Chương 43: Minh chủ võ lâm (nhất)

Minh chủ võ lâm (nhất)

Xuống núi đi đước mấy dặm, nàng nghe thấy tiếng nước, nhìn thấy lửa và lều trại. Tiếng nước là phát ra là từ nước chảy xuống trên vách núi. Dưới vách núi là một cái hồ trong xanh, ban ngày sẽ phản xạ lại màu xanh của bầu trời. Nhìn ban đêm, mặc dù không rõ nhưng hai bên bờ cỏ vẫn bay ra nhiều con đom đóm thản nhiên khiêu vũ giữa vùng sông nước, tựa như mộng ảo.

Sư phụ nàng quả nhiên là lịch sự tao nhãn, ôm cây đợi thỏ cũng lựa nơi sông núi hữu tình thế này.

Từ trên cây nhảy xuống phía trước, nàng sờ cái túi bên hông, lấy ra hai viên xuân dược sét đánh vô địch vũ trụ mà nàng đã cẩn thận nghiên cứu trên núi Cao Ngạo. Khi Phàm hỏi nàng làm cách này để thu phục Kim Nhật Lãng thì mặt nàng cũng đỏ như bây giờ.

Nhìn trước mắt, ngoại trừ việc vui vẻ với hắn có thể gọi sư phụ trở về, nàng không còn biện pháp nào khác.

Mang xuân dược giấu trong túi, nàng ngừng thở thả người nhảy xuống, khi chạm đất lại đυ.ng vào một nhánh cây.

Có tiếng nam tử từ trong lều trại truyền ra: “Ai?”

Nàng vốn tưởng rằng sẽ có Bình Ba và Nguyệt Ảnh nhảy ra đón nàng, nhưng đợi nửa ngày chỉ có Kim Nhật Lãng thản nhiên từ trong lều đi ra, đôi mắt không gợn sóng nhìn nàng.

“Liên Tống.” Hắn liếc mắt một cái nhận ra nàng.

Liên Tống cười hì hì tháo mặt nạ ở bên ngoài ra, rũ mắt xuống lấy lại bình tĩnh, tự nói với bản thân người trước mắt không phải là sư phụ của nàng, hắn chỉ là kẻ điên máu lạnh tim lạnh với dã tâm bừng bừng.

Lộ ra nụ cười thoải mái, nàng nói: “Sư phụ, đã lâu không thấy.”

Hắn nói: “Ta không phải sư phụ của ngươi.”

Nàng nói: “Ta cũng không phải nói với ngươi.”

Hắn cười nói: “Ngươi không bao giờ còn có thể nói với hắn.”

Nàng cứng đờ hỏi: “Ngươi đã làm gì sư phụ của ta?”

Hắn cười to, đi đến bên người nàng, thân mật vén tóc trên nàng nói: “Ngươi xác định là ngươi yêu sư phụ sao?”

Nàng hỏi: “Ngươi có ý tứ gì?”

Hắn nói: “Từ khi sư phụ ngươi bắt đầu động tình với ngươi, ta đã sinh sôi ở trong lòng hắn. Khi cảm xúc của hắn dao động, ta sẽ ngẫu nhiên hiện ra. Mà người duy nhất có thể làm cảm xúc của hắn dao động, chính là ngươi. Cho nên, từ mười năm trước ngươi cùng hắn sớm chiều ở chung, thì có hơn một nửa thời gian là đối mặt với ta.”

Liên Tống mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn, đồng thời cũng cảm thấy ý tứ của hắn khi nói những lời này không chỉ có như vậy.

Nàng hỏi: “Thì tính sao?”

Hắn nói: “Thật ra ngươi cũng hiểu được, kỳ thật ngươi cũng có yêu ta. Điều này khiến ta thỏa mãn.”

“Có yêu thì thế nào?” Nàng trừng mắt nói với hắn: “Dù sao hiện tại, giờ phút này, người ta yêu tuyệt đối không phải ngươi.”

Mắt hắn chợt lạnh, trong mắt nổi lên băng sương.

“Hiện tại, giờ phút này, ta cũng không để ý đến tình yêu của ngươi.”

