Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưng Sủng: Tận Cùng Của Sự Sợ Hãi

Chương 17: Lên mặt với Doãn Miên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vết thương trên lưỡi của Ngọc Ly khá nghiêm trọng. Cũng may là được bác sĩ kịp thời xử lí nên cũng không có vấn đề.

Vừa xuống may bay, Quân Diệp Trạch bế Ngọc Ly về biệt thự của mình. Nước Anh dần về mùa đông, từng cơn gió lạnh thoảng qua khiến lòng người cũng lạnh lẽo. Hàng cây ven dọc đường giờ đây dần trơ trụi cả lá, không còn xanh tươi nữa.

Chiếc xe rẽ vào một biệt thự cổ kính ngay giữ trung tâm thành phố. Quân Diệp Trạch bế cô xuống xe, bước vội nhanh về căn phòng lớn. Vừa đặt Ngọc Ly xuống giường, cô lập tức mở mắt ra.

- Em tỉnh rồi à? Có đói không? Tôi sai người làm đi hầm chút cháo cho em.

Ngọc Ly không nói gì. Ánh mắt của cô như người vô hồn muốn đứng dậy ra ngoài. Nhưng Quân Diệp Trạch lại nắm lấy bả vai của cô ấn xuống giường.

- Tôi không phải Ngọc Thanh!

- Được rồi, vết thương của em vừa được xử lí. Vậy nên em hãy nói ít đi kẻo nó lại chảy máu. Anh sẽ xuống hầm canh gà em thích nhất.

Quả thực hiện tại cô quá bất lực. Cô không phải Ngọc Thanh. Tên này quá cố chấp! Cô không có thích ăn canh gà hầm.

Đợi Quân Diệp Trạch ra ngoài, Ngọc Ly đứng dậy định ra mở cửa. Nhưng mở mãi không được. Quân Diệp Trạch đã khóa bên ngoài khiến cô không thể ra ngoài. Căn phòng này được thiết kế theo kiểu khép kín. Cô căn bản không thoát khỏi đây.

Ngọc Ly không quay lại giường mà ngồi thu mình ở cạnh cửa. Tất cả những người đàn ông này tại sao lại đối xử với cô như vậy. Quân Diệp Trạch thì khăng khăng ép cô là Ngọc Thanh. Hắc Viên vì hứng thú với cô nên mới tàn độc ép buộc cô ở bên cạnh. Họ chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của cô.

Trên đời này cô không còn người thân nữa. Ngọc Thanh cũng bỏ cô mà đi rồi. Chưa bao giờ cô lại cảm thấy cô độc như vậy. Thật sự rất lạnh lẽo...

Doãn Miên xuất hiện, cô ta mở cửa phòng ra bước vào. Thấy Ngọc Ly đang ngồi dưới đất thì định cúi xuống xem. Ai ngờ cô bất chợt vùng lên muốn bóp lấy cổ của Doãn Miên. Cũng may, Doãn Miên kịp thời né tránh đứng cách xa Ngọc Ly một khoảng.



- Cô điên cái gì vậy?

- Tại sao cô lại lừa tôi? Doãn Miên! Cô là loại phụ nữ đê tiện!

Doãn Miên nhếch miệng. Đê tiện sao? Hắc Long cũng đã từng nói với cô như vậy. Nhưng hắn chưa bao giờ hiểu cho cô ta. Lúc nào hắn cũng căm ghét cô ta. Lần đó là cô ta quả thật bị ép. Vì lo cho an nguy của ba mẹ nên cô ta mới bất đắc dĩ phải làm vậy. Nhưng, Quân Diệp Trạch lại khác. Anh có thể cho cô ta mọi thứ. Nhưng có chết Doãn Miên không ngờ rằng khi nhìn thấy ảnh của Ngọc Ly, Quân Diệp Trạch đã thay đổi thái độ ngay. Đàn ông toàn loại trăng hoa, cô ta đến giờ cũng chẳng thể tin tưởng nữa. Ngọc Ly đúng là tốt số, được rất nhiều người đàn ông hoàn hảo vây quanh khiến Doãn Miên ghen tỵ bội phần.

