>Đám người Diêu Kim ngồi chờ ở dưới chân núi, nhìn thấy xa xa có bóng đen, tưởng là Huyền Tông Môn phát hiện hành tung của họ, ai cũng đều chuẩn bị chiến đấu. Thấy rõ là Tô Triều Sinh, Diêu Kim kinh ngạc nói: “Sao lại về nhanh như vậy?” Hắn nghĩ rằng Tô Triều Sinh vụиɠ ŧяộʍ đi vào ẩn nấp trong Huyền Tông Môn, nhất định phải vất vả một phen mới có thể cướp được người.
“Đừng nhiều lời, đi mau.” Tô Triều Sinh đem Liên Tống ném vào xe ựa. Đoàn người giả dạng làm thương nhân, vội vã đánh xe ngựa đi.
Thân hình của Cầu Hải nhỏ, giả dạng làm đầy tớ ngồi bên ngoài đánh xe ngựa.
Trong xe có Diêu Kim, Tô Triều Sinh cùng Liên Tống.
Liên Tống mềm yếu dựa vào cửa kính xe, vẻ mặt lã chã.
Diêu Kim cười hì hì nói: “Nha đầu, chúng ta lại gặp nhau.”
Liên Tố khụt khịt, không đáp.
“Làm sao vậy?”
Diêu Kim buồn bực, nha đầu kia thường xuyên tươi cười, dáng vẻ không lo không sầu, sao hôm nay lại khác như vậy.
Tô Triều Sinh đem chuyện nhìn thấy ở Huyền Tông Môn nói cho Diêu Kim nghe.
Ánh mắt Diêu Kim ẩm ướt nói: “Kim Nhật Lãng thật có tình có nghĩa.”
Nghe được tên sư phụ, Liên Tống lại khóc to ra.
“Ai, ngươi đừng khóc a.” Diêu Kim an ủi nói, “Sư phụ ngươi trở về không nhất định sẽ chết mà.”
Liên Tống khóc cà thêm lợi hại.
Diêu Kim tự tát mình.
“Đừng nói nữa.” Tô Triều Sinh nhàn nhã nói: “Tiểu nha đầu vô tâm vô phế như nàng thì biết cái gì, để nàng khóc đủ thì sẽ quên đi.”
Xe ngựa mang theo tiếng khóc thê lương của Liên Tống chạy như bay trên con đường hoang vắng, ngọn cờ của Huyền Tông Môn dần biến mất ở sau ngọn núi.
Hang ổ Thương Thiên Giáo ở Gia Nam.
Chợ búa hòa bình, nhân dân thuần phác, không thể nhìn ra được trong tòa thành bình thường thế này lại ẩn giấu một tổ chức ma giáo mà võ lâm gia hồ nghe tên đã sợ mất mật.
Đi về phía ngoại thành, có một nơi sông núi hữu tình, nhìn từ xa xa đã thấy nhà cửa.
Diêu Kim hỏi: “Muốn che mắt của nàng lại không?”
Tô Triều Sinh cúi đầu nhìn Liên Tống nói: “Nàng trúng Mê Tiên Cổ, mỗi tháng phải cần giải dược của chúng ta để sống, ta nghĩ nàng không có lá gan kia.”
Liên Tống không nói lời nào, cũng không cười.
Ba người dẫn theo Liên Tống tiến về phía ngôi nhà.
Ngàn Vạn Lý ở đại sảnh chờ đợi. Nhìn thấy người rốt cuộc đã trở lại thì cao hứng chào đón. Khuôn mặt của hắn vẫn trắng bệch dọa người như trước, hiện lên tơ máu dữ tợn. Nhưng Liên Tống đối mặt với hắn cũng không sợ hãi.
“Thì ra là ngươi.” Ngàn Vạn Lý nhe răng cười nhìn Liên Tống.
Liên Tống nhìn thẳng hắn.
“Ngươi khô sợ ta?” Ngàn Vạn Lý cười: “Rốt cục cũng có tiểu nha đầu không sợ ta. Có phải gần đây ta đã trở nên anh tuấn hơn không?”
Diêu Kim ghét bỏ nhún nhún cái mũi: “Cái mặt xấu ngàn năm không thay đổi kia còn nói anh tuấn? Ta nói cho ngươi, nha đầu kia chính là đứa ngốc.”
“ốc?” Ngàn Vạn Lý nhìn trái nhìn phải Liên Tống nói: “Ngốc, thật đá tiếc. Nhưng mà chỉ cần có thể chữa trị cho giáo chủ, không quan tâm nàng ngốc hay không.”