Hắn xoay người nói: “Nói đi, ngươi mạo hiểm tới đây tìm ta là có chuyện gì?”

Nàng chuyển tới trước mặt hắn nói: “Đương nhiên là tới dò hỏi quân tình.”

Hắn cúi đầu nhìn nàng nói: “Trở về nói cho bọn họ. Ta không có mười vạn đại quân, cũng không có ba đầu sáu tay. Nhưng mà, nếu ba ngày sau bọn họ không giao ra một võ lâm minh chủ quyết đấu với ta, ta nhất định sẽ san bằng Thiếu Lâm thành bình địa.”

Nàng bị sự thô bạo trong mắt hắn đâm trúng tim, đau lòng nói: “Ngươi muốn gϊếŧ họ dễ như trở bàn tay, cớ sao lại xem bọn ta như những con chuột mà chơi đùa?”

Hắn nói: “Ta đã vô địch thiên hạ, nếu không tìm chút niềm vui thì còn có ý nghĩa gì!”

Liên Tống oán thầm nói, thật sự là người điên.

Như nhìn thấy suy nghĩ của nàng, hắn lơ đễnh cười nói: “Tốt lắm nha đầu, ngươi tới có mục đích gì cứ nói thẳng đi. Dù sao ngươi cũng là người ta cùng đồng giường cộng chẩm, ta sẽ không gϊếŧ ngươi.”

Liên Tống chần chờ trong chốc lát, nhìn thác nước phía xa xa, làm như đang trông thấy chuyện cũ.

“Ngươi đã quên, hôm nay là sinh nhật của ngươi.” Nàng nói, “Ngươi từng nói với ta, từ lúc nhà tan cửa nát đến Cao Ngạo sơn, ngươi chưa từng trải qua sinh nhật. Nghe ngươi nói thế ta liền để ý trong lòng, có một năm sinh nhật của ngươi, ta đã chuẩn bị rượu cùng thức ăn để chúc mừng. Ngươi uống rất vui vẻ, sử dụng khinh công mang ta đến Trúc Vong Nhai ngắm trăng. Không phải mười lăm, ánh trăng không tròn, ta hỏi ngươi có gì đẹp mà xem. Ngươi cười ha ha nói, nói trong lòng của ngươi đã có một vầng trăng tròn, nhìn cái gì cũng thấy viên mãn.”

Khi đó nàng khi biết sư phụ động tâm với mình, nàng căn bản cũng không biết cái gì gọi là động tâm. Nhìn mặt sư phụ đỏ hồng, mặt nàng cũng nóng lên, nàng lại nghĩ là do uống rượu.

Cùng một ngày này nhiều năm sau, bọn họ đứng dưới ánh trăng, nàng đã hiểu tình là gì, nhưng sự viên mãn lúc trước đã không còn nữa.

Kim Nhật Lãng nhìn ánh trăng cảm thán: “Nếu ngươi không nói, ta thật không nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của ta. Như vậy đi, ta đi lấy rượu, cùng uống với ngươi mấy chén.”

Kim Nhật Lãng rất có hứng thú, nhanh chóng lấy từ trong lều ra một vò rượu cùng hai cái chén. Vò rượu mở ra trong gió, một mùi hương nồng đậm lan tràn. Hắn rót đầy chén rượu, cạn ly cùng Liên Tống.

Liên Tống uống rượu nên nóng dần lên. Gió trong núi quất vào mặt thật thích thú.

Kim Nhật Lãng nheo lại mắt nói: “Lại nói tiếp, ngươi chỉ cùng ta trải qua một lần sinh nhật kia. Sau vài năm, hoặc là ngươi mất trí nhớ, hoặc là nhảy xuống vách núi, chúng ta quen biết mười năm, gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.”

“Vâng... Đúng vậy...”

Liên Tống thỉnh thoảng lên tiếng trả lời, giống như ở trong lòng đang hồi tưởng lại chuyện xưa, thật ra là nàng đã bí quá hóa liều, ngón tay giữa lặng lẽ nghiền xuân dược thành phấn bỏ vào vò rượu.

“Mà ngươi vốn không nên nhận tất cả những chuyện này. Ngươi không hận sao, không hận giang hồ này sao?”

