Chương 7: Là anh không bảo vệ em tốt

Hoắc Thiếu Dực mặc kệ công việc, anh quăng chiếc điện thoại trong tay xuống rồi vội vã chạy đến sân sau.

Người làm trong nhà đột nhiên thấy anh trở nên dữ dằn như thế thì hoảng sợ vô cùng. Họ nghĩ lại xem mình có làm sai điều gì không.

Phía bên kia, Thẩm Anh Vi vô cùng mờ mịt khi bị đầy vào hồ cá. May mà hồ này không sâu, không đến mức khiến cô giãy giụa sặc nước.

Nhưng có điều trời đang độ xuân nên không khí vẫn còn lạnh, lúc từ bệnh viện về Hoắc Thiếu Dực còn bọc cho cô mấy lớp áo khoác vì sợ Vi Vi của anh sẽ nhiễm gió.

Cô chưa kịp hoàn hồn lại thì cô gái kia đã sẵng một tràng dài như bắn súng liên thanh:

“Cô là ai hả? Sao cô dám xuất hiện trong nhà anh Thiếu Dực? Tôi nói cho cô biết, loại người như cô đừng hòng dụ dỗ được anh ấy…Á…”

Cô gái có vẻ kệch cỡm kia chưa nói xong đã bị Hoắc Thiếu Dực một tay đẩy vào hồ. Nghĩ cũng kì, cái thời tiết chẳng mấy ấm áp này mà cô ta lại mặc cái váy cũn cỡn khoe da khoe thịt. Phía trên chỉ mặc chiếc áo khoác gần như xuyên thấu, trên mặt là một lớp phấn son và nước hoa sặc mùi.

Hoắc Thiếu Dực nhìn thấy cô ta chỉ hận không thể một phát đánh chết.

Lúc cô ta ngã ùm xuống hồ, Thẩm Anh Vi đã được Hoắc Thiếu Dực bế lên. Đằng sau anh có Trương quản gia mặt mày hoảng hốt cùng vài ba cô hầu gái.

Khi cô được anh ôm lấy, Trương quản gia lập tức cầm khăn lông tới, Hoắc Thiếu Dực đón lấy chiếc khăn quấn quanh người cô, vô cùng đau lòng cho cô gái của mình.

“Em không sao chứ?”

Thẩm Anh Vi gật gật đầu, lúc sau lại lắc đầu: “Em không sao, chỉ là…”

“Chỉ là sao?”

Hoắc Thiếu Dực khẩn trương kiểm tra người cô một lần. Lúc nhìn tới lòng bàn tay của cô xuất hiện mấy vết xước, còn có tia máu trong đó khiến anh phẫn nỗ tới cực điểm.

Anh cầm lấy tay cô, nhìn chằm chằm cô ả ban nãy bị anh đẩy xuống hồ. Cô ta tên là Ninh Diễm Thanh, là em gái họ của anh.

Nói là em gái họ, thực chất lại không có họ hàng gì đáng nói. Mẹ cô ta là con nuôi nhà họ Trịnh, cũng là em gái nuôi của mẹ anh. Sau nàu người em gái đó nhờ có họ Trịnh mà gả được vào nhà họ Ninh, sinh ra mấy người con.

Nếu tính như vậy cũng không được gọi là họ hàng, nhưng từ nhỏ Ninh Diễm Thanh đã rất biết cách lấy lòng mẹ Hoắc Thiếu Dực. Bà ấy không có con gái, lại rất thích có áo bông nhỏ bên cạnh nên từ nhỏ đã rất chiều chuộng cô ta.

Hoắc Thiếu Dực vốn không để ý đến Ninh Diễm Thanh, nhưng cô ta lúc nào cũng tự cho mình là đúng. Cô ta nghĩ rằng bản thân được anh đối xử đặc biệt nên càng ngày càng lấn tới.

Hồi nãy bảo vệ của biệt thự nghĩ cô ta là em họ của thiếu gia nhà mình nên không ngăn cô ả vào trong.

“Anh…anh đẩy em?”

Ninh Diễm Thanh ở dưới nước hô hào, khi nhìn thấy Thẩm Anh Vi bên này, cô ta đã rất tức giận.

Từ xưa đến nay có bao giờ cô ta thấy anh họ đưa người phụ nữ nào về nhà đâu, chắc chắn cô gái này đã dụ dỗ anh ấy. Cô ta chỉ định dạy cho cô gái không biết lớn nhỏ này một trận. Nào ngờ lại bị Hoắc Thiếu Dực dạy dỗ ngược lại.

Phía bên này, người đàn ông mặc kệ cô ta, ôm bảo bối của mình vào lòng.

Cô nhất định đang cảm thấy lạnh, trời mùa này nếu bị rơi xuống nước sẽ dễ cảm sốt, với lại cô cũng mới xuất hiện, cơ thể cô trước đó không quá khỏe mạnh.

Anh ôm cô xoay người vào nhà, trước khi đi còn lạnh lùng bỏ lại một câu: “Đuổi cô ta ra ngoài, từ nay về sau ai còn cho cô ta vào lập tức đuổi việc, bảo vệ canh cổng hôm nay cũng bị phạt.”

Câu nói này là để nói với bác Trương, bác ấy lúc nhìn thấy việc này thì hoảng hốt không thôi. Còn Ninh thị, ngày mai nhất định sẽ bị anh dạy dỗ ra trò: “Vâng thiếu gia, tôi hiểu rồi.”

Ninh Diễm Thanh không ngờ bản thân lại trở thành trò cười nhục nhã như vậy. Lúc vệ sĩ gô cổ cô ta ném ra ngoài, cô ta còn không chịu yếu thế hét lớn: “Các người làm cái gì? Buông tôi ra ngay, tôi là tiểu thư nhà họ Ninh, mẹ tôi là người họ Trịnh, các người cút ngay cho tôi.”

Nhưng mặc kệ cô ta có kêu gào cỡ nào, vẫn bị vệ sĩ ném ra khỏi cổng biệt thự.

Cả người cô ả ướt nước, quần áo trên người lại chẳng có bao nhiêu, quả thực là khốn đốn vô cùng.

Lúc Thẩm Anh Vi được Hoắc Thiếu Dực xử lí vết thương trên tay mình, khuôn mặt anh hằm hằm dọa người. Rõ ràng thuốc sát trùng được sát lên tay cô, anh còn giống như đau hơn cả cô vậy.

“Em không sao mà…” giọng cô nũng nịu, dụi dụi đầu vào trong ngực anh.

Cô đã tắm qua một lượt, trên người là bộ váy ngủ bằng vải bông trắng muốt, trông vô cùng đáng yêu. Tóc đã được anh lau khô và sấy qua, nhưng từ đầu đến giờ anh vẫn chưa nói với cô chữ nào.

Còn nghĩ anh cứ giận dỗi như vậy đến đêm, anh lại cúi đầu dụi vào ngực cô như vừa nãy cô đã làm nũng với anh.

Giọng điệu giống như trẻ con mắc sai lầm: “Anh xin lỗi.”

“Hả?”

Cô còn chưa hiểu, anh đã nói tiếp: “Là anh không bảo vệ em tốt, anh xin lỗi.”