“Giáo chủ thế nào?” Tô Triều Sinh hỏi.
Ngàn Vạn Lý nói: “Vẫn thế. Có thể mở mắt, có thể ăn, chỉ là không thể tích tụ nội lực.”
“Việc này không thể chậm trễ, ngày mai chúng ta thử xem sao.” Tô Triều Sinh kêu một đầy tớ nhỏ đến, chỉ vào Liên Tống: “Ngươi dẫn nàng đi, dàn xếp cho tốt.”
Đầy tớ nhỏ theo lời dẫn Liên Tống đi xuống.
Từ Cao Ngạo Sơn đến Giang Nam, Liên Tống cứ mơ hồ. Đầy tớ nhỏ mang nàng vào một căn phòng, để lại nàng một mình. Nàng ngồi đến khi trời tối. Trong đầu vẫn chỉ là hình ảnh của sư phụ quay lưng đi.
Ngày thứ nhất, thánh sử Thiên Thương Giao tề tựu, thay phiên rót chân khí vào cơ thể nàng. Bốn cỗ chân khí trong cơ thể nàng nhanh chóng dung hợp vào nhau. Bọn họ hỏi nàng: “Như thế nào?”
Nàng đáp: “Không có gì.”
Vài người kinh ngạc. Tô Triều Sinh cảm thấy buồn cười. Nếu là người khác, nhiều cỗ chân khí khác nhau đi vào cơ thể thì nhất định phải sát phạt nhau một phen mới có thể yên ổn, mà tiểu nha đầu này lại hoàn toàn không có cảm giác. Quả thật là ông trời bất công, ban thưởng cho nàng khả năng như vậy, ngay cả đàn ông như họ cũng phải hâm mộ.
Liên Tống sau khi mang chân khí truyền cho Hiên Viên Bất thì không còn sức lực mà trở về phòng nghỉ ngơi. Hiên Viên Bất có lại nội lực, lại ăn Càn Khôn đan, nhanh chóng đã có thể xuống giường đi lại.
Ngày thứ hai, chân khí tiếp tục đưa vào. Liên Tống vẫn không hề có cảm giác. Chỉ là buổi chiều trở về phòng tự ngồi xuống mà vận công. Phàm là thấy qua chiêu thức của người khác, nàng đều ghi nhớ trong đầu, dựa vào chân khí trong cơ thể vận hành, vung chưởng đã có thể cắt đôi cây nến. Nàng chăm chú nhìn lòng bàn tay của mình, dần dần nắm chặt thành quyền.
Ngày thứ ba, Liên Tống nhìn thấy Hiên Viên Bất.
Vài năm trước họ đã gặp mặt một lần. Khi đó Hiên Viên Bất đầy hình xăm, thân hình uy mãnh, nàng nghĩ thế nào cũng giống yêu thú. Hiện nay gặp lại, hình xăm trên mặt hắn đã xóa đi, thân hình gầy yếu không ít. Nhưng ma khí chính thống vẫn không mất đi.
Hắn ngồi trên đại sảnh, đại sảnh trở nên thật nhỏ bé.
“Ngươi chính là đứa nhỏ bốn năm trước? Gọi là gì?” Hiên Viên Bất hỏi. Hắn vừa xuống giường được, tinh thần vẫn chưa tốt lắm, híp mắt.
Nàng không nhanh không chậm đáp: “Liên Tống. Liên trong Kỳ Liên Sơn, Tống trong tống quân ngàn dặm.”
Hiên Viên Bất đột nhiên trừng lớn hai mắt. Con ngươi của hắn là màu hổ phách yêu dị.
“Nương của ngươi gọi là gì?” Cổ họng hắn dường như hẹn lại.
“Từ Liễu.” Nàng đáp. Nàng nhớ rõ nương đã từng nói qua, nàng không thích tên của chính mình, vừa nghe đã thấy là người bạc mệnh. Không biết có liên quan gì không, nương khi hai mươi sáu tuổi đã ra đi.
“Từ Liễu...” Hiên Viên Bất mặc niệm, bỗ nhiên ngẩng đầu nở nụ cười: “Từ Liễu. Thật là các ngươi.”
Lâm Thiên Hàn đang đứng yên phe phẩy cái quạt suy nghĩ nói: “Trên núi Kỳ Liên, tiễn người đi ngàn dặm. Sao ta lại không nghĩ tới.”
Tô Triều Sinh hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Thiên Hàn nói: “Ngươi gia nhập giáo trễ nên khô biết. Trước ngươi có một vị thánh sử tên Tố Mặc Hoa, ngươi có nghe chưa?”