Hắn nghiêm túc hỏi nàng.

Khi hắn nhìn nàng, nàng thu tay, ho nhẹ một tiếng: “Nên hận hay không nên hận ngươi đều gϊếŧ, nói lại những chuyện này còn có ý nghĩa sao?”

Kim Nhật Lãng cảm thán nói: “Quả thật ngươi đã trưởng thành không ít. Ta nghĩ sư phụ của ngươi chắc chắn không thể tưởng tượng được, có một ngày ngươi cùng hắn lại như bằng hữu ngồi dưới trăng, đối ẩm tâm tình. Cuộc đời thật sự là bất ngờ.”

Liên Tống nói: “Ta cũng không tưởng tượng được là sẽ có hôm nay.”

Kim Nhật Lãng một lần nữa nâng chén rượu: “Ngươi nói xem, nếu võ lâm đồng đạo của ngươi nhìn thấy hai người chúng ta nói chuyện vui vẻ như thế này, sẽ có suy nghĩ thế nào?”

Liên Tống cảnh giác nhảy lên, nhìn về phía sau xem xét.

Kim Nhật Lãng nói: “Đừng khẩn trương, không ai đi theo ngươi.”

Liên Tống buông lỏng.

Kim Nhật Lãng khinh thường nói: “Ngươi làm chưởng môn của Thục Sơn là tốt rồi, cần gì phải để ý đến cái nhìn của đám võ lâm chính đạo kia.”

Liên Tống nói: “Không phải tất cả bọn họ đều ra vẻ đạo mạo. Chưởng môn Viên Đại Bằng của Không Động từng cứu giúp rất nhiều người trong thiên tai, nhân dân địa phương rất cảm phục hắn. Chưởng môn trước kia của Hoa Sơn trước khi bị các ngươi gϊếŧ cũng là hào kiệt trừ bạo an dân. Tĩnh Dật sư thái chưởng môn của Hằng Sơn hằng năm đều cứu giúp người. Có rất nhiều môn phái mặc dù không có sự tích gì đặc biệt nhưng cũng không hại người. Chỉ là vì họ phản đối ngươi, nên ngươi gϊếŧ họ sao?”

Kim Nhật Lãng nói: “Ta mời ngươi uống rượu, không phải muốn nghe người dạy dỗ ta.”

Liên Tống buông chén rượu, lạnh lùng nói: “Ta với ngươi uống rượu, cũng không muốn dạy dỗ ngươi.”

Kim Nhật Lãng nhìn chén rượu của nàng, lại nhìn ánh mắt của nàng. Nàng chột dạ cúi đầu.

Hắn hỏi: “Bỏ vào trong rượu cái gì?”

Nàng cúi đầu không nói.

Lòng bàn tay của hắn chợt nóng, tinh thần tan rã, thần sắc cúi đầu của nàng trong mắt hắn mềm mại đáng yêu không thôi.

“Xuân dược?” Hắn hỏi.

Nàng nói: “Là... Là xuân dược sét đánh vô địch vũ trụ…”

Hắn chẳng những không tức giận, ngược lại cười rộ lên.

Nàng nghe hắn cười hoảng hốt hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Trên trán hắn toát ra một lớp mồ hôi, ánh mắt đầy sương mù nói: “Vì gạt ta uống xuân dược, ngươi không tiếc hi sinh chính mình uống theo ta?”

Nàng nói: “Đúng vậy. Muốn gạt ngươi, nói dễ hơn làm.”

“Ngươi cũng biết, muốn gạt ta, nói dễ hơn làm.”

Hắn dùng tay áo lau đi cái trán đầy mồ hôi, sương mù trong ánh mắt bỗng nhiên biến mất.

“Ngươi không có việc gì?” Nàng kinh ngạc hỏi, nhưng lúc này, xuân dược trên người nàng bắt đầu phát tác, toàn thân khô nóng.

Hắn đồng tình nhìn nàng. Nàng cầm lấy áo rất muốn kéo xuống, dựa vào ý chí giãy dụa cái đầu đầy mồ hôi.

“Ngươi đã quên ta bách độc bất xâm sao?”

“Ta, ta hạ xuân dược chứ không phải độc dược.”

