Chương 9
CHƯƠNG 9Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, nhìn Tấn An ngủ trong lòng mình, Lê Sương nghĩ mình vừa mới nằm mơ... một giấc mơ vô cùng hoang đường.
Nàng lại... nằm mơ thấy nam tử khinh bạc nàng ngày đó.
Hơn nữa... còn ôm ngủ một lúc!
Lê Sương xoa xoa chân mày, xem ra lần sau nếu hồi kinh, quả thật phải để cho cha nàng sắp xếp một mối hôn sự.
Tay ôm Tấn An còn đang ngủ, trong đầu lại xuất thần suy tính, ở kinh thành công tử nhà nào có thể cùng nàng ngọc diện Diêm La góp thành một đôi đây...
Tốt nhất phải có chút can đảm, nếu không lúc nhìn được nàng gϊếŧ người lại sợ vỡ mật. Còn phải có chút năng lực, sau này nàng đi đánh giặc còn có thể mang theo hắn lên đường, cho hắn hỗ trợ bày mưu tính kế, nếu như không có đầu óc, vậy thì có cơ bắp cũng được, nàng có thể trực tiếp cho hắn ra trận gϊếŧ giặc. Thân thế, những thứ này nàng ngược lại không để ý, bởi vì trong kinh thành, có thể cùng nàng môn đăng hộ đối, cũng không đến mấy người...
Hừm, nếu nói như vậy, tên khinh bạc nàng ngày đó...giống như...là cũng có thể...
Bị ý nghĩ trong đầu mình kinh động, Lê Sương ho khan mấy tiếng, ho khan đến mức khiến Tấn An tỉnh.
Tấn An đưa tay nhỏ ra, đυ.ng một cái vào cổ họng nàng, thanh âm nó khàn mới tỉnh : "Họng đau không?"
"Không sao."Lê Sương ngồi dậy, "Nghỉ ngơi một đêm, ta nên đi đến doanh, nhóc tự đi học huấn luyện thật tốt, phải tránh ngạo mạn coi thường người khác."
Nàng dạy Tấn An như vậy, là muốn để Tấn An bên cạnh cả đời.
Xem ra, Lê Sương coi nó là một đứa trẻ có thiên phú dị bẩm, nếu không được dạy dỗ thật tốt, tương lại chính là nguy hại của thế gian. Hơn nữa, nếu để nó ở lại Trường Phong doanh, sau này lớn lên, cho hắn trấn thủ biên ải, trấn giữ Phong doanh, nhất định là uy hϊếp cực lớn đối với địch quốc.
Tấn An nghe lời, không dây dưa nữa, thành thành thật thật đi ra cửa.
Mấy ngày kế tiếp, Trường Phong trại không giống ngày thường.
Chỉ là Lê Đình đã sắp phải trở về, Lê Sương vốn tưởng nó là đứa em trai yếu ớt, nhất định nháo một trận lên mới chịu rời đi, không ngờ lần này nó không gào không nháo, ngoan ngoãn nói chia tay cùng nàng, cuối cùng chỉ dặn dò nàng cẩn thận, chờ đến ngày trời đông giá rét liền trở về thăm nhà, thăm nó, nhìn cha một chút. Nang nghĩ lần này cho nó một chuyến đi vào bắc thật sự đúng, khiến nó trưởng thành một chút.
Lê Sương đáp ứng lời nó nói, lại nghĩ tới một chuyện, đi qua một bên, kêu lão nô bộc của Lê Đình tới nói chuyện, hai người đều nhỏ giọng nói, những người bên cạnh không ai nghe được, Lê Đình nghịch ngợm chạy tới dò xét một chút, sau đó kinh ngạc hét lớn: "Tỷ, tỷ muốn thành thân rồi?"
Nó vừa hô, trực tiếp đem tâm tư của Lê Sương tuyên bố với công chúng. Lê Sương sắc mặt thản nhiên, chớp mắt, quay đầu nhìn lại, giống như là không nghe thấy Lê Đình vừa rồi kêu lên cái gì vậy.
Chỉ có Tấn An bé nhỏ một mực nhìn chằm chằm nàng, Lê Sương quay đầu cho Lê Đình một quyền: "Biến nhanh lên."
Lê Đình sờ mũi, cũng biết mình nói sai, vì vậy vội vàng lên xe ngựa, trước khi đi còn nhỏ giọng bảo đảm với Lê Sương: "Đệ nhất định hối thúc cha, để cho tỷ lấy được một người cao ráo đẹp trai mà võ công cao cường, đối với tỷ ôn nhu lại nghe lời."
"Cút."