“Ta biết.”
“Hắn cùng với giáo chủ có giao tình rất tốt, cùng nhau vào ra sinh tử, quan hệ thân thiết như tay chân. Hai mươi năm trước, có một ngày, bọn họ đang rời bến tìm người thì gặp Hồng Mộ. Khi đó Hồng Mộ ra ngoài du lịch, gặp được thống lĩnh Ma giáo đương nhiên muốn lĩnh giáo một phen.
“Tố Mặc Hoa vì bảo vệ giáo chủ mà bị Hồng Mộ đánh rơi xuống biển. May mà có một vị tiểu thư con quan cứu giúp. Cũng chính là Từ Liễu cô nương. Tài tử giai nhân, tự nhiên có âm thầm hứa hẹn. Nhưng mà người nhà của Từ Liễu cô nương không đồng ý cho họ lui tới, bọn họ muốn đem Liễu tiểu thư gả cho con của Thứ sử.”
“Giáo chủ nghe nói việc này liền cùng Tố Mặc Hoa ra vẻ công tử quý tộc tới cửa cầu hôn. Liễu lão gia quả nhiên bị lừa, đáp ứng gả nữ nhi cho Tố Mặc Hoa. Nhưng mà…”
Lâm Thiên Hàn nói tới đây, lại nhìn sắc mặt Hiên Viên Bất.
Hiên Viên Bất uống ngụm trà, nói với Liên Tống: “Nhưng mà, ta cũng coi trọng nương của ngươi. Vì thế ta hỏi cha ngươi có thể mang nương của ngươi tặng cho ta hay không. Cha ngươi không chịu. Ta cùng hắn hẹn đến Kỳ Liên sơn quyết đấu. Kỳ thật ta đối với nương của ngươi vẫn chưa động tâm, ta chỉ tức giận, huynh đệ vào sinh ra tử với ta, lại vì một cô nương mà rời bỏ ta, ta hận không thể đánh hắn một chưởng. Võ công của Mặc Hoa không bằng ta, khi đó ta lại tức giận đến mức đầu óc u mê, suýt nữa đánh chết hắn. Nhưng một chưởng trí mạng kia lại đánh vào người nương của ngươi. Nàng bỗng nhiên lao tới, ta thu tay không kịp.”
Thân hình to lớn của hắn đứng dậy, thong thả đi tới cửa, nhìn ánh mặt trời thở dài, tiếp tục nói: “Ta tung hoành cả đời, chưa có nữ tử nào có thể khiến ta động tâm. Nhưng thời khắc nương ngươi đỡ một chưởng kia, ánh mắt của nà…Ta không thể nào hình dung ra được ánh mắt kia…”
Hắn xoay người nhìn Liên Tống, muốn tìm một chút bó dáng của Từ Liễu trên người nàng.
“Ánh mắt của ngươi thật giống nàng.” Hắn tán thưởng. Lại là một tiếng thở dài, hắn nói: “Là tự ta đưa cha và nương ngươi rời đi. Bọn họ rời khỏi, để lại ta bận tâm nửa đời người. Nương của ngươi…Thân thể của nàng chắc hẳn là không tốt đi.”
Liên Tống chìm sâu trong ký ức về cha mẹ. Thì ra bọn họ, một người là thánh sử ma giáo, một người lại là thiên kim tiểu thư. Khó trách sự dạy dỗ họ dành cho nàng thật khác người. Hai người xa cách như thế, lại có thể cùng làm một đôi vợ chồng bình thường, đó cũ là điều vô cùng tốt đẹp.
Như vậy nàng cùng sư phụ, khẳng định cũng có một ngày này.
Thật lâu sau nàng mới lấy lại tinh thần nói: “Đúng, thân thể của nương vẫn không khỏe.”
Hiên Viên Bất cúi đầu nhắm mắt, căm hận không thôi.
Một khắc sau hắn khôi phục như thường, cầm lấy cổ tay Liên Tống nói: “Nhất định họ đưa ngươi tới để ta trả khoản nợ này.” Hắn cười ha hả: “Ô trời đối đãi với ta khô tệ. Tiếc nuối duy nhất của cuộc đời có thể để ta bù lại!”
Cười xong, hắn cúi đầu hung tợn hỏi Liên Tống: “Nói, ngươi còn có nguyện vọng gì? Chỉ cần ngươi Uói ra, ta sẽ thực hiện cho ngươi!”