“Ta biết y thuật của ngươi cao minh, y thuật của ta so với ngươi cũng không thấp” Hắn hảo tâm vén mái tóc ẩm ướt trên trán nàng nói: “Khi lấy chén rượu đi ra, ta đã bôi vào chén Bằng Phách Tử của hàn tính rất mạnh, xuân dược là nhiệt tính, gặp phải Băng Phách Tử sẽ bị triệt tiêu.”

“Nhưng mà sao ngươi biết ta sẽ hạ xuân dược?”

“Trên đời này, người hiểu biết ngươi nhất còn có ai ngoài ta!” Hắn nâng cằm nàng lên nói: “Ta là sư phụ của ngươi, ngươi là đồ đệ của ta, cho dù như thế nào đi nữa, ngươi cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ta.”

Ánh mắt của nàng tan rã, toàn thân cao thấp bị lửa thiêu rất khó chịu, vươn tay nói: “Cho ta…Băng Phách Tử.”

Hắn cười nói: “Dám can đảm ám toán sư phụ, đương nhiên phải để ngươi chịu đau khổ một chút. Ở đây này mà suy nghĩ cho tốt.”

Hắn mang vò rượu xoay người trở vào lều.

Nàng cố gắng hết sức đứng lên đuổi theo hắn hai bước rồi gục bên người hắn, ôm lấy thắt lưng của hắn từ sau.

“Chớ đi, sư phụ...” Nàng cảm thấy thanh âm của mình phát ngấy.

Kế này là sắc dụ. Tuy rằng hắn không trúng xuân dược, nhưng nàng không tin một cô nương lúc này mềm nhũn cầu khẩn mà trong lòng hắn lại không loạn.

“Sư phụ...” Nàng gọi hắn thêm một lần, trong lòng cảm thán sao nàng có thể đến tình huống này, phải hi sinh sắc tướng mới có thể lọt vào mắt xanh của sư phụ, vì hòa bình võ lâm sao?

Nghe Liên Tống gọi, Kim Nhật Lãng không động tình chút nào, hắn cầm lấy hai cái tay ôm trên lưng kéo nàng đến trước ngực.

Đôi mắt trong suốt nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướŧ áŧ.

Nàng dán lên người hắn, uyển chuyển ôn nhu hỏi hắn: “Sư phụ, người…Không muốn cùng đồ nhi hoan hảo sao? Những gì trước kia người đã quên rồi sao?”

Khi nàng nhắc tới, trong mắt Kim Nhật Lãng đủ loại cảm xúc. Hắn nhớ rõ tình cảm muốn nói lại thôi khi họ còn là thầy trò, nhớ rõ sau khi nàng mất trí nhớ, hắn nản lòng thoái chí tuyệt vọng. Càng nhớ rõ khi nàng nhảy xuống vách núi, trong tai hắn nghe được thanh âm đất trời sụp đổ từ đáy lòng.

Hắn ôm lấy hai gò má của nàng, ôn nhu nhìn nàng nói: “Nếu ngươi có thể vô tâm vô tư tiêu sái như trước đây thì thật tốt.”

Nàng gắt gao ôm cổ hắn hỏi: “Vì sao?”

“Như vậy, ngươi mới có thể nhận ra sự thật…” Hắn cúi đầu lướt qua đôi môi của nàng nói: “Sư phụ ngươi đã không còn ở trên cõi đời này.”

Nàng hôn hai gò má của hắn nói: “Không sao, qua đêm nay hắn sẽ xuất hiện. Ai nha!”

Thân thể của nàng bỗng nhiên nhẹ bẫng, nàng bị hắn nhấc lên ném vào trong hồ nước lạnh như băng.

Hồ nước không sâu, nhưng tứ chi của nàng vô lực, giãy dụa hồi lâu mới có thể đứng vững trong hồ nước.

“Ngươi, ngươi...” Nàng lau khuôn mặt đầy nước, nói không nên lời.

Kim Nhật Lãng ngồi xổm bên bờ, trong mắt lộ ý cười, nói: “Đây là hồ nước lạnh trăm năm, ngâm một chút sẽ giúp ngươi giải trừ xuân dược trên người.”