- Ngọc Ly, cô cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Cô là cái thá gì mà không chỉ Hắc Long và Quân Diệp Trạch cũng yêu? Nếu biết trước ngay từ lúc trên xe tôi đã ra tay bóp chết cô rồi!

Đến bây giờ Ngọc Ly mới hiểu rõ bản chất con người của Doãn Miên. Là cô quá tin người. Là cô quá ngu ngốc nên mới bị lừa như vậy. Nếu cô ta dám trở mặt với cô. Vậy thì đừng có trách

Ngọc Ly này chơi xấu.

Suy nghĩ tới đây, đúng lúc Quân Diệp Trạch mở cửa phòng đi vào. Ngọc Ly lập tức ngã người xuống đất. Gương mặt thoáng chút biến sắc, đưa tay chặn trước ngực ho khan.

Quân Diệp Trạch sa sầm nét mặt vội đặt bát canh gà xuống đến đỡ Ngọc Ly dậy.

- Ngọc Thanh... em sao vậy?

- Anh bảo cô ta tránh xa tôi ra. Cô ta... cô ta muốn hại tôi!

Doãn Miên trợn tròn mắt. Cô ta không ngờ Ngọc Ly lại có thể đổi trắng thay đen như vậy. Thật sự cô ta đã quá coi thường Ngọc Ly rồi.

Quân Diệp Trạch lập tức đứng dậy đi tới giáng cho Doãn Miên 1 cái bạt tai. Cả người Doãn Miên ngã xuống đất.

- Cô dám làm tổn hại tới cô ấy, tôi sẽ gϊếŧ chết cả nhà cô.



Bị tát oan, Doãn Miên cắn chặt răng phản bác.

- Quân Diệp Trạch, em vì anh mà làm bao việc như vậy. Anh lại đối xử với em như thế? Hắc Long bây giờ đã chán ghét em cũng đều vì anh. Cũng là em mạo hiển chịu nhục tới bắt Ngọc Ly đem về cho anh. Anh thật quá phũ!

Nghe Doãn Miên nói vậy, Ngọc Ly chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt tức giận. Con người mưu mô như Doãn Miên tốt nhất từ giờ cô phải cảnh giác mới được. Đến Hắc Long yêu cô ta mà cô ta cũng phản bội. Rốt cuộc Quân Diệp Trạch này đáng giá bai nhiêu?

- Cô làm vì tôi? Hay cô chỉ nhân cơ hội leo lên vị trí Quân thiếu phu nhân? Tôi nói cho cô biết, đây là lần cuối tôi cảnh cáo cô. Nếu cô còn làm hại cô ấy nữa... tôi sẽ không bỏ qua.

Những lời này của Quân Diệp Trạch quả nhiên lạnh lùng. Doãn Miên ôm mặt khóc đứng dậy bỏ đi. Lúc này, Quân Diệp Trạch đi tới đỡ Ngọc Ly dậy. Cô lập tức đẩy anh ta ra rồi đi tới bê giường ngồi xuống.

- Anh cũng ra ngoài đi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh!

Quân Diệp Trạch có chút bất ngờ, nhưng anh ta không tức giận mà chỉ nhẹ nhàng nói.

- Vừa nãy là em giả vờ sao?

- Làm anh thấy vọng à? Các người khiến tôi thật chán ghét! Ra ngoài mau!

Trong người của Ngọc Ly bực dọc rất khó chịu. Quân Diệp Trạch thở dài rồi quay người ra ngoài đóng cửa lại.

Ngọc Ly nghiếng răng bước tới hất đổ bát canh gà xuống đất. Cô đưa tay ôm mặt khóc to.

- Tôi không phải Ngọc Thanh!!! Các người đều là lũ cặn bã... sao cứ phải hành hạ giam nhốt tôi? Tôi đã làm cái gì sai? Ngọc... Thanh... chị muốn đi cùng em... đi cùng em sẽ không phải khổ sở như vậy...
« Chương TrướcChương Tiếp »