Nguyện vọng duy nhất của Liên Tống là cùng sư phụ rời bỏ Cao Ngạo sơn đến bở biển đánh cá. Nhưng nàng không nghĩ mang việc riêng này nói cho người khác biết. Nàng lắc đầu nói: “Ta không có nguyện vọng gì. Chờ các ngươi dùng ta xong, mau chóng thả ta đi, ta muốn đi tìm sư phụ.”
“Dù xong ngươi?” Hiên Viên Bất bật cười. Thiếu chút nữa hắn đã quên vì sao bọn hắn bắt nàng về đây.
Hắn nói với những người khác ở trong phòng: “Đưa giải dược của Mê Tiên Cổ cho nàng. Để nàng đi thôi!”
“Giáo chủ!” Lâm Thiên Hàn khép quạt nhíu mày nói: “Chúng ta dùng mọi cách mới bắt được nàng. Cho dùng muốn thả nàng đi, cũng nên đợi đến khi ngài hồi phục chân khí.”
Hiên Viên Bất lắc đầu nói: “Cả đời này của ta đã đủ phấn khích. Ngay cả đối thủ tưởng rằng không bao giờ gặp được cũng đã gặp. Cho dù bốn năm trước chết ở Vân Điện, ta cũng không nuối tiếc. Mấy năm nay, các ngươi cứ cố gắng làm ta không thể chết tử tế…”
“Giáo chủ.” Mọi người cảm thấy ủy khuất, bọn họ vì muốn bảo vệ Hiên Viên Bất mà vất vả biết bao nhiêu.
“Ta biết các ngươi tru thành. Chỉ là ta một đời kiêu hùng, chẳng lẽ không thể thống khoái mà chết một lần sao, sống làm một lão già mục nát thì có gì tốt.”
Cầu Hải nghe hắn nói như vậy thì nhíu mày.
Hiên Viên Bất thong thả ngồi xuống ghế, cố hết sức khoát tay nói: “Không nên để người nửa chết nửa sống như ta liên lụy tới khuê nữ của người ta. Để nàng đi thôi.”
“Nhưng mà chúng ta đều đã mang chân khí truyền vào nàng.” Diêu Kim nghĩ đến chân khí vài năm mình mới luyện được đều truyền cho nha đầu kia, đau lòng trăm phần.
Hiên Viên Bất không hờn không giận liếc mắt Diêu Kim, lông tơ trên lưng Diêu Kim đều dự cả lên.
“Cho thì cho. Vừa vặn, nếu lại có thêm một Ngọc Cơ Tử, ngươi cũng có thể để lại tên tuổi trên lịch sử giang hồ.”
Diêu Kim nói thầm: “Sử sách giang hồ có mắng ta thế nào ta cũng không quan tâm.”
Tất cả mọi người không còn ý kiến, Hiên Viên Bất vẫy tay với Liên Tống: “Đi đi nha đầu.”
Liên Tống lại chần chờ. Hiên Viên Bất niệm tình cha mẹ mà thả nàng đi, có thể thấy được hắn trọng tình trọng nghĩa, lại không hút khô nội lực của nàng để chữa thương, chứng tỏ rất có khí phách. Tuy rằng họ là Ma giáo, nhưng không phải người xấu trong suy nghĩ của nàng.
“Ngươi thật sự thả ta đi, không đổi ý?” Liên Tống hỏi.
Diêu Kim liếc nàng một cái nói: “Lời của giáo chủ chúng ta là nhất ngôn cửu đỉnh.”
Liên Tống gật gật đầu, lại hỏi: “Muốn ta trước khi đi truyền một ít nội lực cho ngươi không?”
Diêu Kim xì ra một tiếng cười. Cầu Hải cong môi, râu run lên.
Ngực Hiên Viên Bất chấn động, cười nói: “Cha nương ngươi thông minh như vậy, sao có thể dạy nữ nhi thành người thành thực thế này.”
Liên Tống có chút ngượng ngùng. Vốn dĩ nàng tính bảo tồn nội lực, luyện công đi cứu sư phụ. Hiện tại bọn họ lại không công truyền nội lực cho nàng, nàng không nỡ.
Mọi người đang cười thì có một giáo đồ áo tím nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Thấy có người ngoài, hắn dù ánh mắt xin chỉ thị của Hiên Viên BấJt: “Cứ nói đừng ngại.”
Giáo đồ kia nói: “Vừa nhận được tin tức của mật thám, Huyền Tông Môn lại đổi chưởng môn hôm qua. Tân chưởng môn là Tư Phóng.”
“Vậy Kim Nhật Lãng đâu?”
“Sư phụ ta đâu?”
Diêu Kim cùng Liên Tống đồng thời hỏi.