Nàng vừa tức vừa vội. Tức là hắn mang nàng ném, vội là xuân dược lợi hại trên người nàng không phải ngâm nước lạnh là có thể giải.

“Đây, đây không phải là xuân dược bình thường.” Răng nàng run lên nói: “Đây là sét, sét đánh vô địch, vô địch vũ trụ, vũ trụ xuân, xuân dược…”

“Nga, như vậy a.” Hắn trêu tức cười nói: “Xem ra nửa khắc chắc không thể giải được, vậy ngâm thêm vài canh giờ đi.”

“Ngươi...”

“Ha ha...”

Hắn cười lớn, cầm lấy vò rượu phất tay áo bỏ đi.

Minh chủ võ lâm (nhị)

Nàng nhìn một thân quần áo đỏ tươi của hắn biến mất trong tầm mắt, nhất thời cảm thấy bốn phía đều vắng lặng xuống. Đom đóm cũng không thấy, gió lạnh nơi ngọn núi thổi qua, trong mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng dã thú lui tới.

Một mình đứng trong nước trong lòng nàng không tránh khói e sợ. Nàng mở mắt ta, nhìn cái lều của hắn cách đó không xa thì sự sợ hãi đã bớt đi một ít. Nàng biết, tuy rằng hắn không phải là sư phụ trước kia, nhưng chắc chắc hắn đối với nàng còn chút nhớ nhung, nếu nàng có nguy hiểm, tuyệt đối hắn sẽ không thấy chết mà không cứu.

Trong lòng yên ổn hơn một ít, nàng thong thả đi đến nơi cạn hơn ở trong hồ, ngồi xuống, nước chạm đến đầu vai. Kim Nhật Lãng nói đúng, hồ nước lạnh trăm năm này có thể giải xuân dược trên người nàng. Giờ phút này, nàng đã thấy thần trí nhẹ nhàng khoan khoái, trên người không còn cảm giác nóng rực.

Tịnh tâm ngồi một canh giờ, khí nóng trong người dần dần tản ra chưng nước bốc hơi, hơi nước lượn lờ bay xung quanh.

Lại thêm một canh giờ nữa đi qua, xuân dược trên người đã giải xong. Nàng đi lên từ trong làn nước, nhưng vừa cử động đã choáng váng không thể đứng lên được. Nằm trong chốc lát, nàng nhìn lên bầu trời.

Sao Bắc Đẩu lóe sáng, màn đêm dày đặc.

Cần phải có chút lửa để hong khô quần áo. Nàng đứng lên, muốn đi tìm củi nhóm lửa.

Kim Nhật Lãng từ xa ôm củi tới. Hắn nhóm lửa bên chân nàng, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên.

“Hôm nay ta thật sự là ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo a.” Nàng ngồi bên đống lửa tự giễu.

Hắn ném cho nàng bầu rượu để nàng làm ấm người.

“Đời này, ngươi không có cơ hội thắng ta.” Hắn tự tin nói.

“Đúng vậy.” Nàng uống một ngụm rượu, nghĩ đến khi nãy bị hắn bỏ rơi trong lòng lại thấy khổ sở. Nhìn hắn gần trong gang tấc nhưng lòng xa vời vợi, nàng chảy nước mắt nói: “Ta yêu ngươi, cho nên ta thua.”

Trong chốc lát, nàng nghĩ lại, cảm thấy những lời này không đúng. Nàng lau nước mắt oán hận nói: “Không phải ta bại bởi ngươi, ta là thua sư phụ của ta. Ta nhất định phải đánh bại ngươi đổi lấy sư phụ ta trở về!”

Hắn miễn cưỡng nhìn nàng: “Ngươi định làm thế nào để đánh bại ta?”

Nàng nói: “Ta muốn đi tranh minh chủ võ lâm, ta muốn luyện thành thần công tuyệt thế để đánh bại ngươi!”

Hắn thản nhiên cười: “Nếu ngươi cũng có thể giành được chức minh chủ võ lâm thì Thiếu Lâm Tự cùng một những danh môn chính phái kia thật sự là một đám giá áo túi cơm.”

Trong lòng nàng không phục nói: “Ngươi đừng khinh thường ta, ta đã luyện được võ công.”