Vì vậy một xe ngựa một lái xe, mang tiểu công tử của tướng quân, bánh xe không ngừng lăn.
Lê Sương quay đầu lại:
"Tất cả giải tán. Nên làm cái gì thì làm cái đó."
Nàng nói một câu, tất cả quân sỹ vội vàng chạy, chỉ có Tần Lan nán lại, giống như thường ngày theo nàng báo cáo mọi chuyện, rũ mi mắt xuống, ra vẻ không có bất kỳ ưu tư nào.
Đêm nay, thiếu đi Lê Đình, trại lính có mấy phần trống trải. Lê Sương cảm thấy cổ họng khô đắng lợi hại, nhớ lại phía nam doanh trại gần Lộc thành có một nơi có suối nước nóng. Ngay trong đêm đó nàng liền cưỡi ngựa, mang theo xiêm áo, không cho ai đi theo, một mình đi ra suối nước nóng, dự định ngâm mình giải tỏa chút mệt mỏi gần đây.
Đánh ngựa qua đoạn đường này tới rừng cây, bên cạnh là suối nước nóng, nước suối thanh lượng, giữa mùa đông nên không có người ra khỏi thành, xung quanh bốn bề cực kỳ thanh tịnh.
Lê Sương buộc ngựa, cởi xiêm áo, bên này nàng vừa xuống nước, chợt thấy sau lưng có tiếng gió động.
Nàng lập tức với lấy quần áo, che ngực lại, quay đầu nhìn, cuối cùng cũng thấy cái người thường xuyên xuất hiện trong mộng của nàng...Hắn đứng dưới nước, cách nàng ba trượng.
Hắn nhìn nàng, không có nửa điểm nguy hiểm.
Hỗn đản! Thật là cái tên háo sắc! Lại nhằm ngay lúc nàng đang tắm rửa xuất hiện!
Hắn đi về phía trước hai bước, muốn đến gần nàng một chút. Lê Sương thấy vậy liền mắng:
"Đứng lại! Đừng qua đây."
Hắn quả thật dừng chân, nhưng lại hỏi: "Vì sao không thể tới?"
Lê Sương dùng quần áo che thân, để kệ cũng không được mà mặc cũng không xong, cứ như vậy cùng người nọ giằng co, nàng trợn mắt nhìn, đối với vấn đề hắn thắc mắc thật không biết phải trả lời sao, đành chửi: "Đồ vô sỉ!"
"Vì sao nói ta vô sỉ?"
"Ta không mặc quần áo, ngươi còn sáp lại gần, sao không vô sỉ!"
Hắn giống như đang suy nghĩ, sau đó nhìn thân thể mình một chút: "Ta cũng không mặc áo, lộ ngực, nàng nhìn ta, chẳng lẽ nàng cũng vô sỉ?"
Hắn mang bộ dạng thành thật hỏi, khiến Lê Sương nổi giận, nàng dứt khoát ngồi xuống suối nước nóng, định mượn nước suối che, ở trong nước mặc quần áo vào.
Lê Sương vừa định đem quần áo vào trong nước mặc, hắn bỗng nhiên động thân, chớp mắt liền đi đến trước mặt nàng, đem quần áo nàng giữ chặt: "Không thể ngâm quần áo dưới nước." hắn nói, "Mặc quần áo ướt dễ nhiễm bệnh."
Vì vậy, Lê Sương phải ở trần trong nước, cùng chàng trai xuất hiện trong mộng mặt đối mặt...
Trước mắt là tên thần bí không rõ lai lịch lại còn mang mặt nạ màu đen. Trừ đôi mắt đỏ tươi cùng với môi bên ngoài, Lê Sương không thể nhìn hoàn toàn mặt mũi hắn. Nước suối bốc lên hơi nóng tựa như sương tiên, ở giữa hai người bồng bềnh, hồng ấn ở trên ngực chàng trai tỏa sắc, lan tràn, mông lung dưới ánh trăng, như ẩn như hiện, yêu mị cùng cám dỗ vô cùng.
Nhưng mà Lê Sương không hề thưởng thức loại cám dỗ này. Bởi vì quần áo nàng còn trên tay hắn!
Lê Sương vô cùng giận, đối với tình cảnh này nàng không thể làm gì, không lên trên được, cũng không cách nào làm cho tên bệnh hoạn này tự động rời đi. Để mình không bị thua thiệt, nàng đè xuống giận dữ, mặt mũi cứng nhắc, ẩn nhẫn nói: "Các hạ sao hôm nay lại tới đây, đang đợi ai sao?"