Giáo đồ nhìn bọn họ nói: “Kim Nhật Lãng bị nhốt trong địa lao, nói hắn cấu kết cùng Ma giáo.”
Trong lòng Liên Tống chấn động.
“Cấu kết cái rắm!” Diêu Kim mắng, sau đó thần sắc lại ôn nhu: “Ngay cả tay của hắn ta cũ chưa được sờ qua đâu.”
Giáo đồ tiếp tục nói: “Huyền Tông Môn còn đưa ra tin tức, đệ tử Liên Tống của Kim Nhật Lãng, không chỉ câu dẫn sư phụ, còn cấu kết cùng Ma giáo, bọn họ muốn bắt nàng về Huyền Tông Môn xử tử.”
Liên Tống hoàn toàn không đem chuyện xử tử chính mình nghe vào. Trong đầu nàng chỉ là dáng vẻ bị thương của sư phụ, đau lòng. Nàng xoay người chạy đi..
Diêu Kim ngăn nàng nói: “Ngươi đừng đi chịu chết.”
“Không được, ta nhất định phải cứu sư phụ ta.” Liên Tống giãy dụa.
Hiên Viên Bất nhìn hai người đa lôi kéo như đang sinh ly tử biệt, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ, nha đầu kia thật sự đi câu dẫn sư phụ của nàng?”
Tô Triều Sinh nhớ tới một màn ngày đó, nói: “Tình cảm thầy trò của bọn họ quả thật rất sâu.”
Hiên Viên Bất a một tiế nói: “Thì ra là thầy trò mến nhau. Ta đã nói mà, đứa nhỏ của Mặc Hoa cùng Từ Liễu, sao có thể thành thực như thế. Thì ra là nội tâm của nàng đã dùng hết trên người sư phụ.”
Ai có thể nghĩ đến, là sư phụ đi câu dẫn đồ đệ.
Liên Tống không thể giãy dụa khỏi sự ngăn cản của Diêu Kim, suy nghĩ rồi trở về trong đại sảnh. Nàng đối mặt với Hiên Viên Bất, cũng không biết xưng hô với hắn thế nào, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Lão bá bá, vừa rồi ngươi hỏi ta có nguyện vọng gì. Hiện tại ta có một nguyện vọng, chỉ có duy nhất một cái này, ta muốn đoạt sư phụ trở về, các ngươi đừng ngăn cản ta.”
Những người khác nghe nàng gọi Hiên Viên Bất uy trấn hoàn vũ là lão bá bá, thiếu chút nữa đã cười to. Lâm Thiên Hàn nhanh chóng dùng cây quạt che mặt lại.
Hiên Viên Bất lấy tay chà xát cái mặt của mình, hắn nói: “Một mình ngươi làm sao có thể đoạt được sư phụ trở về?”
“Đoạt không được cũng muốn đoạt!” Liên Tống nói rất khí phách.
Hiên Viên Bất cao giọng cười to: “Tốt tốt tốt, không hổ là đứa nhỏ của Mặc Hoa.” Hắn ngừng tiếng cười, trên mặt hiện lên tia khí phách đã lâu không thấy, hắn nâng tay: “Chúng giáo đồ nghe lệnh.”
Trong lòng mọi người nóng lên, giống như giáo chủ đã trở về, ai cũng cúi đầu nghe lệnh.
“Ngày mai các ngươi cùng Liên Tống khởi hành, chúng ta đại náo Cao Ngạo sơn, đoạt lại Kim Nhật Lãng!”
“Vâng!” Mọi người xoa tay. Bọn họ kết thù rất nhiều với Cao Ngạo sơn, mà khi giáo chủ hôn mê, họ phải ẩn nấp thời gian rất dài, khó có việc để làm, nay lại làm việc thống khoái thế này, đương nhiên bọn họ nghĩa bất du từ (vì nghĩa khô thể từ chối).
Liên Tống chen vào nói: “Các ngươi có thể đi, nhưng không được gϊếŧ người.”
Diêu Kim nhảy ra: “Không gϊếŧ người? Không gϊếŧ người sao có thể thống khoái.”
Trong lòng Liên Tống cũng hiểu được, bọn họ khác với nàng, gϊếŧ người như ăn cơm thường ngày, ngay cả sư phụ cũng nói qua, bất đắc dĩ thì hắn cũng sẽ ra tay gϊếŧ người.
“Có thể không gϊếŧ thì đừng gϊếŧ.” Liên Tố chỉ hi vọng như thế. Nhiều người, cơ hội nàng có thể cứu sư phụ cũng nhiều thêm một chút.