Hắn lại miệt thị: “Thất Tu kiếm pháp mặc dù không tồi, nhưng ở trước mặt ta thì không thể nào chịu nổi một kích.”

Nàng ngạo nghễ nói: “Nếu ta có thể trong một thời gian ngắn học Thất Tu kiếm pháp thì những môn võ công khác cũng không thành vấn đề.”

Hắn nói: “Ngươi và ta đều là kỳ tài luyện võ. Đáng tiếc, ngươi là nữ nhi. Võ công tuyệt thế thiên hạ đều là dành cho nam nhân. Có lẽ ngươi có năng lực thắng ta, nhưng chỉ sợ không có cơ hội.”

Tuy rằng hận người này nhưng hắn nói nàng có năng lực thắng hắn vẫn làm nàng giật mình cảm kích. Nàng quả thật có thể thắng hắn sao? Có thể thắng được sư phụ võ công cái thế, sư phụ vĩnh viễn cao cao tại thượng này sao? Điều này trước kia ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ, bây giờ ý nghĩ này khiến nàng hưng phấn hẳn lên.

Không phải Thiếu Lâm Tự sẽ mang “Tẩy tủy kinh” ra sao, sao nàng không thừa dịp này bắt lấy Tẩy tủy kinh. Ba ngày cho đến năm ngày sẽ có thành tựu thì với tư chất như nàng, không chừng chỉ cần một ngày. Đến lúc đó, nếu võ công có thể thắng Kim Nhật Lãng thì nàng cần gì xuân dược, chỉ cần nàng thu phục hắn, vậy không phải “Muốn làm gì thì làm” sao?

Tóm lại, chỉ cần có thể đem sư phụ trở về, cái gì nàng cũng có thể làm.

“Ngươi chờ đó.” Nàng kích động đứng lên nói: “Nhất định ta phải giành được chức minh chủ võ lâm, nhất định cùng ngươi quyết đấu.”

Nói xong, nàng khẩn cấp xoay người.

Hắn nhìn nàng đi ba bước kêu lên: “Chậm đã.”

Nàng dừng lại nhìn hắn.

Hắn nói: “Không ai có thể ngăn cản ta xưng bá võ lâm, bao gồm cả ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn quyết đấu với ta, tuyệt đối ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Ngươi đừng không biết tự lượng sức mình.”

Nàng ngẩng đầu cười nói: “Ngươi không cần phải hạ thủ lưu tình với ta. Vừa vặn cơ hội này, hai người chúng ta so chiêu, xem ai mới là kỳ tài luyện võ đệ nhất thiên hạ.”

“Tốt.” Hắn nâng chén với nàng: “Ta mỏi mắt mong chờ, chờ đợi ngày ngươi quỳ xuống nhận thua.”

Ánh mắt khinh thị của hắn khiến toàn thân nàng khó chịu, giống như rơi vào một cái bẫy, bị trói chặt giãy dụa muốn thoát lại thoát không ra. Không muốn lại bị hắn liếc nhìn nữa, nàng phi thân xẹt qua cành lá, biến mất giữa cây rừng.

Trước khi hừng đông Liên Tống đã trở lại Thiếu Lâm Tự, cuộc tỷ võ vẫn còn tiếp tục. Nàng tránh mọi người trở về phòng của mình.

Lâm Thiên Hàn ngồi ở trên giường, nàng dùng ám hiệu với hắn, hắn nghe được âm thanh thì xuống giường mở cửa.

Nàng vừa vào cửa liền hỏi: “Không ai phát hiện chứ?”

Lâm Thiên Hàn nói: “Không có.”

Liên Tống thở dài một hơi. Nhìn lại vào phòng thì thấy trên giường có một người đang ngáp dài.

“Ta nói ngươi, xuống núi chơi cũng không mang ta theo.” Diêu Kim xoa mắt nói.

Liên Tống nhìn kỹ lại, Hiên Viên Bất cũng ngủ trên giường, Ngàn Vạn Lý thì ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Lâm Thiên Hàn hỏi: “Chuyện của ngươi thế nào rồi?”

