng đồ tử* tới quấy."
Tần Lan ngẩn ra, xoay đầu lại, chỉ thấy Lê Sương tóc ướt, còn có giọt nước theo cần cổ chảy vào vạt áo, hắn nghiêng đầu qua: "Chiếu tướng lại không ngại?"
"Không quá phiền phức."
Lê Sương vừa nói chuyện với Tần Lan vừa đi ra ngoài dắt ngựa, tựa như nhớ tới cái gì, quay đầu lại hỏi Tần Lan: "Lúc trước ngươi đi thăm dò, có tra được bộ tộc nào có vết sẹo lửa trên ngực không?
"Đã điều tra, thật sự là bên ngoài không có bộ lạc như vậy."
Tần Lan dừng một chút, cũng giống như nhớ ra điều gì, "Chiếu tướng vừa nói có tên phá hoại, chẳng lẽ là người đàn ông mang mặt nạ đen lần trước?"
Lê Sương sửng sốt, có chút kinh ngạc khi Tần Lan có thể đoán ra nhanh như vậy, "Ừ, là hắn. Nhưng mà hắn động tác nhanh, để hắn chạy mất."
Mặt Tần Lan hơi trầm xuống: "Lúc trước tiểu công tử nói, vì cứu nó, người nọ bị thương rất nặng, chưa được mấy ngày, sao hắn có thể khôi phục nhanh như vậy?"
Nhắc tới chuyện này, Lê Sương mới nhớ, lúc nãy thấy người nọ hình như là không có vết thương nào trên người. Nàng rõ ràng nhớ, ngày đó lúc nàng tới động đất "cứu" hắn trong bẫy, tay hắn còn nắm vào lưỡi dao sắc bén, lòng bàn tay bị lưỡi kiếm cắt trúng không biết bao nhiêu vết thương, sau lưng còn bị lưỡi kiếm đâm rách, chắc chắn bị thương không nhẹ.
Hôm nay xem ra, động tác không có chút nào vì bị thương mà trở lên chậm chạp, thậm chí, trên bàn tay...cũng không có lấy một vết sẹo.
So với người bình thường, vết thương của hắn thực sự...khép lại quá nhanh.
Lê Sương sờ cằm suy tư, có một võ công cực cao, thân thể kỳ dị, thân phận vô vùng mờ mịt, còn nắm rõ thời gian hoạt động của nàng, ngoài Tấn An, không còn người nào nữa.
Bọn họ đều có hoa văn ngọn lửa ở trên ngực, có lẽ cùng một bộ lạc, hoặc là cùng một môn phái, giữa bọn họ chắc chắn có mối liên hệ, thậm chí Tấn An còn trao đổi với hắn ngoài Trường Phong doanh...tin tức của nàng.
Lê Sương phóng người lên ngựa: "Tấn An vẫn còn ở trong trung doanh
( doanh trại ở giữa) sao?"
Tần Lan ngẩn ra: "Lúc thuộc hạ đi, thân vệ trung doanh nói nó đã ngủ rồi."
Lê Sương vừa nói vừa kéo cương ngựa: "Ừ, trở về điều tra một chút, ngày mai ta tới trung doanh thẩm vấn."
Biết được hoài nghi trong lòng Lê Sương. Tần Lan thấp giọng đáp, ngay sau đó cùng nàng đánh ngựa trở về doanh.
Hai người trở lại trại lính, là lúc đêm khuya, tướng sĩ trung doanh phần lớn đã ngủ, Lê Sương đi ngang qua thủ vệ, tới cửa thì hơi dừng lại bước chân, lính giữ cửa lập tức phấn chấn tinh thần chào Lê Sương một cái.
Lê Sương nhỏ giọng hỏi: "Bên trong đều đã ngủ?"
"Dạ, trừ người đang làm nhiệm vụ, tất cả đều đã ngủ yên."
Lê Sương gật đầu, binh lính của nàng ở doanh chính giữa là mạnh nhất, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào lặng yên không tiếng động chạy ra, cho dù Tấn An ngày đó lộ ra năng lực hơn người, vượt qua mấy bạn cùng lứa, chắc cũng không có khinh công cao như vậy.
...Nhưng nếu đổi thành người hôm nay...
Lê Sương hơi cúi mặt, hắn thực sự là có thể đi ra mà không kinh động bất kỳ người nào trong tình huống này. Lúc này người lính gác hoảng hốt, trong nháy mắt từ bên trong đi ra.
Bất quá, theo như suy luận của Lê Sương, người con trai áo đen kia hẳn là muốn Tấn An ở trong Trường Phong trại, giúp hắn thăm dò tin tức, hắn để cho Tấn An tận lực cắm sâu rễ nên cho Tấn An ở Trường Phong trung, như vậy mới nhận được nhiều tin tức hơn.
Sau một phen cân nhắc, Lê Sương cuối cùng cũng quyết định trở về doanh nghỉ ngơi.
Đúng lúc Lê Sương vén lên cửa doanh, đang chuẩn bị bước vào, trên tháp canh, lính tuần phòng nổi lên tiếng kinh hô, lính tuần phòng gõ chuông báo động: "Tây Nhung! Là quân Tây Nhung! Đại địch vượt biên giới! Địch tấn công! Địch tấn công!"
Tin tức tự nhiên xuất hiện, không cho người ta chuẩn bị chút nào. Mới vừa rồi còn yên tĩnh, giờ đây Trường Phong doanh thoáng chốc trở lên xao động, đội ngũ rối loạn, chuông báo động gõ, tất cả binh lính đang ngủ say đều thức tỉnh.
Lê Sương thần sắc đột nhiên nghiêm lại, không trì hoãn giây phút nào, xoay người liền kêu một tiếng: "Toàn quân phòng bị! Chỉnh binh!"
Nàng đi ra xa ngắm, tắc loạn, hoang vu, dấy lên gió lửa, chỉ trong chốc lát lửa cháy hoang dại. Vó ngựa ầm ầm tựa như muốn đạp bể đất Bắc mênh mông.
Ở nơi này, đang lúc trời đông giá rét, chuyện nàng lo lắng nhất, cuối cùng đã xảy ra.