Chàng trai áo đen không trả lời vấn đề nàng hỏi mà cúi đầu nhìn ngó má nàng không biết là bởi vì nước suối nóng hay là vì tức nên đỏ ửng: "Nàng đang tức giận sao? Tại sao?"
Tại sao?
Nàng là một nữ nhân, mặc dù thủ hạ của nàng cũng không có coi nàng là nữ tử, nhưng dù sao nàng vẫn là con gái! Nàng đi ra ngoài đánh giặc nhiều năm, mùa hè trong trại huấn luyện, có nam nhân cởi trần ra trận, Lê Sương đến nay vẫn quen đàn ông trước mặt cùng nàng vung tay đánh nhau!
Nàng vẫn là đại khuê nữ chưa có lập gia đình đâu, hôm nay ở nơi hoang dã, nàng cởi hết xiêm áo, ngâm người trong suối nước nóng, giữa mùa đông giá rét bị một tên nam nhân quần áo cũng không chỉnh tề nhìn thấy, thử hỏi nàng có nên giận không?
Mặc dù trong khoảng thời gian này... người này thường hay xuất hiện trong mộng của nàng...
Cũng là bởi vì trên đỉnh núi gió tuyết lần trước, nàng cùng hắn... hôn.
Nghĩ tới chuyện này gò má nàng lại dâng lên một tầng nhiệt, dưới tình huống xấu hổ khiến cho nàng thẹn quá hóa giận, trầm mặt chửi hắn: "Nam nữ hữu biệt! Nhìn lén người khác tắm là chuyện vô lễ lại còn không sợ! Quả thật là vô liêm sỉ!"
Bị nàng quát như vậy, chàng trai sửng sốt chớp mắt một cái, buông lỏng tay: "Nàng không thích, ta sẽ không nhìn."
Hắn nói lời này lại tựa như giấu giếm mấy phần ủy khuất. Sau đó bước ra sau một cây gần đó, an tĩnh ngồi xuống, thực sự là mặt cũng không lộ ra.
"..."
Sao mà... Hắn lại còn ủy khuất nữa?
... Cứ như nàng mới là người có lỗi với người ta vậy...
Lê Sương dở khóc dở cười, cầm lấy quần áo, bơi tới một đầu khác của suối nước nóng, đứng dậy rồi quay đầu về phía kia nhìn một cái, chỉ thấy người nọ coi như là giữ chữ tín không có xoay đầu lại, Lê Sương lúc này mới mượn hơi nước, vội vàng lên bờ, cũng tìm cây ẩn núp, nhanh chóng cầm quần áo mặc vào.
Mặc xong quần áo, Lê Sương mới tìm lại được cảm giác an toàn.
Nàng đi tới, thấy chàng trai áo đen vẫn ngồi dưới tàng cây. Lê Sương khoanh tay híp mắt quan sát hắn: "Ngươi rốt cuộc là ai, mục đích là gì?"
Chàng trai ngửa đầu, ánh mắt màu đỏ yêu nghiệt dưới ánh trăng lại hết sức sạch sẽ: "Ngươi muốn thành thân sao?"
Lê Sương hơi ngạc nhiên, chân mày cau lại: "Làm sao ngươi biết?"
"Ta nghe nàng nói." Chàng trai đơn giản mang vấn đề trả lại cho nàng, lại nói: "Ta cũng biết lập gia đình ý."
Lê Sương chân mày cau lại, ánh mắt sắc bén như đao: "Ai quan tâm ngươi có biết hay không, nói, ai đem chuyện này nói cho ngươi."
Nàng ngồi xổm xuống, nắm lấy một cái vạt áo của chàng trai, nhìn thằng vào đôi mắt hắn, giống như tra hỏi gian tế mà quân địch phái tới vậy.
Nàng để cho lão quản gia trở về gởi lời cho cha việc hôn sự, là lúc Lê Đình sắp rời đi, vô tình bị nó nghe thấy nói toạc ra ngoài, lúc ấy bọn họ đứng ở trước cửa của Trường Phong doanh, bên trong Trường Phong doanh tất cả là trại lính của quân sĩ, mà bên ngoài lại là một mảnh đất trống của Bắc Đại, không có chỗ nào cho người ẩn thân.
Hắn, nếu có thể biết nàng nói lời này, nhất định là ở trong quân doanh có một tên gian tế, khả năng chính là...
"Ngươi gả cho ta đi."
Chàng trai bỗng nhiên bình tĩnh nói một câu như vậy, không chút nào khẩn trương, ánh mắt lại vô cùng bình thản, bình thản như vừa mới nói...
Nhìn xem, tối nay bóng đêm thật đẹp.