Vẻ mặt Liên Tống cô đơn. Trong lòng Lâm Thiên Hàn biết nàng không có thành công, không truy hỏi thêm nữa.

Liên Tống cũng không nghĩ giải thích, nói với mọi người trong phòng: “Thừa dịp các ngươi đều ở đây, ta muốn nhờ một việc. Ta muốn tham gia lần luận võ lần này. Những gì học ở vài năm trước ta không còn nhớ rõ.”

Diêu Kim ngoáy lỗ mũi nói: “Sao bỗng nhiên lại muốn đi tranh võ lâm minh chủ, chẳng lẽ ngươi muốn quyết đấu với Kim Nhật Lãng?”

“Đúng vậy. Ta chẳng những muốn cùng hắn quyết đầu mà ta còn muốn thắng hắn.”

“Ai u.” Diêu Kim kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa đã ngoáy lủng cái lỗ mũi của mình: “Ta không có nghe lầm đi nha đầu. Ngươi muốn thắng hắn sao? Hắn là Kim Nhật Lãng a. Trong một đêm toàn bộ cao thủ võ lâm đều chết trong tay hắn a! Làm sao ngươi có thể thắng hắn?”

Liên Tống sống nửa đời này, chưa bao giờ nghĩ tới việc so sánh cao thấp với ai. Nàng sống đạm bạc không ham muốn, tùy người ta nói nàng cái gì, cho dù có làm nhục hạ thấp nàng đi nữa nàng cũng không thèm để ý. Nhưng lần này, nghe xong lời của Diêu Kim, nàng lại tức giận.

“Ngươi nhớ hắn năm đó, vậy ta ở đâu?” Nàng bất giác mà cao giọng: “Ta cũng từng có võ công cái thế, ta cũng từng một người đối kháng mấy trăm cao thủ võ lâm. Chẳng lẽ chỉ vì ta là nữ tử, cho nên dù ta học võ công cao tới trời thì cũng nhất định không bằng hắn sao?”

Ngoại trừ Hiên Viên Bất, những người khác đều yên lặng nhìn nàng, coi nàng như người xa lạ.

Diêu Kim nói: “Nha đầu, ngươi cũng nhập ma rồi sao?”

Liên Tống xoay người nói: “Ta không có nhập ma. Chỉ là trong lòng bị đè nén. Chuyện trước khi rơi xuống vách núi không nhắc tới. Từ ngày ta trở về, người giang hồ biết ta thì đều khinh thường ta, không biết ta cũng không để ta vảo mắt. Hiện tại những người đang đánh nhau ngoài kia, có mấy người thật sự tôn trọng ta!”

Càng nói càng tức giận, nàng cắn môi, ổn định cảm xúc mới nói tiếp: “Như thế cũng cho qua đi, bọn họ cũng không cần phải coi trọng ta, ta cũng không quan tâm. Nhưng mà…Nhưng mà, ngay cả hắn cũng như thế. Ngay cả hắn cũng xem thường ta!”

Trong đầu Liên Tống vang lên lời nói của Kim Nhật Lãng---

“Ngươi không thoát được lòng bàn tay của ta.”

“Có lẽ ngươi có năng lực thắng ta, nhưng đáng tiếc ngươi không có cơ hội.”

“Ta chờ ngày đó ngươi quỳ xuống nhận thua.”

Lời nói của hắn làm nàng cảm thấy, nàng quyết chiến không phải là vì cứu sư phụ đã nhập ma mà là vì lòng tự trọng của nàng. Nàng không muốn bị hắn khinh thị!

Diêu Kim nghe ra điều lạ thưởng ở trong đó, hắn duỗi tay duỗi chân, duỗi thắt lưng nói: “Xem ra ngươi ra đi lần này, chẳng những không hoàn thành công việc mà còn bị sư phụ của ngươi kích một tướng a. Khiến một cô nương sống đạm bạc không tranh cầu hai mươi năm phát ra dã tâm.”

Liên Tống nắm chặt tay nói: “Cho dù thế nào đi nữa, ta muốn thắng hắn.”

Lâm Thiên Hàn nói: “Vì sao hắn lại kích tướng ngươi, không phải ngươi trúng kế gì của hắn chứ?”

Lời của Lâm Thiên Hàn nhắc nhở Liên Tống, nàng cẩn thận tỉnh táo mà suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng.

Nàng ba phần hoài nghi bảy phần xác định nói: “Hắn từng nói với ta, trong võ lâm hiện tại không có đối thủ của hắn, khiến hắn thấy không thú vị. Mà ta là đồ đệ mà hắn nhìn từ nhỏ đến khi lớn lên, biết ta có khả năng luyện võ thiên phú. Trong những người đang ở trên Thiếu Lâm này, người duy nhất hắn chưa từng đánh nhau qua chính là ta. Vì muốn sảng khoái một trận, hắn bức ra tiềm lực của ta, có lẽ vì thế mới khích tướng ta.”

Nàng vừa nói xong những người này đều gật đầu.

Diêu Kim bắt chéo chân lên nói: “Sư phụ của ngươi a, càng ngày càng biếи ŧɦái.”

Nên nghĩ nên nói, cũng đã nói, về cái khác nàng không quan tâm hết được. Chỉ còn hai ngày nữa để giao thủ với Kim Nhật Lãng, nàng phải nắm chặt thời gian.

“Việc này không nên chậm trễ, các ngươi dạy ta võ công đi.”

Diêu Kim nhìn Lâm Thiên Hàn, Lâm Thiên Hàn nhìn Ngàn Vạn Lý. Ngàn Vạn Lý lại không tỏ thái độ.

Liên Tống hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì khó xử sao?”

Lâm Thiên Hàn nói: “Không phải chúng ta không giúp ngươi. Chỉ là ngươi đã quên sao, trải qua nhiều tai biến, ngươi đã không còn là Thực Dương đồng tử. Mấy người chúng ta luyện võ công không giống nhau, nội lực tâm pháp biến hóa kỳ lạ quái dị. Ngươi dùng tâm pháp của Thục Sơn tu luyện nội lực, những gì chúng ta dạy chắc chắn ngươi không thể học được.”

Liên Tống bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, ta lại quên mất điều này.Chẳng lẽ ta lại phải phế võ công thêm một lần nữa?”

Diêu Kim bĩu môi nói: “Ngươi đừng có ngốc nữa. Phế võ công không có dễ dàng như thế. Nếu không phải sư phụ ngươi có nội lực mạnh mẽ để che chở, một lần phế võ công kia nhất định sẽ tổn thương gân cốt của ngươi.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Dễ lắm.” Ngàn Vạn Lý bỗng nhiên mở miệng nói: “Biện pháp ở ngay trước mắt.”

Liên Tống hỏi: “Biện pháp gì?”

Ngàn Vạn Lý nói: “Thiên ngoại phi tiên.”

“A.” Diêu Kim vỗ tay hoan nghênh nói: “Sao ta lại không nghĩ tới. Ngươi tu tâm pháp của Thục Sơn, hơn nữa Thiên ngoại phi tiên khẳng định là võ công tuyệt thế. Loại võ công này tuy rằng ta chưa thấy qua, nhưng đã sớm nghe nói, là võ công đệ nhất thiên hạ, nói không chừng ngay cả Lưu Phương thần công của sư phụ ngươi cũng kém xa.”

Liên Tống do dự: “Thiên ngoại phi tiên là tuyệt môn độc học của Thục sơn, đệ tử Thục Sơn xem nó như sinh mạng mà bảo vệ, bọn họ sẽ không đồng ý chưởng môn tạm thời như ta tu luyện đâu.”

Diêu Kim chụp cái bàn nói: “Bọn họ không đồng ý, ngươi liền cướp a!”

Diêu Kim còn muốn nói thêm điều gì, Lâm Thiên Hàn dùng động tác ra hiệu chớ có lên tiếng. Giữa yên lặng, Liên Tống nghe được tiếng bước chân rất nhỏ bên cửa sổ. Quay người lại đã không thấy những người ở trong phòng. Hiên Viên Bất vốn dĩ nằm trên giường, nay cũng chỉ còn chăm đệm hỗn loạn.

Gần như là cùng lúc đó, có người gõ cửa nói: “Chưởng môn, người tỉnh rồi sao?”